TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 557
Chương 514

Từng giây từng phút trôi qua, Lạc Trạch vô cùng khẩn trương.

Nhưng lại không dám nhắn tin thúc giục Vân Miên Miên.

Đến phút thứ 59, cách 8 giờ còn lại 50 giây.

Lạc Trạch cuối cùng cũng nhận được yêu cầu truyền tống của Vân Miên Miên.

Anh vội vàng nhấn chấp nhận.

Giây tiếp theo, Vân Miên Miên liền xuất hiện trước mặt anh.

Vân Miên Miên mặc đồ lặn, tóc ướt dầm dề, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt hưng phấn lại kích động.

Cô gấp không chờ nổi mà kéo tay Lạc Trạch, “Nhanh lên lên thuyền.”

Lạc Trạch gật đầu, cúi đầu nhìn Vân Miên Miên lôi kéo cánh tay mình, nhanh chân đuổi kịp bước chân Vân Miên Miên, đuổi kịp vào giây cuối cùng, cùng cô trở về thuyền Tường Vân Hào!

“Nguy hiểm thật, đã trở lại rồi.” Vân Miên Miên đỡ Lạc Trạch, lòng bàn chân mềm nhũn.

Cô thật sự là quá mệt mỏi.

Ở đáy biển chỗ sâu trong lặn xuống nước thân thể chịu tải quá lớn, hơn nữa một ngày một đêm không nghỉ ngơi, cơ thể cô đã đến giới hạn, ở trong nước hoàn toàn là dựa vào một cổ nghị lực để kiên trì, bây giờ cuối cùng cũng thả lỏng xuống, cả người như muốn nằm liệt.

Lạc Trạch: “Cô có khỏe không?”

Vân Miên Miên: “Không tốt lắm, tôi quá mệt mỏi, bất quá cũng may tìm được tơ vàng nam rồi.”

Cô và Nguy Nguyệt tiến vào khe nứt đáy biển đó, lại phát hiện một cơn lốc xoáy biển sâu, trực giác Vân Miên Miên mách bảo cô, phía bên kia lốc xoáy có gì đó.

Cô biết, vận may hôm nay của mình là "tâm tưởng sự thành", cho nên chỉ cần làm theo trực giác, nhất định sẽ có kinh hỉ.

Vì thế hai người xuyên qua lốc xoáy, quả nhiên tìm thấy một mảng lớn tơ vàng nam.

Đó là một vùng biển chưa từng ai đặt chân đến, rõ ràng là biển sâu, lại vô cùng sáng ngời, rất nhiều sinh vật phù du phát ra ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ thế giới đáy biển đen tối.

Tơ vàng nam dày đặc, khiến Vân Miên Miên mừng rỡ vô cùng.

Cô chỉ cần một trăm là đủ, hơn nữa cô vốn dĩ cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Chỉ còn lại mười phút, cô muốn trong tám phút thu thập một trăm tơ vàng nam, cô nhanh chóng thả Bạch Tuộc Muội ra.

Cũng may Bạch Tuộc Muội hiệu suất cao, mới giúp Vân Miên Miên kịp thời trở về.

Nhìn tơ vàng nam trong ba lô, lòng Vân Miên Miên yên ổn hơn nhiều, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch, chậm rãi nói: “Cậu phải đi về sao?”

Lạc Trạch: “Cô muốn nghỉ ngơi sao? Tôi ở lại giúp cô làm chút việc nhé, cô bây giờ quá mệt mỏi.”

Vân Miên Miên cũng không hoàn toàn là người vô tâm, Lạc Trạch đối với tôi giống như có điểm thật tốt quá.

Tốt quá mức, nếu đơn thuần chỉ vì tôi là bạn của chị cậu, không đến mức đối với tôi ân cần như vậy chứ.

Vân Miên Miên do dự một chút, “Không cần, tôi rửa mặt một chút rồi ngủ.”

Lạc Trạch: “Được, vậy tôi về, cô có việc gì thì nhắn tin cho tôi.”

Vân Miên Miên: “Ừ ừ, cậu về trước đi, tôi nghỉ ngơi tốt, còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, Nguy Nguyệt cùng tôi nói chuyện mùa sau, tôi lát nữa kéo đàn, cùng các cậu cùng nhau trò chuyện một chút.”

20

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.