0 chữ
Chương 26
Chương 26: Thuê nhà, tìm đầu bếp
Nói xong, nhân viên môi giới tìm bản đồ rồi nhập thôn Trường Phúc lên trên, khoảng cách hiển thị là 19.3 cây.
19.3 cây cũng không tính là xa.
Nhà tự xây trong phạm vi Bàng thành lại còn có thể vừa có giếng, vừa có suối, thật sự là một nơi cực kỳ hiếm có.
“Tôi muốn thuê căn nhà này!”
Nhìn thấy khoảng cách này, Hàn Doanh trực tiếp ra quyết định ngay và luôn.
Cách chỗ này 19.3 cây số, vậy là cách trường đại học khoảng 25 cây.
Chỉ là chuyện nhấn chân ga mà thôi, vẫn có thể chấp nhận được.
Hàn Doanh dùng tên của Hạ Thanh thuê lại căn nhà tự xây này.
Sau đó lại dùng tiền mặt trả tiền thuê nhà một năm, cộng thêm 5000 tệ tiền đặt cọc và tiền trung gian, sau đó hẹn ngày mai sẽ xách đồ vào ở.
Xử lý xong căn nhà thuê ở nông thôn, Hàn Doanh lại dùng tên của Hạ Thanh để thuê một nhà kho lớn rộng hơn năm trăm mét vuông, và một kho đông lạnh hơn một trăm mét vuông ở trung tâm môi giới này.
Trung tâm môi giới này còn kiêm luôn việc tuyển nhân viên nên cô lại tuyển thêm hai người đàn ông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi giúp trông kho hàng và nhận hàng.
Mỗi ngày đi làm từ mười giờ sáng, đến năm giờ chiều sẽ tan làm.
Một ngày làm bảy tiếng, tiền lương mỗi tháng 6000 tệ còn hỗ trợ tiền một bữa cơm trưa, bắt đầu đi làm từ sáng mai.
Rời khỏi trung tâm môi giới đã là vào buổi trưa.
Hàn Doanh bận rộn một buổi sáng đã đói cồn cào ruột gan, cô không dự định bạc đãi chính mình mà tìm một nhà hàng thoạt nhìn không lớn cho lắm, thuê một phòng riêng rồi gọi một mâm cơm, bắt đầu ăn uống.
Vừa mới ăn được mấy miếng, hai mắt Hàn Doanh chợt sáng lên.
Tuy rằng mấy món này đều không phải món ăn đắt đỏ gì nhưng vị của nó thật sự không tồi.
Không thua kém gì ở trong khách sạn sang trọng.
Hàn Doanh lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, nói muốn mang một vài món về.
Cô chọn khoảng hai mươi món, mỗi món mười phần.
Có điều, cô muốn gặp đầu bếp của bọn họ để dặn dò kỹ càng một vài chi tiết về khẩu vị và món ăn kèm.
Nhân viên phục vụ vừa thấy là một khách hàng lớn cũng không nói nhiều gì mà trực tiếp ra ngoài gọi người.
Không lâu sau, quả nhiên có một đầu bếp mập đội mũ đầu bếp bước vào trong phòng bao.
“Đầu bếp, mấy món này đều là chú nấu hết phải không?”
Hàn Doanh chỉ vào mấy món trên bàn và hỏi.
“Là tôi nấu đó, có chuyện gì sao?”
Vừa rồi lúc đang bận rộn trong bếp, đột nhiên cửa hàng trưởng qua đây nói có một vị khách muốn đặt một đơn hàng lớn, nhưng lại muốn dặn dò ông ta khẩu vị của một vài món ăn, chẳng qua không ngờ đó lại là một cô gái trẻ mà thôi.
“Chú nấu ăn rất ngon, chú ở bên này làm một tháng được bao nhiêu tiền?”
Hàn Doanh giơ ngón cái với đầu bếp béo trước mặt.
“Tôi vẫn đang trong giai đoạn thử việc nên là 4000 tệ, sau khi thử việc là 7000 tệ!”
Rất trùng hợp, thật ra Thạch Dũng vốn là đầu bếp trưởng của khách sạn Tam Hâm, Bàn thành, tiền lương mỗi tháng tận hơn mười nghìn tệ.
19.3 cây cũng không tính là xa.
Nhà tự xây trong phạm vi Bàng thành lại còn có thể vừa có giếng, vừa có suối, thật sự là một nơi cực kỳ hiếm có.
“Tôi muốn thuê căn nhà này!”
Nhìn thấy khoảng cách này, Hàn Doanh trực tiếp ra quyết định ngay và luôn.
Cách chỗ này 19.3 cây số, vậy là cách trường đại học khoảng 25 cây.
Chỉ là chuyện nhấn chân ga mà thôi, vẫn có thể chấp nhận được.
Hàn Doanh dùng tên của Hạ Thanh thuê lại căn nhà tự xây này.
Sau đó lại dùng tiền mặt trả tiền thuê nhà một năm, cộng thêm 5000 tệ tiền đặt cọc và tiền trung gian, sau đó hẹn ngày mai sẽ xách đồ vào ở.
Xử lý xong căn nhà thuê ở nông thôn, Hàn Doanh lại dùng tên của Hạ Thanh để thuê một nhà kho lớn rộng hơn năm trăm mét vuông, và một kho đông lạnh hơn một trăm mét vuông ở trung tâm môi giới này.
Mỗi ngày đi làm từ mười giờ sáng, đến năm giờ chiều sẽ tan làm.
Một ngày làm bảy tiếng, tiền lương mỗi tháng 6000 tệ còn hỗ trợ tiền một bữa cơm trưa, bắt đầu đi làm từ sáng mai.
Rời khỏi trung tâm môi giới đã là vào buổi trưa.
Hàn Doanh bận rộn một buổi sáng đã đói cồn cào ruột gan, cô không dự định bạc đãi chính mình mà tìm một nhà hàng thoạt nhìn không lớn cho lắm, thuê một phòng riêng rồi gọi một mâm cơm, bắt đầu ăn uống.
Vừa mới ăn được mấy miếng, hai mắt Hàn Doanh chợt sáng lên.
Tuy rằng mấy món này đều không phải món ăn đắt đỏ gì nhưng vị của nó thật sự không tồi.
Không thua kém gì ở trong khách sạn sang trọng.
Cô chọn khoảng hai mươi món, mỗi món mười phần.
Có điều, cô muốn gặp đầu bếp của bọn họ để dặn dò kỹ càng một vài chi tiết về khẩu vị và món ăn kèm.
Nhân viên phục vụ vừa thấy là một khách hàng lớn cũng không nói nhiều gì mà trực tiếp ra ngoài gọi người.
Không lâu sau, quả nhiên có một đầu bếp mập đội mũ đầu bếp bước vào trong phòng bao.
“Đầu bếp, mấy món này đều là chú nấu hết phải không?”
Hàn Doanh chỉ vào mấy món trên bàn và hỏi.
“Là tôi nấu đó, có chuyện gì sao?”
Vừa rồi lúc đang bận rộn trong bếp, đột nhiên cửa hàng trưởng qua đây nói có một vị khách muốn đặt một đơn hàng lớn, nhưng lại muốn dặn dò ông ta khẩu vị của một vài món ăn, chẳng qua không ngờ đó lại là một cô gái trẻ mà thôi.
Hàn Doanh giơ ngón cái với đầu bếp béo trước mặt.
“Tôi vẫn đang trong giai đoạn thử việc nên là 4000 tệ, sau khi thử việc là 7000 tệ!”
Rất trùng hợp, thật ra Thạch Dũng vốn là đầu bếp trưởng của khách sạn Tam Hâm, Bàn thành, tiền lương mỗi tháng tận hơn mười nghìn tệ.
9
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
