TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Xuống lầu, không đi thang máy cũng đi cầu thang bộ

Nghe thấy Lâm Bất Lãng để cho Ninh Vũ Sương đi trước. Vốn là trong lòng tuyệt vọng, nhất thời lại lóe lên một tia hy vọng.

Bọn họ tại sao giờ phút này lại chật vật như vậy?

Còn không phải là do Ninh Vũ Sương hay sao!

Bởi vì cô là dị năng giả!

Bởi vì cô ấy có sức chiến đấu cường hãn!

Mà bây giờ.

Lâm Lãng lại muốn để cho cô đi trước?

Nếu như cô ta thực sự đi trước!

Như vậy một mình Lâm Lãng làm sao còn có thể đấu lại bọn họ nữa?

Anh ta thật đúng là nghĩ rằng chúng ta thực sự sợ anh ta chắc!

Ninh Vũ Sương cũng nghĩ đến điều này, nên vội vàng nói:

"Nhưng mà, anh có thể đối phó được những người này không?"

Lâm Lãng chỉ nói:

"Em cứ yên tâm đi."

Thấy thái độ kiên định của Lâm Lãng.

Ninh Vũ Sương trong lòng lo âu, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải đi xuống, cứ vài bước lại ngoái đầu nhìn lại.

Sau đó.

Chỉ còn lại Lâm Lãng, Vương Liên Đạt và nhóm của ông ta trên sân thượng của tòa nhà.

Vương Liên Đạt và những người khác dần dần ngừng kêu khóc.

Bọn họ ngồi xổm ở đó, lẳng lặng chờ Ninh Vũ Sương đi xa hơn chút...

Lâm Lãng nói:

"Các người còn có lời gì muốn nói không?"

Bọn họ nhìn nhau.

Sau đó Vương Liên Đạt đứng dậy trước.

Mã Ân Kiều và ba vệ sĩ theo sát phía sau.

"Nói cái gì?"

Vương Liên Đạt nhìn anh với ánh mắt không mấy thân thiện.

Lâm Lãng vẫn bình tĩnh, như thể hoàn toàn không biết tình hình trên sân thượng đã đảo ngược:

"Nói lời cuối cùng đi."

"Hắc!"

Vương Liên Đạt ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Lâm Bất Lãng a Lâm Bất Lãng, tao thật sự rất tò mò, tại sao mày lại có can đảm như vậy?"

"Mày cho rằng chúng tao thật sự sợ mày sao?"

Lúc này.

Ba tên bảo vệ đã bao vây Lâm Lãng.

Kẻ thù thì ít, quân ta thì nhiều!

Không nghĩ tới!

Vốn là cục diện phải chết, còn đang gắng gượng tìm đường sống lại được Lâm Lãng tự tay xoay chuyển!

Mã Ân Kiều nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lãng, không nhịn được liếm môi:

"Anh Bất Lãng, sau này em sẽ yêu thương anh thật tốt nga..."

Nhưng bà ta còn chưa nói hết lời!

Liền nhìn thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt!

Gần như cùng lúc!

Tầm mắt của bà ta đột nhiên lâng lên!

Và cảnh vật xung quanh đang chuyển động nhanh chóng!

Hình ảnh của Vương Liên Đạt, Lâm Bất Lãng và những người khác đang thu nhỏ dần trong tầm mắt của bà ta!

Lúc này, cơn đau nhói ở bụng dần dần xuyên qua lớp mỡ mà lan vào sâu bên trong cơ thể.

"Ah——"

Bà ta hét lên một tiếng thảm thiết!

Chỉ cảm thấy cơ thể mình mất trọng lực rơi xuống thật nhanh!

Đỉnh tòa nhà ngày càng xa dần trong tầm mắt!

Ngay sau đó, mọi thứ trong tầm nhìn của bà ta đều bị thay thế bằng màu đỏ tươi của máu...

"Ah——"

...

"Tôi đã bảo bà đừng dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với tôi rồi mà."

Lâm Lãng cố kìm cơn buồn nôn lại nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo.

Tận mắt chứng kiến ​​Lâm Lãng một cước đá Mã Ân Kiều nặng hơn 500 kg bay xa mười mét rồi rơi khỏi sân thương của tòa nhà.

Nụ cười trên mặt Vương Liên Đạt và những người khác đều cứng đờ.

Chỉ một cước đã có thể đem một con lợn béo nặng hơn 500 kg.

Đá bay xa mười mét!

Đây có còn là con người không đây?

Còn đáng sợ hơn cả người phụ nữ có dị năng kia sao?

Bùm!

Trong nháy mắt, Vương Liên Đạt hoàn toàn mất đi ý muốn phản kháng.

Chân ông ta mềm nhũn, ngay lập tức té quỳ trên mặt đất, che mặt khóc lóc :

"Ô ô ô! Tôi không muốn chết a!"

Ba tên bảo vệ thấy có điều không ổn, liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý đồng thời hướng lối ra mà chạt tới!

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt!

Lâm Lãng đã xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

"Mẹ kiếp!"

Nhanh quá!

Chẳng lẽ trên đời còn có Bug mạnh như vậy sao?

Nhưng dù sao thì họ cũng đều là đượng chết, vậy còn không bằng liều chết một phen, biết đâu còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!

Bỏ qua địch ý của ba người họ.

Lâm Lãng thậm chí còn không thèm nhìn họ lấy một cái.

Ba tên bảo vệ trên tay cầm dùi cui điện nhanh chóng xông tới.

Lâm Lãng thấy vậy né cũng không thèm nè, đưa tay lên bắt lấy, nhẹ kéo về phía trước!

Người kia cứ thế bị Lâm Lãng kéo tới trước mặt, lãnh chịu một bấm của hắn. Người kia bị đánh mạnh đến nỗi ngực móp vào một chỗ, miệng thổ huyết không ngừng. Cơ thể lăn lộn trên mặt đất như một chiếc bao bố rách nát, một hồi liền nằm đấy bất động.

Lâm Lãng lại đánh ra một cước!

Một tên khác hét lên thảm thiết, bị đá bay xuống tầng lầu! Vẽ lên trên không trung một đường cong ưu nhã. Rồi cũng im bặt, không thể kêu thêm được tiếng gì nữa.

Chỉ còn lại một người cuối cùng. Cầm dùi cui điện, toàn thân run rẩy, cơ thịt trên mặt co quắp!

Mạnh như vậy còn đánh lại kiểu gì đây?

Trời ơi, ai có thể nói cho anh ta biết không a?

Đây như thế nào đánh nữa cơ chứ?

Lâm Lãng từ từ tiến lại gần tên kia.

Anh ta tuyệt vọng gầm lên một tiếng, cuối cùng xông tới, Lâm Lãng một cước đá tới!

Oanh!

Cơ thể của tên đó đập thẳng vào bức tường bê tông phía xa. Kèm theo đó là gạch đá rơi xuống theo, đè kín lên người nọ.

Cuối cùng Lâm Lãng hướng mắt nhìn tới Vương Liên Đạt.

Vương Liên Đạt ngồi ở đó vẻ mặt đờ đẫn, bên dưới là một vũng chất lỏng không rõ mùi hôi thối.

“Hắc hắc… Dị năng giả… hắc hắc …”

Lâm Lãng tiến lại gần ông ta.

Một cước đá vào mặt ông ta!

"Oa——"

Vương Liên Đạt phun ra một ngụm máu tươi lẫn lộn với mấy cái răng!

Cơ thể ông ta như một viên đạn đại bác bay về phía bức tường của tòa nhà đối diện!

Rắc,

Giống như quả dưa hấu bị hỏng đập trên tường.

Lâm Lãng lại đút tay vào túi quần.

Đi về phía lối ra của sân thượng.

Đi ngang qua thi thể của một nhân viên bảo vệ đã chết vì một đấm của hắn.

Tạm dừng lại một chốc.

Một cước hạ xuống.

Cái chết, là một lẽ tự nhiên trong thời kỳ mạt thế này đi…

Lâm Lãng bình tĩnh đi xuống cầu thang.

Nhưng ở một ngã rẽ của cầu thang lại nhìn thấy Ninh Vũ Sương đang đứng đó chờ hắn.

Ninh Vũ Sương nghiêm túc nhìn hắn:

"Bọn họ đâu?"

"Bọn họ a, xuống lầu dưới rồi."

Lâm Lãng bình tĩnh trả lời.

Ninh Vũ Sương nhíu mày:

"Em ở đây chờ cả buổi cũng không thấy bọn họ đi xuống!"

"Ồ."

Lâm Lãng dừng một chút.

"Bọn họ không đi cầu thang bộ hay thang máy đâu."

Ninh Vũ Sương: "???"

Lâm Lãng nói:

"Được rồi, chúng ta về thôi. Cố Phỉ ở nhà một mình chắc chắn rất nhàm chán đi."

"Ý anh là nói bọn họ nhảy lầu á?"

"Đúng vậy."

"Tại sao!"

"Có lẽ bọn họ cảm thấy mình đã làm quá nhiều chuyện xấu, quá xấu hổ để sống tiếp trên thế giới này..."

"Dừng lại!"

Ninh Vũ Sương chống nạnh.

"Anh ném bọn họ xuống à?"

Nhưng cô đột nhiên lắc đầu phủ nhận.

"Không thể nào! Em đã thức tỉnh dị năng tinh thần lực, nhưng cơ thể anh rõ ràng không có hạch năng lượng dao động a..."

Lâm Lãng suy đoán.

Hạch năng lượng mà Ninh Vũ Sương nhắc đến hẳn là "điểm sáng" mà hắn đã nhìn thấy.

Bất kỳ ai đã thức tỉnh dị năng đều sẽ có hạch năng lượng này đi!

Nguyên nhân khiến Ninh Vũ Sương không nhìn thấy hạch năng lượng của Lâm Lãng.

Đơn giản là vì sức mạnh tinh thần lực của Lâm Lãng mạnh hơn cô ấy rất nhiều.

Giống như có một rào cản siêu mạnh mẽ vậy!

Tinh thần lực của người khác không thể nào thâm nhập vào được. Khiến bạn không thể nhìn thấy nó.

Lâm Lãng mỉm cười nhưng không giải thích.

Ninh Vũ Sương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi:

"Đúng rồi! Túi áo sơ mi của anh làm sao vậy? Sao lại có thể lấy ra nhiều vật tư như vậy?"

Lâm Lãng nói:

"Em chưa từng thấy Doremon sao?"

Ninh Vũ Sương:

"..."

Cô biết rõ người này đang nói dối mà.

Nhưng thật không may là, cô lại không biết làm sao để phản bác lại anh ta!

Kết quả là Ninh Vũ Sương một đường trầm tư.

Lâm Lãng nhìn thấy thì cũng chỉ có thể cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Chỉ khi so sánh như vậy, mới nhận ra việc chung đụng với Cố Phỉ có bao nhiêu thoải mái a. Cho tới bây giờ sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của hắn. Cô ấy cũng không bao giờ hỏi bất kỳ điều gì khiến cho hắn khó xử cả.

Như vậy không tốt sao?

...

Về đến nhà.

Cố Phỉ đã tiến đến hỏi thăm tình hình.

Lâm Lãng cười nói:

"Tôi đổi lấy một ít đồ vật thú vị, lần sau sẽ dẫn em đi cùng, nếu em tìm được thứ gì thích thì cũng có thể đổi."

Bây giờ vật tư chính là tiền tệ đấy.

Cho nên giờ đây, Lâm Lãng có thể coi như là người giàu nhất thế giới!

Những thứ trước đây hắn muốn nhưng không đủ khả năng mua, giờ chỉ cần hắn muốn, mọi người sẽ xếp hàng để giao đến tận nhà cho hắn!

Ngoại trừ phụ nữ.

Nói đến phụ nữ, Lâm Lãng điều khiển dị năng lực quan sát tình hình trong phòng 602.

Mọi thứ vẫn như thường lệ.

Lục Tô Nhiễm nằm trên bệ cửa sổ, ngơ ngác nhìn màn sương đỏ bên ngoài.

Đây là đang đợi hắn phải không?

Trong lòng Lâm Lãng khẽ động, nói với hai cô gái:

"Tôi phải ra ngoài một lát."

Sau đó cầm thuốc bệnh tim rồi đi xuống tầng 6.

Tới nơi liền gõ cửa:

"Bao ăn, bao ở!"

24

0

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.