0 chữ
Chương 41
Chương 41: Mùi
Chưa nói đến chuyện Tần Chính Lâm chỉ là đối tượng xem mắt cô mới gặp một lần.
Dù có lui một vạn bước, cho là cô thực sự có gì với Tần Chính Lâm đi nữa, cô sẽ rảnh rỗi mà mời cả Lương Hoài Tự đi cùng sao?
Đây là cái loại suy nghĩ... Làm người ta sụp đổ thế giới quan luôn.
Trang Phù Dao lười đôi co, cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.
Với đầu óc như khúc gỗ này của anh, trước khi anh tự mình thông suốt, cô mà mạnh tay quá chỉ tổ làm người ta chạy mất.
Cô xem phim với tâm trạng chán chường, hồn vía để đâu đâu, kết quả là cả bộ phim chẳng hiểu mô tê gì, đến nỗi không dám nói với bà Quý rằng mình đã đi xem phim của bà.
Tối hôm sau, cô hẹn Donut ra chơi game, vừa chơi vừa trút giận:
“Đàn gảy tai trâu là như thế nào! Chị đây chính là ví dụ sống!”
Đúng là biến tức giận thành sức mạnh, chưa được bao lâu đã giành luôn danh hiệu “Vua loại người”.
…
Cùng thời điểm đó ở nhà họ Lương.
Lương Triều Lạc cố tình về nhà, định đến thăm lão Lương.
Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, cậu dần chấp nhận khả năng lão Lương đang bước vào “mùa xuân thứ hai”.
Nhìn ở góc độ tích cực, có khi chuyện này lại là một cơ hội cực tốt.
Đàn ông đang yêu sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều, biết đâu nhân lúc thuận gió bẻ măng, cậu có thể khiến lão Lương đồng ý chuyện của mình với Thư Nhuận.
Nghĩ đến đây, gương mặt vốn đầy sát khí vì tăng ca cả ngày của cậu dịu đi không ít.
Dì Viên thấy cậu về liền nhiệt tình bước tới quan tâm: “Cậu chủ Triều Lạc, cậu đã ăn tối chưa? Có cần tôi bảo nhà bếp nấu chút gì không?”
“Không cần đâu.” Lương Triều Lạc nhìn quanh một vòng, rồi hỏi: “Gần đây nhà mình có ai mới đến sao?”
Dì Viên khựng lại, lắp ba lắp bắp: “Ờ... Hình như là có.”
“Gì mà hình như?” Lông mày Lương Triều Lạc nhíu lại.
“…Có.”
Dì Viên cảm thấy nếu đến cả cậu chủ Triều Lạc còn không biết mà phải hỏi bà thì có lẽ ông chủ vốn không định nói gì cho cậu biết.
Nếu không phải cậu dùng giọng điệu này để hỏi bà, bà đã định giấu luôn rồi. Tuy cậu chủ còn trẻ, nhưng lúc nghiêm túc thì khí thế cũng gần giống ông chủ đến bảy tám phần, khiến bà thấy hơi chột dạ.
Lương Triều Lạc gật đầu: “Được rồi, tôi vào nhà trước.”
Vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nên cậu khá bình tĩnh.
Nhưng cái sự bình tĩnh đó chẳng khác gì căn nhà lụp xụp giữa trận mưa bão, chẳng mấy chốc từng viên ngói bắt đầu rơi rụng.
Vừa bước vào nhà chính, cậu đã trợn mắt đầy kinh ngạc.
Bộ trang trí nội thất mới tinh này là sao?
Gối tựa đầy hình hoạt hình? Còn cả khăn trải bàn kia?
Và cả đống nam châm dán tủ lạnh ngớ ngẩn hết chỗ nói kia nữa!
Lúc trước chỉ mới xem ảnh, cậu còn nghĩ có lẽ chỉ là người đó ăn mặc hơi trẻ trung một chút.
Nhưng giờ nhìn thấy cách bày trí trong nhà…
Trong đầu cậu chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Lão Lương không giữ lấy chút danh dự tuổi già nữa rồi.
Dù có lui một vạn bước, cho là cô thực sự có gì với Tần Chính Lâm đi nữa, cô sẽ rảnh rỗi mà mời cả Lương Hoài Tự đi cùng sao?
Đây là cái loại suy nghĩ... Làm người ta sụp đổ thế giới quan luôn.
Trang Phù Dao lười đôi co, cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.
Với đầu óc như khúc gỗ này của anh, trước khi anh tự mình thông suốt, cô mà mạnh tay quá chỉ tổ làm người ta chạy mất.
Cô xem phim với tâm trạng chán chường, hồn vía để đâu đâu, kết quả là cả bộ phim chẳng hiểu mô tê gì, đến nỗi không dám nói với bà Quý rằng mình đã đi xem phim của bà.
Tối hôm sau, cô hẹn Donut ra chơi game, vừa chơi vừa trút giận:
“Đàn gảy tai trâu là như thế nào! Chị đây chính là ví dụ sống!”
…
Cùng thời điểm đó ở nhà họ Lương.
Lương Triều Lạc cố tình về nhà, định đến thăm lão Lương.
Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, cậu dần chấp nhận khả năng lão Lương đang bước vào “mùa xuân thứ hai”.
Nhìn ở góc độ tích cực, có khi chuyện này lại là một cơ hội cực tốt.
Đàn ông đang yêu sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều, biết đâu nhân lúc thuận gió bẻ măng, cậu có thể khiến lão Lương đồng ý chuyện của mình với Thư Nhuận.
Nghĩ đến đây, gương mặt vốn đầy sát khí vì tăng ca cả ngày của cậu dịu đi không ít.
Dì Viên thấy cậu về liền nhiệt tình bước tới quan tâm: “Cậu chủ Triều Lạc, cậu đã ăn tối chưa? Có cần tôi bảo nhà bếp nấu chút gì không?”
“Không cần đâu.” Lương Triều Lạc nhìn quanh một vòng, rồi hỏi: “Gần đây nhà mình có ai mới đến sao?”
“Gì mà hình như?” Lông mày Lương Triều Lạc nhíu lại.
“…Có.”
Dì Viên cảm thấy nếu đến cả cậu chủ Triều Lạc còn không biết mà phải hỏi bà thì có lẽ ông chủ vốn không định nói gì cho cậu biết.
Nếu không phải cậu dùng giọng điệu này để hỏi bà, bà đã định giấu luôn rồi. Tuy cậu chủ còn trẻ, nhưng lúc nghiêm túc thì khí thế cũng gần giống ông chủ đến bảy tám phần, khiến bà thấy hơi chột dạ.
Lương Triều Lạc gật đầu: “Được rồi, tôi vào nhà trước.”
Vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nên cậu khá bình tĩnh.
Nhưng cái sự bình tĩnh đó chẳng khác gì căn nhà lụp xụp giữa trận mưa bão, chẳng mấy chốc từng viên ngói bắt đầu rơi rụng.
Vừa bước vào nhà chính, cậu đã trợn mắt đầy kinh ngạc.
Gối tựa đầy hình hoạt hình? Còn cả khăn trải bàn kia?
Và cả đống nam châm dán tủ lạnh ngớ ngẩn hết chỗ nói kia nữa!
Lúc trước chỉ mới xem ảnh, cậu còn nghĩ có lẽ chỉ là người đó ăn mặc hơi trẻ trung một chút.
Nhưng giờ nhìn thấy cách bày trí trong nhà…
Trong đầu cậu chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Lão Lương không giữ lấy chút danh dự tuổi già nữa rồi.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
