TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 7.1: Manh mối linh khí

Cũng may buổi tối trôi qua yên bình, không có chuyện gì xảy ra. Cô không khỏi nghi ngờ có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không.

Ngày hôm sau, Cố Thu nhận được điện thoại của người môi giới: "Căn nhà hôm qua cô rao bán có người muốn mua."

Cố Thu sững sờ: "Nhanh vậy sao?"

Người môi giới cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Cô may mắn đấy, có hai người ngoại tỉnh để ý đến căn nhà của cô. Cũng có những căn nhà khác đang rao bán mà họ chẳng thèm ngó tới."

Cố Thu khẽ nheo mắt: "Hai người ngoại tỉnh đó có phải một nam một nữ, người nam khoảng 25-26 tuổi, rất cao, còn cô gái thì trẻ hơn một chút không?"

"Đúng vậy, sao cô biết?"

"Họ có nói mua nhà để làm gì không?"

"Nói là muốn trải nghiệm một chút cuộc sống ở nông thôn."

"Còn nói gì khác nữa không?"

"Không. Vậy rốt cuộc cô có bán không?"

Cố Thu do dự một chút. Người muốn mua nhà chắc chắn là cặp đôi cô gặp hôm qua. Tại sao họ lại muốn mua nhà của cô, căn nhà cũ đó có gì đặc biệt sao?

Cố Thu nói: "Tôi suy nghĩ thêm một chút đã."

"Còn suy nghĩ gì nữa, họ bằng lòng trả tám vạn tệ, giá này được rồi."

Cố Thu nói dối: “Có một người mua khác đã liên hệ với tôi, trả giá cao hơn.”

Người môi giới ngạc nhiên: “Sao một cái sân cũ mà lại có nhiều người hỏi mua thế nhỉ.”

Cố Thu cúp điện thoại, xách theo túi trái cây trong tay, vội vã quay về Kim Quế Viên.

Thế nhưng vừa đến trước Tòa nhà số 2, cô lại nhìn thấy cặp nam nữ kia.

Đúng là âm hồn không tan!

Trong khu dân cư, thợ sửa nhà ra vào tấp nập, chủ nhà, bạn bè người thân của chủ nhà cũng qua lại thường xuyên, người rất đông đúc. Hai người kia tuy nhìn qua là người nơi khác đến, nhưng cũng không thu hút sự chú ý.

Họ đi lại với vẻ thản nhiên, khi thấy có người vào thang máy liền rất tự nhiên đi theo vào.

Đi ké thang máy!

Hành vi này rất thường thấy, cũng không khiến người khác nghi ngờ.

Ánh mắt Cố Thu lạnh đi. Thấy một thang máy khác đi xuống, cô vội vàng bước vào.

Vì thang máy lúc nãy có đến bảy tám người vào cùng lúc, nên thang máy này tạm thời chỉ có một mình cô. Cô nhấn điên cuồng nút đóng cửa, quẹt thẻ rồi nhấn chọn tầng 18.

Chuyện này không thể trông chờ vào may mắn được nữa, bọn họ chính là nhắm vào cô mà đến. May mà hôm qua cô đã xử lý hết đám cây cối rồi.

Nhưng vấn đề là, những chậu rau, chậu hoa đó, cùng một vài dụng cụ trồng trọt vẫn còn để trên sân thượng.

Thang máy đi một mạch không dừng. Đến tầng 18 thì cô phát hiện thang máy bên cạnh vẫn đang dừng ở tầng 10.

Cô nhìn số tầng từ từ tăng lên, cuối cùng dừng lại ở tầng 15, dừng một lát rồi lại đi xuống.

– Những người đi thang máy đó, thẻ của họ chỉ lên được tối đa tầng 15.

Cố Thu lén đến bên cửa thoát hiểm, áp tai vào cửa nghe ngóng. Quả nhiên một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân.

Một tiếng nhẹ, một tiếng nặng. Tiếng nhẹ là của người nam, tiếng nặng có chút nhún nhảy là của cô gái.

Thính lực của Cố Thu giờ rất tốt, tiếng động ở hành lang lại lớn, nên cô nghe rất rõ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại sau cánh cửa. Cô gái đẩy cửa: "Chà, khóa rồi."

Cô ta đập cửa một cái “Rầm!” rồi nói: “Khóa cửa làm gì chứ! Dưới lầu có khóa đâu.”

Tai Cố Thu bị chấn đến hơi đau, không khỏi dịch ra một chút.

Giọng người nam từ tốn: “Đây là để phòng người ở tầng dưới đi lên, cũng khó tránh.”

"Sư huynh, anh nói có phải họ cố tình khóa cửa không, trên đó có bí mật gì không muốn cho ai biết à? Chúng ta tìm nhiều nơi như vậy rồi, xem ra chắc chắn là ở đây."

"Xuống dưới trước đã, lát nữa chúng ta quay lại sau."

Hai người nói chuyện rồi đi xuống. Cô gái vẫn còn cằn nhằn: "Đi xuống phải leo mười tám tầng lầu, mệt chết đi được. Chúng ta lại đi ké thang máy đi."

“Đây là đi xuống, ké thế nào được?” Giọng người nam có vẻ cưng chiều. “Muốn anh cõng em không?”

Cố Thu từ từ đứng thẳng dậy, mặt lạnh như băng. Cô lên sân thượng, dùng xe đẩy nhỏ chuyển hết đám chậu hoa và dụng cụ xuống bãi đậu xe dưới hầm. Hiện tại ở đó vẫn chưa có mấy chiếc xe, các hộ gia đình thường để tạm những đồ lặt vặt chưa dùng đến ở đây.

Làm xong những việc đó, Cố Thu khẽ thở phào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay về. Nhưng vừa về đến căn 1801 không bao lâu, cô bỗng nghe thấy tiếng ong ong ngoài ban công, tiếp đó một chiếc máy bay không người lái màu đen hình con nhện bay lên.

"Ai thả máy bay không người lái ở đây thế nhỉ?"

Mấy người thợ còn thấy hơi lạ, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Cố Thu nắm chặt tay, lặng lẽ đi ra sau cây cột để không bị quay trúng. Một lát sau, chiếc máy bay không người lái đó dường như đã quay đủ, liền từ từ bay lên cao, rõ ràng là đang hướng lên sân thượng.

Cố Thu mím môi dựa vào cây cột, ánh mắt sâu thẳm. Một lát sau, cô đứng dậy, dặn dò thợ một tiếng là buổi chiều mình không đến, rồi rời đi.

Một lúc lâu sau, một người thợ đột nhiên kêu lên: “Gạch bị nứt rồi! Sao lại nứt thế này?”

Những người khác vội vàng xúm lại xem, chỉ thấy lớp gạch vừa mới lát được vài ngày, dù đã được phủ mấy lớp màng bảo vệ, đã bị nứt. Các viên gạch khác đều lành lặn, chỉ riêng một viên cạnh cây cột đó là xuất hiện bảy tám vết rạn.

Cố Thu ở lại nhà cũ rất lâu, lật tung cả trong lẫn ngoài gần như một lượt, không phát hiện ra bất cứ điều gì đặc biệt. Chậu hoa mang đến đây cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Đây chỉ là một cái sân bình thường.

Cô suy nghĩ một chút, rồi giơ tay lên. Linh khí trong cơ thể ngoan ngoãn tuân theo ý muốn của cô mà vận chuyển. Tay phải cô hơi nóng lên, sau đó cô vẫy tay, một luồng linh khí từ đầu ngón tay cô bắn ra.

Phụt! Đám cỏ dại như bị một luồng kình phong thổi qua, đồng loạt ngả xuống một chút, vài mảnh lá vụn bay lên. Những điểm linh khí rơi xuống đám cỏ, để lại trong không khí vài dao động linh khí không thể nhận ra.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.