TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Không có dị năng nhưng vẫn có thể chỉnh chết anh ta

Không khí đột nhiên đông cứng. Tất cả mọi người đều ngửi thấy một cỗ mùi hương gọi là ghen tị.

Ninh Vũ Sương vẻ mặt không nói nên lời:

"Tôi rất vui mừng khi tìm được một người đàn ông không có dị năng đấy, liên quan gì đến anh nào?"

Hàn Mã vô cùng đau khổ nói:

"Ninh Vũ Sương! Thật không ngờ em lại tự hạ thấp bản thân như vậy, làm cho anh quá thất vọng về em rồi!"

Lần này không chỉ có Ninh Vũ Sương.

Cố Phỉ, Đường Linh Vũ, Lục Tô Nhiễm và những người khác đứng gần đó cũng thay đổi biểu cảm, cái gì vậy? Tự hạ thấp bản thân?

Trở thành người phụ nữ của Lâm Lãng, được bao ăn, bao ở không nói, còn được cung cấp trái cây siêu năng lượng không giới hạn!

Anh ta vậy mà gọi đây là tự hạ thấp bản thân sao?

Anh ta có biết có bao nhiêu người muốn "hạ thấp bản thân" như vậy nhưng không có tư cách đó hay không a?

Cố Phỉ lạnh giọng nói:

"Bất kể các người là ai, cũng phải nói chuyện khách khí một chút! Em gái Vũ Sương và Lâm Lãng không phải là người mà các người có thể sỉ nhục!"

Đường Linh Vũ cũng tỏ vẻ khinh thường:

"Chỉ vì ăn một quả siêu năng lượng mà thôi, các người liền cho rằng mình là đại nhân vật sao?"

Lục Tô Nhiễm đứng sau lưng Lâm Lãng, không nói một lời, cũng lộ ra vẻ mặt phẫn nộ!

Chỉ có Lâm Lãng là vẫn bình tĩnh.

Dẫu sao mấy người như anh ta hắn gặp không ít, sớm đã thành thói quen từ lâu. Hơn nữa cũng chỉ ở cấp độ như vậy mà thôi, còn đủ để cho hắn phải để tâm.

Nhưng Hàn Mã chỉ liếc nhìn Đường Linh Vũ một cái với vẻ khinh thường:

"Tóc dài mà kiến ​​thức lại ngăn!"

"Thế giới của người có dị năng không phải là thứ mà người bình thường như các người có thể hiểu được?"

Vừa nói ra những lời này! Mấy cô gái có mặt tại hiện trường đều tỏ ra không vui, trong đó bao gồm có nữ đặc công Từ Băng!

Sắc mặt Ninh Vũ Sương tối sầm lại:

"Hàn Mã, xin lỗi vì những lời vừa rồi ngay lập tức."

Hàn Mã mất kiên nhẫn nói:

"Được rồi, đừng lãng phí thời gian với những người thường này nữa!"

Mà lúc này, Lục Tô Nhiễm thì thầm vào tai Lâm Lãng:

“Lâm Lãng! Tên Hàn Mã này là đồ xấu xa! Anh ta muốn chờ chị Vũ Sương trở về sau liền cưỡng bức chị ấy!”

“Anh ta vừa rồi còn ở trong lòng nói, nếu chị Vũ Sương đã ngủ với người khác rồi, cũng không còn là người phụ nữ trong sáng nữa, cho nên anh ta không cần phải giả vờ làm chính nhân quân tử nữa!”

“Cứ cưỡng ép chị ấy trước sáng khoái đã mọi chuyện để nói sau!”

Lâm Lãng cau mày:

“Em dùng thuật đọc tâm sao?”

Lục Tô Nhiễm le lưỡi một cái:

“Em thấy anh ta không phải người tốt! Có lẽ đang tính toán chuyện xấu gì đó trong đầu, cho nên…”

Ánh mắt Lâm Lãng dần trở nên lạnh lẽo, anh ta dám có suy nghĩ như vậy đối với người phụ nữ của hắn sao? Vậy thì người này không cần phải sống nữa.

"Ý anh là những người có dị năng đều rất mạnh mẽ sao?"

Lúc này, cách đó không xa, Âu Dương Vân Chi vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Hàn Mã nhìn về hướng phát ra giọng nói thì thấy một cô gái khác khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Anh ta khinh thường nói:

"Vào thời kỳ mạt thế này, những người thức tỉnh được dị năng tự nhiên là những người giỏi nhất..."

Nhưng anh ta vẫn chưa nói hết lời. Chỉ thấy một cái bóng vụt qua trước mắt khoảnh khắc tiếp theo! Một áp lực cường đại ép tới tới gần!

Sắc mặt Hàn Mã đại biến, vội vàng sử dụng dị năng để ngưng tụ không khí xung quanh tạo thành một tấm chắn bằng gió!

Nhưng cánh tay thon thả của cô gái lại chứa đựng sức mạnh vô cùng to lớn! Nó xuyên thẳng qua tấm chăn dị năng đánh trúng ngực Hàn Mã, đem anh ta đánh bay ra ngoài không trung.

Một cơn cuồng phong đỡ được Hàn Mã, giúp anh ta ổn định lại thân hình mà tiếp đất an toàn.

Vẻ kiêu ngạo trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên:

"Cô bé này cũng là người có dị năng sao?"

Âu Dương Vân Chi không trả lời, dưới chân dùng lực, cả người giống như tên bắn vọt lên phía trước. Trong cái chớp mắt, cô bé đã đứng trước mặt Hàn Mã!

Một loạt đòn tấn công dữ dội giống như vũ bão, buộc Hàn Mã phải thối lui!

"Em gái Vân Chi thật là quá lợi hại!"

Lục Tô Nhiễm đứng ở một bên cảm khái.

Lâm Lãng cũng hơi nheo mắt lại, mọi chuyện vừa xảy ra đều diễn ra quá nhanh, tựa như điện quang lóa mắt!

Nhưng trong tầm mắt của hắn, chuyển động của Vân Chi dường như đã bị tua chậm lại hàng chục triệu lần, thậm chí còn có thể phân biệt rõ ràng cách tứ chi và cơ bắp của Vân Chi tác dụng lực, còn có thể dự đoán chính xác động thái tiếp theo của Vân Chi.

Đồng thời cũng có thể dự đoán trước các thế phản đòn của Hàn Mã, cũng như hiệu quả của chiêu thức đó! Từ đó suy đoán ra kết quả của trận chiến!

Đây chính là năng lực trời sinh của thánh thể võ đạo sao? Cái gì mới là thiên phú võ đạo đỉnh cấp ?

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lãng đã học được mấy chiêu thức mà Vân Chi vừa mới thi triển!

Lại ở trong đầu đơn giản suy diễn và cải tiến nó, nếu để cho hắn thi triển nó sức mạnh e rằng còn mạnh hơn Vân Chi gấp trăm lần!

...

Hàn Mã muốn tránh cũng không được, vô thức rút khẩu súng lục trong ngực ra, đem họng súng nhắm thẳng vào Vân Chi!

Anh ta tự nhận mình là người có dị năng lực vô song. Hôm nay lại cùng với một cô bé con không có dị năng đối chiến, thế nhưng lại bị đối phương ép tới mức phải dùng tới súng?

Cũng thật đủ buồn cười mà. Tuy rằng, với kỹ năng của Vân Chi, khẩu súng nhỏ này sẽ không gây ra bất tổn thương nào cho cô bé.

Nhưng Lâm Lãng vẫn lo lắng nếu Hàn Mã nổ súng bừa bãi, có thể vô tình làm bị thương những người khác trên sân thượng, đặc biệt là những người phụ nữ của hắn ta.

Ngay lập tức Lâm Lãng điều động tinh thần lực!

Một giây tiếp theo! Một một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng hổ đó phát ra từ trong đầu của Hàn Mã!

Tâm trí anh ta trở nên trống rỗng, chỉ đứng đó bất động.

Trong giây phút anh ta mất tập trung liền trúng một cước của Âu Dương Vân Chi. Hàn Mã xoay tròn mười vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, súng cũng bay ra!

Âu Dương Vân Chi lúc này mới lên tiếng:

"Người có dị năng sao? Người siêu việt? Chỉ có vậy thôi sao? Ha!"

Hàn Mã tự mình bò dậy, mặt mũi và toàn thân dính đầy bụi, trông hết sức chật vật. Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, nhưng không dám có hành động gì thêm, chỉ có thể rướn cổ chất vấn:

"Cô cũng là dị năng giả sao?"

"Cái này gọi là võ đạo! So với dị năng mà anh tự hào còn mạnh hơn nhiều! Đồ ngu ngốc!"

Âu Dương Vân Chi cười lạnh nói.

Lúc này, đặc vụ tên Vương Sơn Hải cầm súng đi đến trước mặt Hàn Mã, trả súng lại cho anh ta, hạ giọng nói:

"Trong số những người này, ngoại trừ Lâm Lãng và cô nhóc này, những người khác đều là người có dị năng."

Hàn Mã nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nghiến răng nói:

"Sao anh không nói sớm cho tôi biết?! Cho anh ăn niệm lực quả có cái tác dụng gì chứ?"

Đúng là gặp quỷ mà!

Tại sao ở tiểu khu này lại có nhiều người có dị năng như vậy?

Lần này thật là mất hết thể diện mà!

Anh ta vừa nơi đó còn nói mấy lời kia, cái gì mà dị năng giả chính là siêu việt! Kết quả là bây giờ lại có người nói cho anh ta biết, tất cả những người này đều có dị năng!

Vậy thì họ không phải đều là người siêu việt rồi sao?

Mấu chốt là nơi này rõ ràng là có rất nhiều người có dị năng. Nhưng người đánh bại anh ta lại là một cô bé con không có dị năng.

Võ đạo là cái gì? Đó là thứ kém cỏi gì thế?

"Mấy người ở phía sau làm gì vậy? Sao còn chưa lên!"

Lúc này, Hứa Băng nghe thấy giọng nói thúc giục của phi hành đoàn trên máy bay thông qua tai nghe.

Hứa Băng nói:

"Không còn thời gian nữa, chúng ta đi lên thôi."

Ninh Vũ Sương gật đầu, quyết định tập trung hoàn thành nhiệm vụ.

Còn về Hàn Mã này. Chờ khi trở về sẽ tìm cơ hội dạy cho anh ta một bài học sau!

Ninh Vũ Sương ngước mắt nhìn Lâm Lãng, ánh mắt ôn nhu, miễn cưỡng nói:

"Em đi đây."

Lâm Lãng chỉ khẽ gật đầu, không chút lưu luyến:

"Tạm biệt."

"Ừ."

Người đàn ông lạnh lùng này!

Ninh Vũ Sương cảm thấy có chút thất vọng.

Cô lại quay sang nói lời tạm biệt với Cố Phỉ, Lục Tô Nhiễm và Đường Linh Vũ.

Sau đó liền dứt khoát quay người rời đi. Ngay sau đó liền cảm thấy túi áo trầm xuống, như có thêm thứ gì đó. Cô vô thức đưa tay vào túi áo, tay chạm vào một chiếc túi vải nhỏ. Cô giật mình, ngạc nhiên quay lại nhìn Lâm Lãng.

Lâm Lãng đứng đó, vẫn mỉm cười nhìn cô.

Đôi mắt cô đột nhiên ươn ướt...

"Đi thôi!"

Nhìn thấy mọi người đã tụ tập đông đủ.

Sắc mặt Hàn Mã u ám phát động phong hệ dị năng.

Vương Sơn Hải, Hứa Băng, Ninh Sương Vũ và Âu Dương Vân Chi cảm thấy một cỗ lực lượng nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể họ từ từ bay lên.

Lâm Lãng vốn còn lo lắng Hàn Mã sẽ chơi xấu mà cố ý ném Âu Dương Vân Chi xuống giữa không trung.

Nhưng rồi hắn thay đổi suy nghĩ, dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho họ, cho dù có thù oán cá nhân thì anh ta hẳn là cũng không dám lộ liễu dở trò trước mặt người khác.

Mà bên trong tiểu khu Hạnh Phúc!

Rất nhiều người dân đã nhìn thấy mấy người này bay lên trời giữa, thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin thần linh phù hộ. Cho đến khi mấy người đó bay lên chiếc trực thăng trên không trung.

Bấy giờ người dân mới nhận ra rằng các vị thần sẽ không đi máy bay, vậy thì mấy người đó hẳn là những dị năng giả, nên mới có thể bay được, đúng không?

Sau đó, mấy người dân đó bảo nhau giả tán.

...

Trên sân thượng.

Thấy chiếc trực thăng dần dần bay ra khỏi tầm mắt của hắn. Biến mất trong làn sương đỏ.

"Chúng ta cũng về thôi."

Ngay lúc nhóm người Lâm Lãng đang chuẩn bị trở về nhà. Thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Hóa ra là có một nhóm cư dân đã chạy vội lên sân thượng tầng 30 của tòa nhà C! Người dẫn đầu không ai khác chính là đội trưởng đội tuần tra, Trịnh Đạo Quang.

Lâm Lãng cũng nhân tiện kiểm tra thông tin sức chiến đấu của anh ta:

"Trịnh Đạo Quang."

"Sức chiến đấu: D++."

"Dị năng: Lực lượng lực (Cấp 2)."

Cũng không tệ lắm. Tốc độ tiến cấp khá nhanh.

Lâm Lãng cảm thấy vui vẻ lẫn yên tâm.

"Lâm Bất Lãng! Hàng cứu trợ đâu?"

Trịnh Đạo Quang liếc nhìn xung quanh. Liền không nhìn thấy con cú mèo biết phun lửa của Lâm Lãng lẫn Ninh Vũ Sương có sức chiến đấu mạnh mẽ đâu hết.

Lá gan anh ta liền trở nên táo bạo hơn.

Lâm Lãng hỏi:

"Vật tư cứu trợ gì?"

Phía sau Trính Đạo Quang, có người lớn tiếng quát:

"Vừa rồi không phải là máy bay đến giao vật tư sao? Có phải anh đã lấy hết rồi không?"

"Lâm Bất Lãng! Đừng vượt quá giới hạn! Đó là vật tư cứu trợ, là của mọi người!"

"Mau giao ra đây! Đội trưởng tuần tra của tiểu khu Hạnh Phúc chúng ta đã đến rồi!"

Lâm Lãng không nói nên lời:

"Mấy người tôi có giống như đến lấy vật tư cứu trợ không?"

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Lãng và nhóm người của hắn.

Nhưng thấy tất cả bọn họ đều tay không có vẻ như không nhận được bất kỳ đồ tiếp tế nào.

Trong lúc nhất thời họ cũng không biết phải làm sao.

Lâm Lãng dẫn theo Cố Phỉ, Lục Tô Nhiễm và Đường Linh Vũ bình thản rời đi trước mắt bọn họ.

Mọi người chỉ có thể nhìn nhau kinh ngạc:

"Không có đồ tiếp tế?"

"Ai nói máy bay này đến đây để giao đồ tiếp tế?"

"Thật là bệnh thần kinh mà! Rõ ràng là máy bay này đến đây để đón người!"

Trịnh Đạo Quang cũng tỏ vẻ ngượng ngùng:

"A! Được rồi! Giải tán thôi!"

...

Mà trên chiếc trực thăng lúc này, Ninh Vũ Sương lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi vải nhỏ tầm thường.

Khuôn mặt ôn nhu khẽ vuốt ve, tựa như đây chính là hiện thân của Lâm Lãng vậy.

Thấy vậy, Âu Dương Vân Chi và Hứa Băng đồng thời thở dài:

"Đúng là mê muội mà!"

23

0

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.