Chương 57
Bất tử bất diệt
Lâm Lãng bay trên không trung của khu biệt thự Giang Bắc. Hắn thi triển tinh thần lực nhưng dưới sự cản trở của sương máu, dù cho sức mạnh tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ của hắn cũng chỉ có thể bao phủ trong phạm vi khoảng ba trăm mét!
Giống như một chiếc máy bay không người lái, bay qua bay lại khu rừng nguyên thủy vô biên vô tận, cố gắng tìm kiếm một mục tiêu nho nhỏ.
May mắn thay, diện tích khu biệt thự không quá lớn.
Không mất quá lâu, hắn ta đã đứng trên tầng ba trong một căn biệt thự lớn, phần lớn biệt thư đã bị cây lớn bao phủ, chỉ có một phần nhỏ lộ ra bên ngoài. Rốt cuộc hắn ta đã kiểm tra ra thông tin của Hứa Tinh Dao ở nơi đó:
"Hứa Tinh Dao."
"Ngoại hình: 9 điểm."
"Số lần quan hệ: 0 lần."
"Lòng trung thành: 20%."
"Tỷ lệ hoàn trả: 300."
Lâm lãng liền đáp xuống cửa căn biệt thự. Giống như được ăn tị thủy đan, dọc đường hắn đi cây cối rối rít chủ động tránh né, nhường ra một con rường rộng rãi cho hắn ta.
Hắn mới vừa đưa tay ra. Những cành cây và dây leo chằng chịt trên cánh cửa lớn uốn éo như con sau rồi nhanh chóng rút lui bốn phía.
Lâm Lãng đương nhiên là không ăn tị thủy châu. Đây chỉ là kết quả của việc hắn ta sử dụng mộc hệ dị năng của mình.
Thậm chí giờ đây hắn ta đã không còn cần phải cố ý kiểm soát thực vật nữa rồi. Suy nghĩ của hắn có thể ảnh hưởng đôi chút đến những loài thực vật xung quanh.
Để cho chúng hành động một cách tự nhiên theo tâm ý của hắn.
Hắn lại sử dụng chút khả năng điều khiển linh khí, rút ra một luồng linh khí từ trong màn sương mù dày đặc xung quanh, chui vào qua khe cửa. Sau đó quấn nó quanh tay nắm cửa rồi kéo nhẹ nhàng.
Két!
Cánh cửa được mở ra. Lâm Lãng bước một bước vào không gian tối tăm.
……
Mà lúc này. Trên tâng cao nhất của căn biệt thự. Trong phòng ngủ của cô gái vẫn được mở đèn sáng tỏ.
Một sinh vật hình người màu xanh đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn làn sương mù đang trôi ngoài cửa sổ qua khe hở của cây thường xuân:
"Khi nào anh ấy sẽ đến chứ..."
"Anh ấy có thể hay không sẽ không đến?"
"Nha!"
Cô đột nhiên vỗ đầu một cái, ảo não nói:
"Mình vậy mà lại quên không nói cho anh ấy biết địa chỉ cụ thể, anh ấy làm sao có thể đến? Cho dù anh ấy có đến, cũng không thể tìm ra số nhà nha!"
Nhưng vào lúc này. Cô nghe thấy tiếng cửa mở ở tầng dưới.
Âm thanh này rất nhỏ, nhưng trong đêm tối vô cùng tĩnh lặng, còn đáng sợ hơn tiếng hú của ma quỷ!
"Cái gì thế?"
Rõ ràng là cô đã khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào ở tầng dưới rồi mà!
Trong lòng Hứa Tinh Dao cả kinh. Rất nhiều hình ảnh kinh hoàng hiện lên trong tâm trí cô!
Cô vội vàng nhặt cây gậy thủy thủ Mặt Trăng từ dưới chân lên, nắm chặt nó trong tay.
Sau đó nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ!
Bên ngoài cửa. Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tiến lên cầu thang.
Cô cũng càng ngày càng khẩn trương, cuối cùng cũng.
Đông, đông, đông.
"Tôi là Lâm Bất Lãng."
Nghe vậy.
Hứa Tinh Dao sững sờ đứng tại chỗ.
Ừm?
Có thể gõ cửa còn biết nói chuyện, bên ngoài cửa chính là còn người đi?
Không đúng!
Có phải là Lâm Bất Lãng không?
Anh ấy đã tới rồi sao?
Anh ấy thực sự sẽ tới sao?
Ba!
Cây gậy rơi xuống đất.
Trong một loạt cảm xúc hỗn loạn đan xen giữa hoài nghi cùng chờ mong. Hứa Tinh Dao chạy một mạch đến mở cửa ra!
Cô liền nhìn thấy đứng ở cửa là một chàng thanh niên anh tuấn cao lớn. Quần áo gần thân rất giản lược, thoải mái. Trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt:
"Xin chào, Avatar."
Ánh mắt trêu chọc của chàng trai lướt qua trên người của cô.
Thế nhưng Hứa Tinh Dao không có nửa điểm tức giận. Ngược lại là vui mừng đến phát khóc, lập tức lao vào vòng tay Lâm Lãng, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ!
Người vừa đến rõ ràng là một người xa lạ. Thế nhưng từ anh lại cho cô cảm giác vô cùng thân thiết!
Từ ngày tận thế hạ xuống, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người sống nào. Một mình ẩn núp trong căn phòng ngủ đang dần bị thực vật chiếm đóng, lặng lẽ chờ đợi cái chết phủ xuống.
Việc này đối với Hứa Tinh Dao là sự tra tấn bực nào a?
Vốn đã xác định là bản thân nhất định sẽ phải chết. Nhưng hôm nay cô lại có thể gặp được một người sống bằng da bằng thịt.
Chưa kể, đây còn là người đàn ông mạnh mẽ sẽ cho cô ấy chỗ dựa vững chắc. Cảm xúc dồn nén bấy lâu của cô không thể kiềm chế được nữa và đột nhiên bùng nổ!
"Ô ô ô!"
Hứa Tinh Dao cứ thế mà ôm chặt Lâm Lãng khóc không thể ngừng được.
Lâm Lãng thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô nói:
"Avatar, chúng ta có thể trước làm chính sự trước có được hay không?"
"Ô ô... ngô?"
Cô mê mang ngước lên nhìn, đôi mắt to đỏ hoe long lanh ánh nước, đầy vẻ nghi hoặc, có chút oán trách.
Anh nghe một chút! Đây là tiếng người hay sao?
Người ta vẫn còn đang khóc thương tâm như thê đâu!
Anh không an ủi người ta thì thôi đi, lại một lòng chỉ nghĩ đến việc ngủ với người ta thôi hả?
Nhưng cô cũng biết, anh ấy đều đã đến nơi này rồi.
Tới thì cũng đã tới rồi, không ngủ là không được. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nức nở nói:
"Vậy đợi một lát, em đi tẩy trang..."
Nói xong cô liền từ trong ngực Lâm Lãng lui ra. Đôi đồng tử màu vàng chớp chớp.
Phía sau là có cái đuôi nhỏ dài màu xanh.
Chuẩn bị bước vào phòng tắm để tẩy trang.
Nhưng Lâm Lãng đã kịp túm lấy cái đuôi của cô.
Thần bí cười:
"Không cần! Tôi chính là muốn thử với Avatar một chút!"
Hứa Tinh Dao:
"?"
Đang ghét, không thể bắt cái đuôi nha. Nơi đó...
"Đừng nhúc nhích, để tôi nghiên cứu một chút, em làm như thế nào gắn đuôi vào nhé?"
"Ngô!"
...
Đến nửa đêm.
Avatar kiệt sức nằm sấp trên giường. Cơ hồ không thể nhúc nhích.
Mồ hôi làm trôi đi lớp sơn xanh trên cơ thể cô, để lộ ra làn da trắng hồng mịn màng. Cái đuôi cũng rơi xuống đất.
Bất quá cô vẫn lấy giọng nói khàn khàn, đọc lại lời kịch:
"Linh hồn anh sẽ tồn tại cùng Eva, một phần của anh sẽ ở lại đây và trở thành một phần của Eva..."
Thật quá chuyên nghiệp mà!
…
Lâm Lãng giờ đây đang đứng trên sàn phòng ngủ.
Trong tầm mắt xuất hiện bảng thông tin chiến đấu của hắn:
"Lâm Lãng."
"Sức chiến đấu: SS."
"Thể năng: Cường hóa sáu lần."
Cường hóa sáu lần! Nhưng lần này, hắn ta không có được bất kỳ năng lực đặc thù nào. Cơ thể cũng không có biến hóa rõ rệt nào. Tựa hồ cái gì cũng không có phát sinh?
Lâm Lãng hơi cau mày.
Sau đó, nhắm hai mắt lại và sử dụng tinh thần lực quan sát bên trong cơ thể hắn.
Căn cốt, kinh mạch, nội tạng, huyết dịch, cơ bắp và làn da. Mọi thứ hết thảy đều không có thay đổi!
Chỉ thấy linh khí bên trong dồi dào mạnh mẽ, vận hàng mượt mà giống như dòng sông cuồn cuộn liên miên không ngớt.
Có vẻ như sinh mệnh lực thịnh vượng hơn không ít, bền vững hơn một chút?
Ừm?
Cũng không đúng. Bình thường mà nói, các tế bào trong cơ thể con người liên tục không ngừng tái sinh.
Mà lúc này bên trong cơ thể của Lâm Lãng. Quá trình này cơ hồ là biến mất!
Quá trình phân chia tế bào trong cơ thể hắn ta diễn ra cực kỳ chậm chạp!
Chẳng lẽ?
Lâm Lãng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo!
"Nếu là thật...thì cũng quá biến thái đi!"
Hắn ta lấy một con dao gọt hoa quả từ trong không gian ra.
Sau đó, đem mũi dao ấn vào lòng bàn tay hung hăng đam mạnh xuống...
Ba!
Lưỡi dao bị gãy.
Ồ, căn bản không thể đâm qua được.
Ngay từ lần cường hóa thứ hai, cơ thể hắn đã trở nên đao thương bất nhập!
Hắn ta chỉ có thể rút thêm một con dao nữa, cắn răng truyền thêm một chút linh khí vào con dao, âm thầm phát lực. Lúc này cũng chỉ rạch ra một vết thương nhỏ!
Vết thương đẫm máu dài chừng mười centimet xuất hiện trên lòng bàn tay hắn ta.
Máu tươi chảy ra, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thôi!
Ngay lập tức các cơ thịt quanh vết thương tự động co rúc, đem vết thương khép lại, từ đó cầm máu.
Trong các tế bào lưu trưc một lượng lớn linh khí tinh thuần. Lúc này nguồn năng lượng đó, tất cả đều điên cuồng lao về phía vết thương. Các tế bào ở đó sinh trưởng vô cùng mạnh mẽ!
Chỉ mất mười giây, lòng bàn tay hắn không còn cảm thấy đau nữa.
Đi vào trong phòng tắm. Rửa sạch máu trên tay.
Dù có nhìn kỹ như thế nào, thì lòng bàn tay vãn còn nguyên vẹn, thậm chí không có một vết sẹo chứ đừng nói đến là vết thương!
"Hít!"
Lâm Lãng hít một hơi khí lạnh. Suy đoán của hắn vậy mà là sự thật!
Năng lực thức tỉnh lần này là năng lực tự phục hồi. Mà đó không chỉ là sự tự chữa lành bình thường!
Sương mù đỏ mà hắn hấp thụ vào cơ thể được lưu trữ trong các tế bào khắp cơ thể. Bổ sung năng một nguồn lượng vô cùng bất tận cho tế bào. Cho nên sinh mệnh lực trong các tế bào của cơ thể hắn ta cực kỳ ngoan cường!
Hắn sẽ không chết vì quy luật của tự nhiên. Một khi tế bào bị tổn thương bởi các yếu tố ngoài lực thì linh khí sẽ kích thích sản sinh ra tế bào mới. Tạo ra tế bào mới với tốc độ cực nhanh, thẳng cho đến khi vết thương hoàn toàn lành lại.
Điều này có nghĩa là, chỉ cần linh khí trong cơ thể hắn vẫn liên tiếp không dút, hắn ta sẽ không lo sợ bị thương. Tự nhiên cũng sẽ không sợ cái chết.
Thậm chí, cũng sẽ không già yếu.
22
0
5 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
