Chương 47
Quan hệ cùng Đường Linh Vũ
Lâm Lãng thu hồi lại tinh thần áp chế. Chú chuột nhỏ ngay lập tức hồi tỉnh lại, không hề nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, vẫn tiếp tục đi tìm thức ăn.
"Chỉ có thể áp chế thôi sao?"
Mặc dù năng lực này đã đủ biến thái rồi.
Nhưng Lâm Lãng vẫn chưa hài lòng.
Hắn tiếp tục suy nghĩ, nếu hắn tiếp tục cường hóa tinh thần lực của hắn.
Liệu có thể ngay lập tức xóa bỏ toàn bộ thần trí của một người, biến người đó thành một kẻ ngốc hoàn toàn hay không?
Hoặc là, tiến hành cảm nhiễm tinh thần hay tinh thần lực đánh dấu?
Nhưng đó chỉ là một chút suy đoán của hắn mà thôi.
Lâm Lãng đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, tựa hồ trong lúc vô hình vừa va chạm vào một tồn tại đáng sợ nào đó.
Hắn cũng không muốn tự mình tìm cực khổ, nên dứt khoát không nghĩ nhiều về điều đó nữa.
Vào lúc này.
Đường Linh Vũ đã tới cửa.
Cô ấy vừa vào cửa, tựa như rất quen thuộc mà chào hỏi mọi người.
Nhưng Cố Phỉ có vẻ không muốn sống chung dưới một mái nhà với cô ấy nên không nói một lời mà đi xuống lầu.
Ninh Vũ Sương và Lục Tô Nhiễm thấy vậy cũng đi theo.
Trên đường đi, Lục Tô Nhiễm không nhịn được hỏi:
"Chị Cố Phỉ, chị có ân oán gì với Đường Linh Vũ sao?"
Cố Phỉ bình tĩnh nói:
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là chị không chịu nổi cái kiểu cô ta có thể hòa đồng với mọi người như vậy."
Về bản chất thì như vậy.
Cô và Đường Linh Vũ đều là những người phụ nữ kiêu ngạo.
Nhưng lòng kiêu ngạo của Cố Phỉ lại được thể hiện ở việc cô không thích giao tiếp quá nhiều với bất kỳ ai.
Niềm kiêu ngạo của Đường Linh Vũ nằm ở chỗ cô ta nghĩ mình có thể hiểu và kiểm soát bất kỳ ai.
"Nhưng nếu cô ta vẫn muốn dùng chiêu này với Lâm Lãng thì chỉ có thể chúc cô ta may mắn thôi."
Trong mắt Cố Phỉ hiếm khi hiện lên vẻ hả hê.
Lục Tô Nhiễm dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng khi cô nhìn Ninh Vũ Sương, cô lại phát hiện cô ấy vẫn có vẻ đang thất thần, không biết lại đang nghĩ gì.
Là lại đang suy nghĩ về vấn đề hôm qua sao, cái nhiệm vụ gì mà phải rời xa Lâm Lãng để đi làm nhiệm vụ?
Nhưng nhiệm vụ cụ thể là gì?
Lục Tô Nhiễm rất tò mò.
Nhưng khi cô nghĩ về những điều Lâm Lãng đã nói, mọi người đều được phép có bí mật riêng của mình.
Cô cũng chỉ có thể nhịn loại xung động đó lại.
...
Căn hộ 2202.
Khi Đường Linh Vũ trở về, cô không chỉ thu dọn đồ đạc mà còn ăn mặc lại một phen, mái tóc dài của cô được buộc lại và cố định bằng một chiếc trâm cài đơn giản, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế cùng chiếc cổ thon dài trắng mịn.
Mặc trên người là một chiếc váy đen bó sát vòng eo thon thả, nửa bờ vai trần lộ ra, hai bầu ngực đầy đặn như tuyết nửa hở.
Đôi chân dài đi tất lụa đen, bó sát, cân đối và mượt mà.
Đôi chân ngọc gầy nhỏ đang đi một đôi giày cao gót màu đen...
Biếng nhác, thành thục và gợi cảm.
"Tiểu ca ca, chị mặc thế này có đẹp không?"
Cô đi tới trước mặt Lâm Lãng, ánh mắt quyến rũ.
"Ừm, cũng không tệ."
Lâm Lãng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt không chút lảng tránh lướt qua cơ thể cô, đánh giá đúng trọng tâm.
Cái này làm Đường Linh Vũ có chút bất ngờ.
Dẫu sao, hầu hết mấy tiểu nam sinh cùng tuổi với Lâm Lãng phần nhiều đều ngượng ngùng và hướng nội, ít ai dám nhìn thẳng vào người khác như Lâm Lãng.
Chưa kể đến sự đánh giá thẳng thắn như vậy.
Nhưng khi vừa nghĩ về điều gì đó.
Cậu thanh niên này đã có tới ba cô gái xinh đẹp như vậy ở bên, cho nên không thể coi là một nam sinh bình thường nữa.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Sau đó ánh mắt cô lưu chyển, kiều tiếu nói:
"Chị đây so với Cố Phỉ, tiểu ca ca thích ai hơn nga?"
Lâm Lãng vẫn bình tĩnh:
"Tôi không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài."
Đường Linh Vũ: "..."
Thật không nói nên lời!
Anh không nhìn xem ba người phụ nữ anh đã thu hay sao? Mỗi người đều là tuyệt sắc mỹ nhân!
Còn dám nói rằng không quan tâm tới ngoại hình sao?
Điều này cũng giống như lời ai đó đã nói, rằng anh ta không quan tâm đến tiền tài!
Miệng nói một đường nhưng lòng lại một nẻo!
Nhưng cô vẫn không thể để cuộc trò chuyện kết thúc, vì vậy cô nhấn mạnh vấn đề:
"Vậy tiểu ca ca chú trọng vào điều gì?"
Lâm Lãng nói:
"Trải nghiệm."
Sau đó, không để ý đến sự hoảng loạn thất thố của cô, hắn bế cô lên và sải bước vào phòng ngủ.
“A! Tiểu ca ca, không thể dịu dàng với chị hơn một chút sao…”
…
"Đường Linh Vũ."
"Ngoại hình: 9 điểm."
"Số lần quan hệ: 3 lần."
"Lòng trung thành: 20%."
"Hệ số hoàn trả: 300."
"Sức chiến đấu: C."
"Dị năng: Dịch chuyển tức thời (Cấp 3)."
Nửa đêm.
Toàn thân thoát lực, Đường Linh Vũ chìm vào giấc ngủ một cách yên bình.
Vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào vầng trán mịn màng của cô. Lâm Lãng từ dưới người cô lui ra, đi đến phòng làm việc.
"Lâm Lãng."
"Sức chiến đấu: S++."
"Thể năng: Cường hóa năm lần."
"Dị năng: Tinh thần lực (cấp 10); Mộc linh lực (cấp 6)."
Trong phòng làm việc.
Lâm Lãng đứng đó, nhắm mắt lại một chút, cố gắng điều động sức mạnh trong cơ thể theo sự chỉ dẫn của tiềm thức...
Rất lâu sau, hắn mới bắt được chút linh quang trong đó.
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra!
Bùm bùm bùm!
Từ trong cơ thể hắn phát ra một loạt tiếng nổ!
Các cơ thịt và kinh mạch đang nhanh chóng được mở rộng!
Trong tích tắc!
Cơ thể của hắn trở nên cường tráng hẳn một vòng lớn!
Trông giống như một tác phẩm điêu khắc cơ bắp hình người!
Ở dưới trạng thái này.
Da thịt của hắn cứng rắn như đá, sức phòng thủ cũng đáng sợ đến nỗi có thể chịu được cả sự bắn phá của máy bay tác chiến và đại bác hiện đại!
Bên canh đó khí lực cũng tăng lên rất khiều, không ngoa khi nói hắn có thể di chuyển cả một đỉnh núi!
Ngay cả những chức năng như phản ứng và tốc độ cũng đã được cải thiện đáng kể!
Có thể nói bây giờ, hắn ta đơn giản là một cỗ máy chiến đấu hình người!
"Đây là hiệu quả sau năm lần cường hóa sao?"
Lâm Lãng thưởng thức bắp tay to đến khoa trương của hắn.
Cảm thấy hắn bây giờ thể chiến tay không chiến đấu những con thú biến dị cấp S!
Chẳng qua là cách chiến đấu như vậy quá ngu ngốc.
Điều đó không phù hợp với tính cách của hắn.
Vì vậy, hắn ta thở dài một hơi, cơ thể nhanh chóng trở lại trạng thái thon thả cân đối trước đây:
"Năng lực này có thể tạm thời được gọi là hình thái vô địch."
Ở trạng thái này!
Sức chiến đấu của Lâm Lãng thậm chí có thể tạm thời đạt tới S++!
Có thể nói rằng nó “bất khả chiến bại” cũng không ngoa!
Nhưng khả năng này quá phi thường.
Đằng sau một lực lượng mạnh mẽ như vậy, tất nhiên sẽ có mức tiêu thụ năng lượng rất lớn!
Lượng năng lượng tiêu thụ để duy trì trạng thái bất khả chiến bại trong một phút tương đương với một trái cây siêu năng lượng trung cấp!
Hiện tại, trên thế giới này, có lẽ chỉ có Lâm Lãng mới có thể chịu đựng được mức tiêu hao như vậy.
Bên cạnh đó! Sau năm lần cường hóa, cơ thể dường như có mối liên hệ sâu sắc hơn với sương mù đỏ ở bên ngoài.
Lâm Lãng đứng bên cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu bóng tối sâu thẳm, chăm chú nhìn màn sương mù đỏ dày đặc ở phía xa.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Sương mù đỏ đột nhiên biến thành hình nắm đấm!
Hắn cau mày!
Bùm!
Một nắm đấm sương mù đỏ cực kỳ rắn chắc từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống đất! Ngay lập tứ đất đá bay tán loạn khắp nơi!
Một dấu nắm đấm rõ ràng được để lại trên mặt đất!
"Điều khiển sương mù đỏ và tấn công từ xa..."
Lâm Lãng dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Một người có hình thái bất khả chiến bại, người kia điều khiển sương mù đỏ.
Hai khả năng này bình thường không có gì lạ.
So với những dị năng như điều khiển lửa hay khả năng bay thì nó có vẻ hơi đơn điệu.
Nhưng đại lộ chí giản.
Ngược lại, ẩn chứa trong đó như có điều gì đó khiến chính bản thân Lâm Lãng cũng phải cảm thấy kính sợ!
Hắn hôm nay, ngay cả khi không còn dị năng nào khác, chỉ bằng hai năng lực này thôi, tại thời kỳ mạt thế vẫn có thể thoải mái tung hoành một phương!
Qua nửa đêm.
Lâm Lãng lại cố gắng thiền định để hấp thụ sương mù đỏ từ thế giới bên ngoài.
Lại phát hiện ra.
Tốc độ hấp thụ sương mù đỏ của hắn tăng lên rất nhiều!
Thậm chí còn có cảm giác cung không đủ cầu!
"Tiếp tục như vậy, không phải là không thể hấp thụ hết sương mù đỏ trên thế giới!"
Lâm Lãng tự hỏi.
Và hạch siêu năng lực lấp lánh trong đan điền của hắn, cũng có những dấu hiệu thay đổi...
...
9 giờ sáng.
Đường Linh Vũ từ trên giường lớn tỉnh lại, mở mắt ra, người cô nhìn thấy không phải là Lâm Lãng.
Người đang đứng ở đó lại là Cố Phỉ với vẻ mặt nghiêm túc.
Đứng cạnh cô ấy còn có Lục Tô Nhiễm, trên mặt hiện lên vẻ mâu thuẫn.
Đường Linh Vũ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cười với bọn họ:
"Các chị em, sao mọi người dậy sớm thế? Ai, tha thứ cho chị không dậy sớm được. Dù sao thì tối qua người ta cùng với tiểu lão công quyết chiến đến tận đêm khuya, quả thật quá mệt mỏi!"
Cố Phỉ hừ lạnh một tiếng:
"Chị bất quá mới chỉ làm một lần thôi! Em đã ở bên Lâm Lãng vô số lần rồi! Không biết khoe khoang cái gì nữa!"
Đường Linh Vũ đắc ý nói:
"Nhiều lần có ích gì? Chị đây dám nói, thời điểm tiểu lão công ở bên mấy em, chưa từng sung sướng được như đêm qua đâu!"
Cố Phỉ trầm mặt:
"Nói bậy!"
Đường Linh Vũ không có ý tốt cười:
"Nói bậy hay không, một lát nữa các mây em tự nhiên sẽ biết!"
...
Mà lúc này.
Trong phòng làm việc.
Ninh Vũ Sương Vũ mặt đầy không muốn, nói với Lâm Lãng:
"Lâm Lãng, có lẽ em phải đi rồi..."
Lâm Lãng nghe vậy.
Nhưng vẫn bình tĩnh.
Hắn chỉ thản nhiên hỏi:
"Ồ? Em đi muốn đi đâu?"
14
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
