TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 8.2: Bí mật bốn chìa khóa

Cố Thu suy nghĩ một chút, tìm cây bút đánh dấu mà thợ sửa nhà để lại, quỳ xuống sàn, hai tay miết trên mặt đất, dùng bút đánh dấu phác họa lại đường ranh giới giữa nóng và lạnh.

Chẳng bao lâu sau, đầu ngón tay cô bị nóng đến phồng rộp, vừa đỏ vừa sưng, cảm giác cũng không còn nhạy bén nữa. Trán cô cũng rịn ra từng giọt mồ hôi, nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, tiếp tục dùng ô mô ngón tay cái, ô mô ngón út, rồi cả lòng bàn tay và mu bàn tay để cảm nhận, vô cùng tập trung.

Một lúc lâu sau, khi nhiệt độ trên viên gạch dần trở nên đồng đều, cô cuối cùng cũng phác họa xong đại khái toàn bộ hình vẽ.

Đó là một vòng tròn, bên trong vòng tròn là những hoa văn và ký hiệu thần bí. Nhìn tổng thể, hẳn là một trận pháp.

Cố Thu nhìn hình vẽ này, đôi mắt sâu thẳm. Thứ này dùng để làm gì? Nếu Hà Mỹ Thư vẽ cái này trên sân thượng, có phải sẽ phát hiện ra bí mật của sân thượng không?

Cô dùng điện thoại chụp lại hình vẽ, sau đó dùng giẻ lau sạch vết mực đi. Trên sàn nhà chỉ còn lại mấy viên gạch lát nền kích thước 1x1 mét chi chít vết rạn.



Hà Mỹ Thư bắt taxi quay lại khu phố cổ. Đào Tầm đã ngồi xổm trên nền đất của khoảng sân cũ nghiên cứu từ lâu. Trước mặt anh ta cũng là một hình vẽ trận pháp tương tự. Vì vẽ trực tiếp trên nền đất bùn nên dấu vết cháy xém trên mặt đất khá rõ ràng.

"Sư huynh, không phải bảo anh đợi em về rồi hẵng làm sao! Ủa, sao ở đây cũng không mở được vậy?"

Đào Tầm hỏi: “Bên em thế nào?”

Hà Mỹ Thư nhún vai, buông tay.

Đào Tầm nhíu mày, nhìn trận pháp trước mắt: “Không đúng.”

"Có khi nào sư phụ tính sai chỗ, vốn dĩ không phải ở đây không?"

"Không thể nào. Trong bốn chìa khóa, chìa khóa “Địa” là dễ suy tính nhất. Sư phụ đã suy tính bao nhiêu năm, cuối cùng quẻ tượng đều ứng nghiệm ở huyện Tây Võ này, người họ Cố, là nữ, nhà thuộc sở hữu tư nhân. Những người phụ nữ họ Cố mà đứng tên nhà riêng ở huyện này cũng chỉ có vài người, những người trước đó đều đã loại trừ rồi. Đây là người cuối cùng, tuyệt đối không thể sai được."

“Cũng phải!” Hà Mỹ Thư xoắn xoắn lọn tóc của mình. “Vậy tại sao lại không có phản ứng gì chứ?”

Đào Tầm nói: “Linh khí phục hồi, cần phải có đủ bốn chìa khóa “Địa”, “Vật”, “Nhân”, “Thời”. Chẳng lẽ vì thiếu ba điều kiện còn lại nên không thể mở được cánh cổng này sao?”

"Nhưng nếu vậy, ngày mà bốn chìa khóa tụ hội chính là lúc linh khí phục hồi, thì còn liên quan gì đến chúng ta nữa? Sư phụ nói, cánh cổng này có thể bị phá hủy, vậy thì nhất định có thể phá hủy được."

Hà Mỹ Thư suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên chớp mắt: “Sư huynh, hay là chúng ta cho nổ tung chỗ này đi?”

Đào Tầm lắc đầu: “Không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Bên dưới này là cánh cổng duy nhất để linh khí phục hồi, đâu có dễ phá hủy như vậy?”

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong. Nhưng chúng ta ngoài manh mối về chìa khóa “Địa” ra, ba chìa khóa còn lại vẫn chưa có chút manh mối nào cả!" Hà Mỹ Thư tỏ vẻ chán nản.

Đào Tầm trầm ngâm nói: “Về chìa khóa “Vật”, sư phụ đã suy tính vô số lần, đều nhận được quẻ tượng là “phồn thịnh”, “nhiều”, “sinh sôi không ngừng”. Điều đó cho thấy “Vật” không phải là một thứ gì đó đặc biệt, mà là thứ có số lượng đông đảo, vô tận.”

“Còn chìa khóa “Thời” lại càng không thể xác định được rốt cuộc là ngày nào. Cho nên xem ra hiện tại, đột phá khẩu duy nhất chính là chìa khóa “Nhân”.”

Hà Mỹ Thư trở nên hưng phấn: “Em đã nói rồi mà, ngay từ đầu cứ dồn sức vào việc tìm người đi. Tìm được kẻ đó, gϊếŧ chết hắn! Mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Đào Tầm thở dài: “Người đó dù sao cũng là người vô tội.”

Hà Mỹ Thư không cho là vậy: “Thì sao chứ, luôn phải có sự hy sinh. Giống như chúng ta đây, linh khí phục hồi đối với chúng ta mà nói là cơ duyên tha thiết ước mơ, nhưng thì sao? Vì những người bình thường đó, chúng ta lại phải đích thân ngăn cản chuyện này! Đến chúng ta còn có thể hy sinh, một kẻ phàm nhân thì có gì mà không thể hy sinh chứ?”

Đào Tầm thở dài, nhìn ra khoảng không bên ngoài khoảng sân đổ nát, ánh mắt xa xăm: “Em nói đúng. Linh khí phục hồi, đại kiếp nạn sẽ giáng xuống. Những người tu hành chúng ta lúc này phải lấy thiên hạ chúng sinh làm trọng. Lấy sự hy sinh của một người để đổi lấy sự sống cho ngàn vạn người, điều đó là xứng đáng.”

Hai người họ tự nói tự cảm động, hoàn toàn không biết ngoài tường có một người đang một tay xách dây quần, một bên thì làm vẻ mặt như ông già xem điện thoại, lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

Đêm đó, trên diễn đàn địa phương của huyện Tây Võ liền xuất hiện một bài đăng như thế này:

"#Bàn về việc hai kẻ ngốc tự thôi miên rằng mình có thể cứu thế giới#"

Đây là một người khá hoạt náo trên diễn đàn đăng bài. Người này bình thường rất thích chia sẻ những chuyện đời thường, cũng có một lượng fan nhất định, nên bài vừa đăng lên đã có không ít lượt đọc.

Chủ thớt (LZ):

“Chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Hôm nay chủ thớt lại gặp phải hai kẻ kỳ quặc, chia sẻ cho mọi người cùng vui.

Hôm nay chủ thớt đến khu phố cũ thăm ông nội, giữa đường buồn tiểu mà không tìm thấy chỗ nào, đành phải tìm một góc khuất để giải quyết. Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi là người văn minh, thật sự không cố ý đâu, chủ yếu là vì không tìm thấy nhà vệ sinh. Kết quả các người đoán xem sao? Ha ha ha ha, tôi lại nghe được cuộc đối thoại của hai kẻ tâm thần [Đính kèm ảnh: Khoảng sân có tường bao quanh].”

1L: Chủ thớt đi bậy ngoài đường mà còn tự nhận mình là người văn minh à.

2L: Ông nội cậu ở khu phố cũ, cậu cũng thật là hiếu thảo đấy.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.