0 chữ
Chương 41
Chương 41: Cô không ấn số tầng sao
Thanh niên đứng phía trước bên phải cô, cô dùng khóe mắt quan sát đối phương, cứ cảm thấy hình như người này hơi quen mắt.
Rất nhanh, thang máy đã xuống, thanh niên cách thang máy khá gần đi vào trong trước.
Sau khi Hàn Doanh bước vào thang máy, định ấn tầng 27 mới phát hiện ra nút ấn tầng 27 đã sáng lên.
Rất dễ nhận thấy, thanh niên này cũng định lên tầng 27.
Kiếp trước Hàn Doanh có quen chủ hộ 2701, tuy không rõ cơ cấu thành viên trong gia đình bọn họ cho lắm nhưng hình như chưa từng nghe nói đến người trước mặt này.
Cho nên, cô đoán rất có khả năng thanh niên này chính là người đã mua căn hộ 2703 kia.
Sau khi thang máy đi lên vài tầng, thanh niên trước mặt nâng mắt lên nhìn nút ấn trong thang máy, sau khi phát hiện ra bên trên chỉ sáng mỗi số tầng 27, anh lạnh lùng hỏi một câu: “Cô không ấn số tầng sao?”
“Không cần.”
Sau khi nghe được giọng nói của thanh niên, Hàn Doanh cũng cảm thấy hình như giọng của anh hơi quen tai.
Chắc là mình biết đối phương, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được rốt cuộc là ai.
Có điều, cô cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này.
Dù sao ở trường đại học cũng có đông sinh viên như thế, có lẽ là một bạn học nào đó mà mình đã từng gặp cũng nên.
Sau khi thang máy đến nơi, quả nhiên hai người đều bước ra ở tầng 27.
Lúc Hàn Doanh đi ngang qua 2701 còn liếc mắt nhìn vào trong cửa.
Có điều lúc này cửa nhà đóng chặt, không biết bên trong có người ở không.
Mà thanh niên đi trước mặt cô lại bước thẳng đến căn 2703.
Quả nhiên!
Hàn Doanh đến trước cửa 2702, sau khi ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người đi ra mở cửa.
Người mở cửa chính là môi giới tiếp đón mình ngày hôm đó.
Ngay lúc cô bước vào căn 2702, thanh niên ử căn 2703 phía đối diện còn liếc mắt nhìn về phía bên này một cái.
Trong ánh mắt anh lóe lên vẻ nghi ngờ sau đó bước vào cửa nhà mình.
“Cô Hàn đã tới rồi?”
Lúc môi giới nhìn thấy Hàn Doanh bèn nhiệt tình đón cô vào nhà.
Hiển nhiên phải nhiệt tình một chút rồi, dù sao nếu đơn này thành công, Hàn Doanh cũng đã hứa sẽ trả tiền môi giới gấp năm lần cho anh ta mà.
Mà xét từ tình hình hiện tại, cách lúc chốt đơn cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Chủ nhân của căn nhà này là một đôi vợ chồng già, thoạt nhìn chắc cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi.
Bọn họ giới thiệu vắn tắt về căn hộ này và cả xung quanh tiểu khu này cho cô nghe.
Về phần chỗ đỗ xe của tiểu khu này, cô không có dự định mua.
Dù sao cũng sắp tận thế rồi, đến lúc đó chỗ đỗ xe còn không dùng thoải mái?
Hàn Doanh trả trước một ít tiền đặt cọc, khoản còn lại phải đợi đến khi nào sắp sang tên mới thanh toán sau.
Mà tiền môi giới gấp năm lần kia, cô kết toán ngay tại chỗ, dù sao căn nhà cũng đã được tính là chốt xong.
Vốn dĩ phải đợi đến sau khi con trai của đôi vợ chồng già này kết hôn thì bọn họ mới chuyển vào căn nhà này ở.
Cho nên sau khi trang trí xong hoàn toàn không có người vào ở, vì vậy đôi vợ chồng già này cũng không có đồ đạc gì cần phải chuyển đi.
Sau khi giao chìa khóa cho Hàn Doanh xong, môi giới và đôi vợ chồng già kia rười đi, còn Hàn Doanh đi loanh quanh một mình trong căn hộ này.
Rất nhanh, thang máy đã xuống, thanh niên cách thang máy khá gần đi vào trong trước.
Sau khi Hàn Doanh bước vào thang máy, định ấn tầng 27 mới phát hiện ra nút ấn tầng 27 đã sáng lên.
Rất dễ nhận thấy, thanh niên này cũng định lên tầng 27.
Kiếp trước Hàn Doanh có quen chủ hộ 2701, tuy không rõ cơ cấu thành viên trong gia đình bọn họ cho lắm nhưng hình như chưa từng nghe nói đến người trước mặt này.
Cho nên, cô đoán rất có khả năng thanh niên này chính là người đã mua căn hộ 2703 kia.
Sau khi thang máy đi lên vài tầng, thanh niên trước mặt nâng mắt lên nhìn nút ấn trong thang máy, sau khi phát hiện ra bên trên chỉ sáng mỗi số tầng 27, anh lạnh lùng hỏi một câu: “Cô không ấn số tầng sao?”
Sau khi nghe được giọng nói của thanh niên, Hàn Doanh cũng cảm thấy hình như giọng của anh hơi quen tai.
Chắc là mình biết đối phương, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được rốt cuộc là ai.
Có điều, cô cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này.
Dù sao ở trường đại học cũng có đông sinh viên như thế, có lẽ là một bạn học nào đó mà mình đã từng gặp cũng nên.
Sau khi thang máy đến nơi, quả nhiên hai người đều bước ra ở tầng 27.
Lúc Hàn Doanh đi ngang qua 2701 còn liếc mắt nhìn vào trong cửa.
Có điều lúc này cửa nhà đóng chặt, không biết bên trong có người ở không.
Mà thanh niên đi trước mặt cô lại bước thẳng đến căn 2703.
Quả nhiên!
Hàn Doanh đến trước cửa 2702, sau khi ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người đi ra mở cửa.
Người mở cửa chính là môi giới tiếp đón mình ngày hôm đó.
Trong ánh mắt anh lóe lên vẻ nghi ngờ sau đó bước vào cửa nhà mình.
“Cô Hàn đã tới rồi?”
Lúc môi giới nhìn thấy Hàn Doanh bèn nhiệt tình đón cô vào nhà.
Hiển nhiên phải nhiệt tình một chút rồi, dù sao nếu đơn này thành công, Hàn Doanh cũng đã hứa sẽ trả tiền môi giới gấp năm lần cho anh ta mà.
Mà xét từ tình hình hiện tại, cách lúc chốt đơn cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Chủ nhân của căn nhà này là một đôi vợ chồng già, thoạt nhìn chắc cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi.
Bọn họ giới thiệu vắn tắt về căn hộ này và cả xung quanh tiểu khu này cho cô nghe.
Về phần chỗ đỗ xe của tiểu khu này, cô không có dự định mua.
Dù sao cũng sắp tận thế rồi, đến lúc đó chỗ đỗ xe còn không dùng thoải mái?
Mà tiền môi giới gấp năm lần kia, cô kết toán ngay tại chỗ, dù sao căn nhà cũng đã được tính là chốt xong.
Vốn dĩ phải đợi đến sau khi con trai của đôi vợ chồng già này kết hôn thì bọn họ mới chuyển vào căn nhà này ở.
Cho nên sau khi trang trí xong hoàn toàn không có người vào ở, vì vậy đôi vợ chồng già này cũng không có đồ đạc gì cần phải chuyển đi.
Sau khi giao chìa khóa cho Hàn Doanh xong, môi giới và đôi vợ chồng già kia rười đi, còn Hàn Doanh đi loanh quanh một mình trong căn hộ này.
4
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
