0 chữ
Chương 1
Chương 1: Xuyên không
Hai mươi hai năm qua Trang Phù Dao sống rất thuận buồm xuôi gió.
Sinh ra trong một gia đình trí thức cao cấp, bố mẹ yêu thương nhau. Cô vừa xinh đẹp lại xã giao tốt, giống như một nàng công chúa sống trong hũ mật vậy.
Khi các bạn học xung quanh còn đang lo lắng về việc làm, cô đã tổ chức triển lãm tranh, theo con đường nghệ sĩ chuyên nghiệp. Sau đó cưới Lương Hoài Tự, người thừa kế của gia tộc giàu có. Mà hai người họ đã quen nhau từ lúc còn đi học rồi.
Cũng không biết có phải vì mọi chuyện quá thuận lợi khiến cho ông trời cũng không chịu nổi, nên mới khiến cô gặp phải một cú twist lớn ở tuổi hai mươi hai hay không.
Đây là ngày thứ mười Trang Phù Dao xuyên đến mười sáu năm sau. Cô nhàn nhã nằm trên ghế sofa ăn táo, bên cạnh mẹ cô đang nói chuyện điện thoại với bác sĩ bằng tiếng Đức. Cô chỉ hiểu được vài từ như “mất trí nhớ chọn lọc”, “yếu tố tâm lý”, “thay thế ký ức”.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cuộc điện thoại của bà Quý cũng kết thúc.
Trang Thiệu Bình: “Thế nào rồi?”
Quý Lan: “Bệnh viện có kết quả rồi, nói đây là một dạng mất trí nhớ.”
Trang Phù Dao giả vờ ngạc nhiên: “Có nghiêm trọng không ạ?”
Mấy ngày trước, ông Trang và bà Quý phát hiện ra sự bất thường của cô, đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, cuối cùng đưa ra kết luận là mất trí nhớ.
Cô cảm thấy như vậy cũng tốt, so với việc xuyên không vượt quá nhận thức của khoa học thì mất trí nhớ vẫn dễ chấp nhận hơn.
“Về thể chất thì không có gì đáng ngại, chỉ là mất đi ký ức của mười mấy năm qua một cách không rõ nguyên nhân.”
Quý Lan xót xa vuốt ve mặt con gái, bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Ăn tối xong đi dạo, Quý Lan và Trang Thiệu Bình tiếp tục nói về chuyện này: “Tôi vẫn nghi là do chuyện ly hôn mà ra. Từ khi ly hôn, Phù Phù đã trở nên lầm lì hơn rất nhiều.”
Trang Thiệu Bình cười nói: “Cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Bà xem bây giờ Phù Phù vui vẻ hơn trước rất nhiều, chúng ta cứ coi như con gái mới hai mươi mấy tuổi đi.”
“Ông còn cười được à?” Quý Lan lườm ông một cái.
Trang Thiệu Bình nắm tay bà, nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể lạc quan nhìn nhận thôi.”
Quý Lan thở dài: “Nhưng chuyện này đừng nói với Triều Lạc vội, Phù Phù không muốn mọi người đối xử với nó như bệnh nhân đâu.”
“Ừ.” Trang Thiệu Bình gật đầu, nhớ đến một chuyện mà mẹ ông, bà cụ Trang hay nhắc đến gần đây: “Vậy có để Phù Phù đi xem mắt với cháu trai chú Tần nữa không?”
Sinh ra trong một gia đình trí thức cao cấp, bố mẹ yêu thương nhau. Cô vừa xinh đẹp lại xã giao tốt, giống như một nàng công chúa sống trong hũ mật vậy.
Khi các bạn học xung quanh còn đang lo lắng về việc làm, cô đã tổ chức triển lãm tranh, theo con đường nghệ sĩ chuyên nghiệp. Sau đó cưới Lương Hoài Tự, người thừa kế của gia tộc giàu có. Mà hai người họ đã quen nhau từ lúc còn đi học rồi.
Cũng không biết có phải vì mọi chuyện quá thuận lợi khiến cho ông trời cũng không chịu nổi, nên mới khiến cô gặp phải một cú twist lớn ở tuổi hai mươi hai hay không.
Đây là ngày thứ mười Trang Phù Dao xuyên đến mười sáu năm sau. Cô nhàn nhã nằm trên ghế sofa ăn táo, bên cạnh mẹ cô đang nói chuyện điện thoại với bác sĩ bằng tiếng Đức. Cô chỉ hiểu được vài từ như “mất trí nhớ chọn lọc”, “yếu tố tâm lý”, “thay thế ký ức”.
Trang Thiệu Bình: “Thế nào rồi?”
Quý Lan: “Bệnh viện có kết quả rồi, nói đây là một dạng mất trí nhớ.”
Trang Phù Dao giả vờ ngạc nhiên: “Có nghiêm trọng không ạ?”
Mấy ngày trước, ông Trang và bà Quý phát hiện ra sự bất thường của cô, đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, cuối cùng đưa ra kết luận là mất trí nhớ.
Cô cảm thấy như vậy cũng tốt, so với việc xuyên không vượt quá nhận thức của khoa học thì mất trí nhớ vẫn dễ chấp nhận hơn.
“Về thể chất thì không có gì đáng ngại, chỉ là mất đi ký ức của mười mấy năm qua một cách không rõ nguyên nhân.”
Quý Lan xót xa vuốt ve mặt con gái, bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Ăn tối xong đi dạo, Quý Lan và Trang Thiệu Bình tiếp tục nói về chuyện này: “Tôi vẫn nghi là do chuyện ly hôn mà ra. Từ khi ly hôn, Phù Phù đã trở nên lầm lì hơn rất nhiều.”
“Ông còn cười được à?” Quý Lan lườm ông một cái.
Trang Thiệu Bình nắm tay bà, nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể lạc quan nhìn nhận thôi.”
Quý Lan thở dài: “Nhưng chuyện này đừng nói với Triều Lạc vội, Phù Phù không muốn mọi người đối xử với nó như bệnh nhân đâu.”
“Ừ.” Trang Thiệu Bình gật đầu, nhớ đến một chuyện mà mẹ ông, bà cụ Trang hay nhắc đến gần đây: “Vậy có để Phù Phù đi xem mắt với cháu trai chú Tần nữa không?”
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
