TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 117
Chương 124: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (74)

[Không thể. Quyền hạn của ký chủ không đủ nên không thể dừng lại quá lâu trong một thế giới.]

“Vậy Phục Sinh Đan này có tác dụng gì?”

Hệ thống 001 bắt đầu giải thích: [Hiện tại ký chủ đang thực hiện nhiệm vụ ở vị diện hai sao đơn giản, vậy nên con cưng Thiên Đạo trong thế giới này vẫn còn trong phạm vi ứng phó được. Theo kinh nghiệm của tiền bối truyền lại, trong những vị diện đơn giản như này không cần dùng đến Phục Sinh Đan cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.]

Tuyên Vân Chi cau mày: “Ý cậu là phần lớn con cưng Thiên Đạo ở các vị diện khác đều là những nhân vật rất khó đối phó?”

[Họ là những người được Thiên Đạo lựa chọn, bản thân đã có thực lực không tầm thường. Đương nhiên người thường sẽ khó mà chống lại, thậm chí có cả những kẻ sở hữu IQ cực cao, gần như được coi là thiên tài. Nếu không phải vì họ hành sự quá đáng, vi phạm Thiên Đạo thì với tư cách là hệ thống trừng phạt, tôi cũng không muốn trở thành kẻ đối đầu với bọn họ.]

Nghe xong, cô khẽ chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu. Vậy là hai thế giới vừa rồi chỉ là bước khởi đầu, là sân tập giúp cô dần thích ứng.

Ngay sau đó, hệ thống lại lên tiếng: [Ký chủ, tôi có lòng tốt nhắc nhở ký chủ, vì quyền hạn của cô chưa đủ nên sau khi tiến vào thế giới sẽ không thể mở Không gian thành ra được nữa, cũng không thể thực hiện bất kỳ giao dịch nào. Nếu cần mua bán thứ gì, xin ký chủ vui lòng chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ.]

Tuyên Vân Chi: “...”

[Ký chủ có muốn mua Phục Sinh Đan không?]

“Mua.”

[Leng keng! Đặt hàng thành công. Vậy là ký chủ đã mua Phục Sinh Đan, ký chủ có thể sử dụng bất cứ lúc nào nếu cần.]

Tuyên Vân Chi không nói gì, tầm mắt vẫn dõi theo màn hình khổng lồ kia. Cô bước về phía trước định nhìn kỹ hơn thì bất ngờ dưới chân vang lên tiếng động.

Cô cúi đầu nhìn mới thấy một cây trâm khắc hình phượng hoàng có dây leo màu đen quấn quanh đang lặng lẽ xuất hiện trước mắt cô.

Cô ngẩn người, khom lưng nhặt trâm lên: “Hệ thống à, không phải cậu nói vật phẩm từ các vị diện đều không thể mang vào nơi này sao?”

[Đúng vậy thưa ký chủ.]

“Vậy cây trâm này là sao?”

Câu hỏi của cô khiến hệ thống chợt rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau, giọng nói của hệ thống mới vang lên: [Ký chủ, cây trâm trên tay ký chủ không phải là vật tầm thường.]

Có vẻ như ngay cả hệ thống cũng chưa nghiên cứu kỹ về cây trâm này. Nếu không dựa theo thói quen của hệ thống, chắc hẳn nó đã báo cáo rõ ràng cho cô nghe.

Lúc cầm cây trâm trong tay, dù trong lòng vẫn còn chút hỗn loạn vì chuyện xảy ra ở vị diện trước nhưng cô lại thấy bình tĩnh đến lạ thường.

Tư Vân Tà...

Cô có linh cảm rằng bọn họ sẽ còn gặp lại nhau.

Lúc nghĩ tới đây, trạm trung chuyển không gian bỗng rung chuyển. Cây trâm bất ngờ tỏa ra một tầng ánh sáng màu hồng như lưỡi dao sắc bén, trong chớp mắt đã phá vỡ hoàn toàn không gian tối tăm xung quanh.

Đầu cô đau nhói, lập tức ngã xuống đất. Trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng cô nhìn thấy là tia sáng màu hồng rực rỡ ấy.

Khi Tuyên Vân Chi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở một nơi vô cùng ồn ào.

Xung quanh là tiếng khóc lóc thảm thiết xen lẫn tiếng roi quất vào da thịt khiến người ta rùng mình.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Muốn sống thì mau đi vào!”

Cô mở mắt, phát hiện mình đang đứng giữa một hành lang tối om. Xung quanh chỉ có một luồng sáng phía trước tựa như đây là lối thoát duy nhất.

Trước mặt cô là sáu người mặc áo tù màu xám tro. Mặt bọn họ xám ngoét, trên người chi chít vết thương, sắc mặt vàng như sáp nến. Ánh sáng mờ mờ hắt lên những khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, mệt mỏi như người đã gần cận kề cái chết.

Cô cúi xuống nhìn lại bản thân, hóa ra cô cũng đang mặc áo tù, dưới chân là xiềng xích, hai cánh tay gầy trơ xương lộ ra ngoài.

Nơi này... không giống thời hiện đại mà hơi giống như thời cổ đại, thời đám nô ɭệ vẫn còn tồn tại.

Bốp!

Roi da quất thẳng lên lưng cô để lại vệt máu dài rớm đỏ khiến da tróc thịt bong.

“Không cần biết trước kia các ngươi là quan to quý tộc gì, giờ quốc gia của các ngươi đã diệt vong rồi, giờ các ngươi chỉ là tù nhân của bọn ta! Tự bò lên lôi đài thì may ra còn có cơ hội sống sót, bằng không sẽ bị ném cho sói hoang làm mồi!”

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.