0 chữ
Chương 39
Chương 20: Mềm Mại Thơm Tho Bánh Trứng (2)
Sau khi ăn xong bữa sáng, Loan Du rời khỏi không gian phòng bếp, tiến đến bàn điều khiển.
Bước đầu tiên, cô kiểm tra tình hình.
Nhìn vào dữ liệu từ đêm qua, cô kiểm tra xem trên không hay dưới đáy lãnh hải có xảy ra điều gì bất thường hay không.
Bản đồ 2D quen thuộc hiện lên, từ góc nhìn trên cao. Loan Du quét qua từng khu vực, không thấy dấu hiệu gì mới mẻ.
Cô đặt hai ngón tay lên màn hình, phóng to dữ liệu. Các con số và biểu đồ lập tức hiện ra.
Theo số liệu hiển thị:
Cá dưới hải vực: 3 loại.
Tang thi hải thú: 0.
Biến dị hải thú: 0.5.
“0.5? Cái gì vậy?”
Loan Du cau mày. Số lượng cá quá ít, ít đến mức không thể tin được. So với vũng nước nhỏ trước cổng nhà cô ở quê, nơi này còn nghèo nàn hơn.
Cô nhấn vào dòng “biến dị hải thú,” một hình ảnh mờ nhòe vừa được hệ thống ghi lại lóe lên trên màn hình.
Đó là hình bóng một sinh vật, chỉ bắt được nửa thân hình khi nó đang bơi gần sát lãnh hải.
Hình dáng thô dài màu đen uốn lượn. Loan Du khẽ nheo mắt.
“Là rắn? Hay là thứ gì khác?”
Hệ thống đưa ra phỏng đoán: “Bước đầu xác định độ tuổi tiến hóa: 200-300 năm.”
Lời giải thích của hệ thống khiến Loan Du ngay lập tức hiểu được lý do tại sao số lượng cá trong lãnh hải của cô lại ít đến vậy.
Hóa ra, hoặc là chúng đã bị sinh vật này ăn mất, hoặc là chúng phải chạy trốn để tránh khỏi nó.
Nhưng điều khiến cô suy nghĩ là sinh vật này đã quanh quẩn ở rìa lãnh hải suốt cả đêm. Nó đang theo dõi cô? Hay là đang nhắm tới một thứ khác?
Suy nghĩ một lúc, Loan Du liếc nhìn về phía căn nhà gỗ phía sau.
“Có lẽ nó đang nhắm tới thứ bên trong…”
Cô cân nhắc một lúc rồi đưa ra kết luận: khả năng cao là nó đang theo dõi người đàn ông bên trong.
“Dị năng giả…”
Một nguồn bổ sung năng lượng cực kỳ quý giá.
Lấy lý do cần ra biển thu hoạch, Loan Du quyết định dùng 200 điểm tích lũy để mua một chiếc thuyền máy màu trắng.
Chiếc thuyền rẽ sóng, để lại từng đợt bọt nước trắng xóa phía sau, tiến thẳng ra biển.
Cô tự nhủ hôm nay nhất định phải dựng xong một căn phòng đầy đủ tiện nghi.
“Quái vật thì sao chứ? Cùng lắm là chiến đấu một trận.”
Loan Du chưa bao giờ nghĩ đến việc lùi bước, bởi vì sợ hãi đồng nghĩa với không thể sống sót trong tận thế này.
Hơn nữa, cô không phải kẻ thiếu chuẩn bị.
Với hệ thống phòng hộ cá nhân – phần thưởng từ hệ thống – cô hoàn toàn có thể tự tin đối đầu bất kỳ hải thú nào dưới 500 năm tuổi.
Đúng như Loan Du phỏng đoán, sinh vật kia quả thật đang nhắm tới Tắc Tu.
Ngay khi cô rời khỏi lãnh hải, bận rộn thu thập bó củi trên biển, một bóng đen dài khoảng 4 mét bất ngờ trồi lên từ mặt nước.
Nó lặng lẽ vượt qua ranh giới lãnh hải, tiến thẳng đến nền căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ sừng sững trên nền gỗ, không quá lớn nhưng đủ thu hút đôi mắt tối đen, sắc lạnh của sinh vật đó.
Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào tường nhà, như thể muốn xuyên qua mà thấy được người bên trong.
“Thơm quá… Tiến hóa… Ăn hắn!”
Hơi thở từ Tắc Tu – hay chính xác hơn là một mùi hương mỹ vị – khiến sinh vật này không thể kiềm chế, làm máu trong người nó sôi trào.
Phanh!
Tiếng nổ vang lên khi nó đâm mạnh vào lớp phòng hộ vô hình bao quanh căn nhà.
Thân thể dài ngoằng bị bật ngược lại, nặng nề rơi xuống mặt nước.
“?”
Đôi mắt sinh vật hiện lên vẻ ngơ ngác. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại lao tới.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nó đâm liên tục vào lớp lá chắn hàng trăm lần, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Những tiếng rít the thé vang lên, bọt nước tung tóe, đôi mắt lóe lên tia hung dữ.
“Đồ ăn ngay trước mặt, tại sao không thể chạm tới?”
Sự phẫn nộ và nôn nóng bùng lên, khiến sinh vật càng điên cuồng hơn.
Bước đầu tiên, cô kiểm tra tình hình.
Nhìn vào dữ liệu từ đêm qua, cô kiểm tra xem trên không hay dưới đáy lãnh hải có xảy ra điều gì bất thường hay không.
Bản đồ 2D quen thuộc hiện lên, từ góc nhìn trên cao. Loan Du quét qua từng khu vực, không thấy dấu hiệu gì mới mẻ.
Cô đặt hai ngón tay lên màn hình, phóng to dữ liệu. Các con số và biểu đồ lập tức hiện ra.
Theo số liệu hiển thị:
Cá dưới hải vực: 3 loại.
Tang thi hải thú: 0.
Biến dị hải thú: 0.5.
“0.5? Cái gì vậy?”
Loan Du cau mày. Số lượng cá quá ít, ít đến mức không thể tin được. So với vũng nước nhỏ trước cổng nhà cô ở quê, nơi này còn nghèo nàn hơn.
Cô nhấn vào dòng “biến dị hải thú,” một hình ảnh mờ nhòe vừa được hệ thống ghi lại lóe lên trên màn hình.
Hình dáng thô dài màu đen uốn lượn. Loan Du khẽ nheo mắt.
“Là rắn? Hay là thứ gì khác?”
Hệ thống đưa ra phỏng đoán: “Bước đầu xác định độ tuổi tiến hóa: 200-300 năm.”
Lời giải thích của hệ thống khiến Loan Du ngay lập tức hiểu được lý do tại sao số lượng cá trong lãnh hải của cô lại ít đến vậy.
Hóa ra, hoặc là chúng đã bị sinh vật này ăn mất, hoặc là chúng phải chạy trốn để tránh khỏi nó.
Nhưng điều khiến cô suy nghĩ là sinh vật này đã quanh quẩn ở rìa lãnh hải suốt cả đêm. Nó đang theo dõi cô? Hay là đang nhắm tới một thứ khác?
Suy nghĩ một lúc, Loan Du liếc nhìn về phía căn nhà gỗ phía sau.
“Có lẽ nó đang nhắm tới thứ bên trong…”
“Dị năng giả…”
Một nguồn bổ sung năng lượng cực kỳ quý giá.
Lấy lý do cần ra biển thu hoạch, Loan Du quyết định dùng 200 điểm tích lũy để mua một chiếc thuyền máy màu trắng.
Chiếc thuyền rẽ sóng, để lại từng đợt bọt nước trắng xóa phía sau, tiến thẳng ra biển.
Cô tự nhủ hôm nay nhất định phải dựng xong một căn phòng đầy đủ tiện nghi.
“Quái vật thì sao chứ? Cùng lắm là chiến đấu một trận.”
Loan Du chưa bao giờ nghĩ đến việc lùi bước, bởi vì sợ hãi đồng nghĩa với không thể sống sót trong tận thế này.
Hơn nữa, cô không phải kẻ thiếu chuẩn bị.
Với hệ thống phòng hộ cá nhân – phần thưởng từ hệ thống – cô hoàn toàn có thể tự tin đối đầu bất kỳ hải thú nào dưới 500 năm tuổi.
Ngay khi cô rời khỏi lãnh hải, bận rộn thu thập bó củi trên biển, một bóng đen dài khoảng 4 mét bất ngờ trồi lên từ mặt nước.
Nó lặng lẽ vượt qua ranh giới lãnh hải, tiến thẳng đến nền căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ sừng sững trên nền gỗ, không quá lớn nhưng đủ thu hút đôi mắt tối đen, sắc lạnh của sinh vật đó.
Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào tường nhà, như thể muốn xuyên qua mà thấy được người bên trong.
“Thơm quá… Tiến hóa… Ăn hắn!”
Hơi thở từ Tắc Tu – hay chính xác hơn là một mùi hương mỹ vị – khiến sinh vật này không thể kiềm chế, làm máu trong người nó sôi trào.
Phanh!
Tiếng nổ vang lên khi nó đâm mạnh vào lớp phòng hộ vô hình bao quanh căn nhà.
Thân thể dài ngoằng bị bật ngược lại, nặng nề rơi xuống mặt nước.
“?”
Đôi mắt sinh vật hiện lên vẻ ngơ ngác. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại lao tới.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nó đâm liên tục vào lớp lá chắn hàng trăm lần, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Những tiếng rít the thé vang lên, bọt nước tung tóe, đôi mắt lóe lên tia hung dữ.
“Đồ ăn ngay trước mặt, tại sao không thể chạm tới?”
Sự phẫn nộ và nôn nóng bùng lên, khiến sinh vật càng điên cuồng hơn.
15
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
