TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Âu Dương Vân

Thẩm Sở Sở trong lòng kích động, tay run rẩy, ngay lập tức thoát khỏi phần mềm video bấm điện thoại gọi cho em trai cô ta!

Nhưng sau đó lại nhớ ra rằng cái điện thoại này không có thẻ sim!

"Đường Linh Vũ, bà già lớn tuổi này! Ngay cả điện thoại di động để mọi người gọi điện cũng không thèm chuẩn bị thẻ sim! Thật là phiền chết rồi!"

Cô ta oán trách một câu.

Cô ta lại nhanh chóng vào phần mềm video và để lại lời nhắn trong phần bình luận của video vừa rồi:

"Thẩm Lăng Thiên! Chị là chị gái của em, Thẩm Sở Sở! Hãy đến tiểu khu Hạnh Phúc để cứu chị!"

Sau khi đăng bình luận.

Thẩm Sở Sở lo lắng nắm chặt điện thoại, chờ đợi hồi âm.

Nhưng tin nhắn này lại như đá bỏ biển, không gây ra bất kỳ rung động nào.

...

Tiểu khu Hạnh Phúc.

Trịnh Đạo Quang dẫn đầu đội tuần tra đi từng nhà để ghi chép thông tin.

Nếu gặp phải người sắp chết đói, sẽ cho họ một ít vật tư.

Còn nếu gặp phải trường hợp gõ cửa nửa ngày không thấy mở, điều đó có nghĩa là không có ai ở bên trong.

Khi đó họ sẽ phá cửa mà vào.

Nếu phòng trống, thì có thể thu thập những vật dụng hữu ích và mang đi.

Nếu như trong căn hộ có xác chết, thì khi đó xác chết sẽ được di chuyển xuống tầng dưới và chất đống gần trạm rác ở cửa sau của tiểu khu.

Chỉ ngắn ngủi vài ngày thôi.

Tiểu đội đã tìm thấy rất nhiều xác chết!

Sau khi thu gom lại chỉ cần trực tiếp đốt hết.

Suy cho cùng, đang là thời kỳ đặc thù nên con người cũng không chú trọng đến sự yên nghỉ của người đã chết nữa.

Mà Lâm Lãng còn đang thoải mái ngồi ở nhà, sử dụng tinh thần lực để theo dõi tiến độ công việc của tiểu đội.

Không thể không nói “Ánh Sáng Chính Nghĩa” này thực sự là một người trung thực.

Công việc này vừa bẩn, lại không kém mệt mỏi và vất vả. Vậy mà anh ta vẫn có thể hoàn thành công việc một cách xuất sắc!

Đặc biệt là, anh ta thực sự đã làm được một việc, đó là phân phối vật tư công bằng, số vật tư mà Lâm Lãng đã quyên góp cho họ đã được họ mang đi giúp đỡ cho rất nhiều người còn đang thiếu thốn vật tư.

Với cách làm này, chắc chắn sẽ nhận được rất lời khen ngợi tích cực từ những người dân sống trong tiểu khu!

Mọi người cũng càng ngày càng có niềm tin vào đội tuần tra này hơn!

Tuy nhiên, số lượng người sẵn sàng quyên góp vật tư vẫn còn rất ít.

Một vài ngày sau.

Đoàn tuần tra đã hoàn thành bước đầu là điều tra dân số sơ bộ, có sáu tòa nhà trong tiểu khu Hạnh Phúc, cụ thể là tòa nhà A, B, C, D, E và F.

Mỗi tòa nhà có ba mươi tầng, mỗi tầng có ba hộ gia đình!

Dân số ban đầu khoảng một nghìn người. Bây giờ chỉ còn lại hơn 400 người! Tỷ lệ sống sót chỉ còn chưa tới một phần hai!

Hầu hết bọn họ chết vì đói, một số chết vì bị thú biến dị tấn công.

Ngoài ra còn có một số ít người chọn cách tự tử vì tuyệt vọng.

Sau khi đội tuần tra dọn dẹp các thi thể.

Lại bắt đầu tiến hành một đợt dọn dẹp tiểu khu lần tiếp theo!

Thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm của họ cũng đã khuyến khích rất nhiều người tự nguyện tham gia cùng.

Bây giờ toàn bộ thế giới bị bao phủ trong sương mù đỏ.

Chỉ có ở tiểu khu Hạnh Phúc mới có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.

Mọi người sống ở đây sẽ cảm thấy hạnh phúc sâu sắc từ tận đáy lòng!

Tất nhiên, mọi người cũng hy vọng có được cuộc sống bình thường như trước trong những ngày tận thế này.

Có không ít người đem cuộc sống hằng ngày của họ trong tiểu khu Hạnh Phúc quay video lại và đăng tải lên mạng xã hội.

Không ngoại lệ, tất cả những video đó đã nhấc lên một đợt sóng dư luận bùng nổ. Một cuốc sống bình thường không đáng nhắc đến trước khi tận thế đến. Lúc này, nơi đây đã trở thành thiên đường trong mơ của nhân loại!

Những người vẫn còn đang phải đau khổ dãy dụa trong sương mù đỏ vô cùng khát vọng có thể đi tới tiểu khu Hạnh Phúc!

Lâm Lãng cũng chú ý tới hiện tượng này. Hắn quyết định tận dụng làn sóng nổi tiếng này. Trực tiếp đăng một thông báo trên mạng xã hội:

"Địa điểm: Tiểu khu Hạnh Phúc! Thu nhận nữ thần, cung cấp thức ăn và chỗ ở! Nếu quan tâm, vui lòng gửi ảnh riêng tư."

Bởi vì từ khóa "Tiểu khu Hạnh Phúc" đang rất hot. Nên thông báo này ngay lập tức được lan truyền rộng rãi.

Đáng tiếc là không có ai đăng ký, mọi người đều đang mắng hắn ta:

"Anh muốn phụ nữ đến phát điên rồi à?"

"Còn bao ăn bao ở? Anh đây là đã tích trữ bao nhiêu vật tư, mà dám khoe khoang như thế?"

"Gia đình tôi kinh doanh một cái siêu thị, nhưng ngay cả tôi cũng không thể nói có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở miến phí được! Mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ được ăn một miếng bánh mì!"

"Lầu trên cũng là đồ cặn bã đi! Lợi dụng sự bất hạnh của người khác!"

"Anh ta nhất định là kẻ lừa gạt!"

"Tôi không tin! Trừ khi anh đem hình ảnh vật tư đăng lên!"

...

Cư dân mạng không ngừng mắng chửi!

Vốn là ngày tận thế tâm tình mọi người đều đang rất tệ rồi!

Có thể tưởng tượng được những lời mắng chửi đó khó nghe đến mức nào.

Nhưng Lâm Lãng lại tỏ vẻ, không sao cả, lần đầu hắn đăng thông báo trong nhóm chát của tiểu khu Hạnh phúc, mọi người cũng đều mắng hắn như vậy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Còn không phải là khóc lóc và cầu xin hắn đây bao nuôi hay sao.

Nhưng lần này thì khác. Lần này thậm chí còn không cần Lâm Lãng phải đích thân đứng ra để chứng minh thực lực của hắn.

Bất kỳ ai sống ở tiểu khu Hạnh Phúc, chỉ cần thấy được bài đăng của hắn, đều sẽ tự động bình luận ở bên dưới"

"Không phải anh em, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ lựa chọn xin lỗi rồi cầu xin lão đại bao nuôi tôi!"

"Lão đại Lâm Bất Lãng quả thực rất hoa tâm, nhưng cũng có tài nguyên thực sự!"

"Tôi làm chứng! Vị lão đại này thực sự không phải là kẻ lừa gạt! Anh ấy có rất nhiều vật tư! Nhiều đại mỹ nhân trong tiểu khu của chúng tôi đều được anh ấy bao nuôi đấy!"

"Các người có thể nói xấu lão đại, nhưng không thể nói anh ấy không có vật tư!"

"Đại ca, anh như thế nào lại bỏ qau tiểu khu của chúng ta, bắt đầu nhìn ra bên ngoài kia rồi? Anh có thể đem em thu nuôi trước được hay không?"

"Anh Lâm Bất Lãng, xin hãy cho em một cơ hội. Em có làn da trắng, ngoại hình xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nhưng em lại yếu đuối, dễ bị đẩy ngã! Em sống ở Phòng 502, Tòa nhà A, hu hu!"

...

Thấy nhiều người thay lầu trên lên tiếng như vậy!

Mà địa chỉ đều là tiểu Khu Hạnh Phúc!

Cư dân mạng đều kinh ngạc rồi:

"Thiệt hay giả vậy?"

"Anh ta lấy đâu ra nhiều vật tư như vậy?"

"Chẳng lẽ tất cả đều là tài khoản phụ của anh ta?"

"Mọi người chớ tin họ! Trước hết để tôi đi thử trước cho nhé!"

...

Hậu trường.

Mọi người bắt đầu gửi ảnh riêng tư cho hắn.

Lâm Lãng nhấp vào xem một lượt.

Có khá nhiều phụ nữ. Nhưng thật không may, không có một ai có thể để cho hắn động tâm tư.

Yêu cầu của hắn bây giờ rất cao. chỉ đẹp thôi thì còn chưa đủ, cũng phải có nét đặc sắc riêng.

Dĩ nhiên! Có thể xinh đẹp giống như Lục Tô Nhiễm ấy thì chắc chắn sẽ khác.

Suy cho cùng cô nàng cũng đã là mỹ nữ đỉnh cấp rồi.

Còn những người phụ nữ còn lại trong tiểu khu Hạnh Phúc, thực ra Lâm Lãng đã dùng tinh thần lực xem qua một lượt rồi.

Mặc dù bên trong tiểu khu vẫn còn có mấy cô gái xinh đẹp, tuy không bằng mấy người Cố Phỉ, những cũng bằng bảy tám phần.

Chẳng qua là, mấy người họ về cơ bản đã cùng người khác quan hệ qua.

Cho nên Lâm Lãng không hề nghĩ tới sẽ thu họ.

...

Mà bên kia.

Tầng 1, tòa nhà E, căn hộ 101.

Ninh Vũ Sương gõ cửa.

Người mở cửa là một cô bé đang ăn kẹo mút.

"Chào em gái."

Ninh Vũ Sương mỉm cười hỏi.

"Em có biết một người có biệt danh là Quái Vật Ngàn Năm hay không?"

Cô bé nghi ngờ nhìn cô:

"Quái Vật Ngàn Năm? Chị biết sư phụ của em sao? Chị tìm người có việc gì không?"

Ninh Vũ Sương mừng rỡ:

"Quái Vật Ngàn Năm là sư phụ của em sao? Ngài ấy đang ở đâu vậy? Chị có thể gặp ngài ấy hay không?"

Quả nhiên, ông trời sẽ không phụ người có lòng!

Sau nhiều ngày thăm hỏi tất cả người dân sống trong tiểu khu, cuối cùng hôm nay cũng tìm thấy rồi!

Nhưng cô bé nhỏ lại lắc đầu:

"Không được! Sư phụ của em đang bế quan, không thể gặp bất kỳ ai. Chị là ai a?"

Ninh Vũ Sương vội vàng nói:

"Chị tên là Ninh Vũ Sương, là một lính đặc công!"

"Ồ? Đặc công? Vậy thì chị hẳn cũng là người của chính phủ đúng không?"

Cô bé nhìn Ninh Vũ Sương từ trên xuống dưới rồi nói.

“Sư phụ em trước khi bế quan có dặn em, nếu có người của chính phủ đến tìm người, thì kêu em sẽ thay người đi một chuyến.”

"Âu Dương Vân Chi."

"Ngoại hình: 7 điểm."

"Số lần quan hệ: 0 lần."

"Lòng trung thành: 5%."

"Hệ số hoàn trả: 100."

"Sức chiến đấu: C."

Trong phòng làm việc.

Lâm Lãng nhìn cô gái nhỏ khoảng mười bảy mười tám tuổi trước mặt, có chút kinh ngạc.

Cô ta không có dị năng! Nhưng lại có sức mạnh chiến đấu cấp C!

Thật không thể tin được!

"Em chính là quái vật ngàn năm sao?"

Lâm Lãng nhịn không được hỏi.

Với biệt danh như vậy, hắn nghĩ người nọ đã là một ông già!

"Đó là biệt danh em đặt cho sư phụ! Em tên là Âu Dương Vân Chi!"

Cô bé không nói nên lời.

Sau khi ăn xong một cây kẹo, cô bé lại lấy một cây kẹo khác ra khỏi túi, xé lớp vỏ ngoài rồi cho vào miệng.

"Xin chào, Vân Chi."

Lâm Lãng lễ phép nói.

"Em có thể nói cho anh biết, em biết được bao nhiêu về nguy cơ mà sương mù đỏ này mang tới hay không?"

Âu Dương Vân Chi nói:

"Em không biết nhiều lắm. Em chỉ mới nghe sư phụ nói rằng sương mù đỏ không phải là một nguy cơ, ngược lại, nó là vũ khí để con người chống lại với các nguy cơ khác!"

"Vũ khí?"

"Đúng vậy! Cuộc khủng hoảng thực sự vẫn còn chưa bắt đầu!"

Âu Dương Vân Chi trông rất cao ngạo.

Mà khóe mắt cô bé thoáng nhìn đến dáng vẻ của Lâm Lãng thì lại ngạc nhiên thốt lên:

"Di! Linh thể bẩm sinh?"

11

0

5 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.