TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 120
Chương 127: Cầu Nhϊếp Chính Vương đại nhân sủng ái (3)

Tuy không rõ ai là tác giả của cuốn tiểu thuyết này nhưng sau khi hiểu toàn bộ câu chuyện, Tuyên Vân Chi không nhịn được mà thầm khen một tiếng: nội dung cuốn tiểu thuyết này hay thật.

Mưu tình, mưu quyền và mưu giang sơn.

Đây là thời đại viễn tưởng mang tên Tình Không Đại Lục.

Ban đầu trên đại lục này có năm nước lớn tranh đấu lẫn nhau nhưng đến thời điểm hiện tại, sau bao biến động, chỉ còn lại ba nước vẫn còn tồn tại: Thánh Diễm công quốc, Tiên Lan công quốc và Long Trung công quốc.

Hai nước khác là Đài Giang và Xuyên Triệu đã bị Thánh Diễm công quốc thôn tính. Giờ trong ba nước còn lại, Thánh Diễm chính là quốc gia cường thịnh nhất.

Trận chiến trên lôi đài là một cuộc săn gϊếŧ công khai, toàn bộ người bị đẩy lên đều là quý tộc, quan lại của Xuyên Triệu công quốc - những kẻ vừa mới thua cuộc trong trận chiến và đã trở thành tù nhân dưới trướng Thánh Diễm công quốc.

Thế nhưng trong số tù nhân đó có hai người là ngoại lệ.

Một người là Đoan Mộc Nguyệt.

Cô không phải tù nhân mà là con gái ruột của Thừa tướng Thánh Diễm công quốc. Chỉ vì tính cách nhu nhược nên bị người chị em cùng cha khác mẹ hãm hại, cuối cùng bị đánh ngất rồi vận chuyển đến đây như tội nhân.

Thế nên người còn lại chính là thân thể mà Tuyên Vân Chi đang chiếm giữ.

Cô vốn không phải người của nước Xuyên Triệu mà là người của Tần Cảnh Nghiên.

Thân phận thật sự là thám tử trà trộn vào đám tù nhân, thế nên cô vẫn có tên là Tuyên Vân Chi.

“Bốp!”

Roi da hung hăng quất lên lưng cô: “Mau đi vào cho ta!” Tiếng quát từ tên quản giáo vang lên sát bên tai.

Tuyên Vân Chi bị đẩy vào l*иg giam quan sát giữa lôi đài. Ba con sói đói bị thả ra.

Ban đầu tên quản giáo còn định đẩy thêm vài tên nô ɭệ vào nhưng không ngờ con sói đói lại lao thẳng về phía y khiến y phải lùi lại vài bước.

“Rầm!” Cửa sắt lập tức được đóng chặt lại.

Thế là trên lôi đài chỉ còn lại một mình Tuyên Vân Chi đối diện với ba con sói điên cuồng.

Trong nguyên tác cũng có cảnh tượng này: một mình Tuyên Vân Chi đối đầu với ba con sói nên bị gãy ba xương sườn và bị gãy tay, trên mặt còn bị rạch một vết sâu đến tận xương.

Nhưng kết quả cuối cùng là cô được Nhϊếp Chính Vương chú ý rồi giữ lại bên người.

Đây chính là mục đích thực sự của Tần Cảnh Nghiên: Muốn Tuyên Vân Chi nổi bật trong trận đấu này để thu hút sự chú ý của Nhϊếp Chính Vương, từ đó làm tai mắt bên cạnh anh để thường xuyên thăm dò tin tức.

Chàng thiếu niên lên làm đế vương, tiên đế mất sớm nên chuyện triều chính đều giao hết cho Nhϊếp Chính Vương nắm quyền.

Sự tồn tại của Nhϊếp Chính Vương còn uy nghiêm hơn cả Hoàng đế.

Dường như đây là chuyện mà vị Hoàng đế trẻ tuổi nào cũng phải trải qua.

Nhưng Nhϊếp Chính Vương của Thánh Diễm công quốc này không chỉ có mưu sâu kế độc, thủ đoạn sắt đá mà còn được bách tính kính trọng.

Một trăm năm sau khi Nhϊếp Chính Vương qua đời, khi người ta nhắc đến chiến tích thống nhất thiên hạ lẫy lừng của Thánh Diễm công quốc, không ai nhớ đến Tần Cảnh Nghiên mà hầu như toàn là Nhϊếp Chính Vương.

“Hú!” Ba con sói đói cất tiếng hú vang vọng.

Mà không biết từ khi nào, Tuyên Vân Chi đã gϊếŧ chết hai con sói.

Trên người cô là bộ tù phục nhuộm máu đỏ sẫm, trên tay là chiếc trâm phượng hoàng dính máu. Khuôn mặt vẫn còn vương vết máu nóng hổi, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười nhè nhẹ, dù hai mắt mang theo sự lạnh lẽo nhưng lại không mang theo sát khí, thoạt nhìn chỉ như một cô gái vô cùng bình thường.

Từng bước, từng bước, cô tiến về phía con sói còn lại.

Mà dường như nó đang e sợ điều gì đó, chậm rãi lùi về phía sau mấy bước.

Toàn bộ tướng sĩ quanh lôi đài đều kinh hoàng, tiếng hô hào vang lên như sấm, lớp này nối tiếp lớp khác rồi không ngừng dâng cao.

Nhưng khi người nọ xuất hiện, tất cả đều im bặt.

Chỉ thấy người nọ mặc y bào đỏ tươi, bên dưới là lớp hoa văn thêu bằng tơ vàng rực rỡ.

Người nọ tiến lên từng bước, dáng người cao ráo, từng cử chỉ mang theo cảm giác tôn quý, cao cao tại thượng.

Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra anh đang đeo một chiếc mặt nạ bằng tơ vàng che kín hơn nửa khuôn mặt. Chỉ để lộ đôi môi mỏng lạnh lùng đang khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo, dường như anh chẳng hề quan tâm đến bất kỳ thứ gì trên thế gian này.

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.