0 chữ
Chương 22
Chương 22: Cần tôi nói lại một lần không
Có khả năng hôm nay tiệm vừa mới mở nên bên trong không có một khách hàng nào hết.
Có điều, thế cũng thuận tiện cho cô mua đồ.
“Tôi được Hắc Tử giới thiệu đến đây, tôi muốn ba ‘người’!”
Cô không phí lời vô nghĩa, vừa nhìn thấy chủ quán đã trực tiếp mở miệng.
“Đi theo tôi!”
Chủ quán là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh ta quan sát Hàn Doanh một lượt từ trên xuống dưới sau đó đóng cửa quán lại và nói.
Bên cạnh ghế nằm dùng để gội đầu trong quán có một cầu thang, cô đi theo ông chủ lên trên.
Ông chủ vừa đi vừa nói: “Nếu đã là Hắc Tử giới thiệu vậy chắc hẳn cô cũng biết quy tắc bên chỗ tôi rồi chứ? Cần tôi nói lại một lần không?”
“Không cần, tôi biết hết rồi!”
Hàn Doanh trả lời một cách vô cùng thức thời.
“Được rồi, lấy ảnh ra đây!”
Sau khi lên trên tầng, ông chủ dẫn cô đến một căn phòng ở chính giữa, sau đó giơ tay về phía cô.
Hàn Doanh lấy một tấm ảnh thẻ cỡ một tấc từ trong chiếc balo mà mình mang tới ra, người trên tấm ảnh thẻ này trông giống cô bảy phần.
Nếu thật sự cầm tấm ảnh thẻ này đối chiếu so sánh với bản thân cô còn có thể miễn cưỡng nói người trên ảnh chính là cô.
Nhưng nếu chỉ liếc mắt nhìn ảnh rồi lại nhìn cô thì lại không liên tưởng được.
“Được, đợi một lát!”
Ông chủ mở một chiếc máy tính lên, màn hình máy tính có hơi khác với máy tính thông thường, bên trên toàn là mấy mật mã mà Hàn Doanh không hiểu.
Sau khi để bức ảnh lên trên máy quét hình, ông chủ lại mở một cái két bảo hiểm ra, sau đó chọn ba cái túi ở bên trong.
Từ góc độ của Hàn Doanh có thể trông thấy bên trong mỗi một cái túi đều có một chiếc thẻ căn cước công dân và một chiếc điện thoại.
Ông chủ lấy ba chiếc thẻ căn cước công dân ở bên trong ra, để lên một thiết bị kết nối với máy tính.
Sau khi thao tác khoảng hai mươi phút, anh ta lần lượt để ba chiếc thẻ căn cước mới được làm lại xong vào cái túi ban nãy, sau đó đưa cho Hàn Doanh.
Hàn Doanh lấy bảy xấp tiền mặt từ trong balo ra, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Chỉ nhận tiền mặt, đây cũng là một trong những quy tắc ở chỗ anh ta.
Ông chủ bỏ tiền mặt vào máy đếm tiền ở bên cạnh để kiểm tra một lần: “Đã nhận đủ bảy vạn của cô!”
Nhìn thấy Hàn Doanh sảng khoái như thế, trên gương mặt của ông chủ cũng hiện ra nụ cười, anh ta nhướng mày với cô và nói: “Nếu muốn gửi tiền vào trong có thể dùng phương pháp gửi tiền không cần thẻ, chắc cái này cô biết rồi chứ, số thẻ nằm trong mục ghi chú ở mỗi một chiếc điện thoại, toàn bộ mật mã cũng ở bên trong, còn nữa, lần sau có nhu cầu cứ tới tìm tôi ha!”
“Được!”
Hàn Doanh đáp một câu, cất đồ vào trong balo rồi định xuống tầng rời đi.
“Anh có địa chỉ của mạng bí ẩn không?”
Lúc sắp đi đến đầu cầu thang, đột nhiên Hàn Doanh lại quay người hỏi người đằng sau.
Thật ra mạng bí ẩn là một mạng internet ngầm, bên trong toàn là mấy thông báo tiếp nhận một vài chuyện mà người bình thường không thể làm được, không thể nghĩ đến và cũng không dám làm.
Có điều, thế cũng thuận tiện cho cô mua đồ.
“Tôi được Hắc Tử giới thiệu đến đây, tôi muốn ba ‘người’!”
Cô không phí lời vô nghĩa, vừa nhìn thấy chủ quán đã trực tiếp mở miệng.
“Đi theo tôi!”
Chủ quán là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh ta quan sát Hàn Doanh một lượt từ trên xuống dưới sau đó đóng cửa quán lại và nói.
Bên cạnh ghế nằm dùng để gội đầu trong quán có một cầu thang, cô đi theo ông chủ lên trên.
Ông chủ vừa đi vừa nói: “Nếu đã là Hắc Tử giới thiệu vậy chắc hẳn cô cũng biết quy tắc bên chỗ tôi rồi chứ? Cần tôi nói lại một lần không?”
“Không cần, tôi biết hết rồi!”
Hàn Doanh trả lời một cách vô cùng thức thời.
“Được rồi, lấy ảnh ra đây!”
Hàn Doanh lấy một tấm ảnh thẻ cỡ một tấc từ trong chiếc balo mà mình mang tới ra, người trên tấm ảnh thẻ này trông giống cô bảy phần.
Nếu thật sự cầm tấm ảnh thẻ này đối chiếu so sánh với bản thân cô còn có thể miễn cưỡng nói người trên ảnh chính là cô.
Nhưng nếu chỉ liếc mắt nhìn ảnh rồi lại nhìn cô thì lại không liên tưởng được.
“Được, đợi một lát!”
Ông chủ mở một chiếc máy tính lên, màn hình máy tính có hơi khác với máy tính thông thường, bên trên toàn là mấy mật mã mà Hàn Doanh không hiểu.
Sau khi để bức ảnh lên trên máy quét hình, ông chủ lại mở một cái két bảo hiểm ra, sau đó chọn ba cái túi ở bên trong.
Từ góc độ của Hàn Doanh có thể trông thấy bên trong mỗi một cái túi đều có một chiếc thẻ căn cước công dân và một chiếc điện thoại.
Sau khi thao tác khoảng hai mươi phút, anh ta lần lượt để ba chiếc thẻ căn cước mới được làm lại xong vào cái túi ban nãy, sau đó đưa cho Hàn Doanh.
Hàn Doanh lấy bảy xấp tiền mặt từ trong balo ra, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Chỉ nhận tiền mặt, đây cũng là một trong những quy tắc ở chỗ anh ta.
Ông chủ bỏ tiền mặt vào máy đếm tiền ở bên cạnh để kiểm tra một lần: “Đã nhận đủ bảy vạn của cô!”
Nhìn thấy Hàn Doanh sảng khoái như thế, trên gương mặt của ông chủ cũng hiện ra nụ cười, anh ta nhướng mày với cô và nói: “Nếu muốn gửi tiền vào trong có thể dùng phương pháp gửi tiền không cần thẻ, chắc cái này cô biết rồi chứ, số thẻ nằm trong mục ghi chú ở mỗi một chiếc điện thoại, toàn bộ mật mã cũng ở bên trong, còn nữa, lần sau có nhu cầu cứ tới tìm tôi ha!”
Hàn Doanh đáp một câu, cất đồ vào trong balo rồi định xuống tầng rời đi.
“Anh có địa chỉ của mạng bí ẩn không?”
Lúc sắp đi đến đầu cầu thang, đột nhiên Hàn Doanh lại quay người hỏi người đằng sau.
Thật ra mạng bí ẩn là một mạng internet ngầm, bên trong toàn là mấy thông báo tiếp nhận một vài chuyện mà người bình thường không thể làm được, không thể nghĩ đến và cũng không dám làm.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
