TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Tích trữ vật tư (3)

Giang Cảnh từ tốn nghe máy, quả nhiên đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy tức giận của Lưu Nhã Hinh.

“Giang Cảnh, cậu làm gì vậy? Mấy thứ trước đây chẳng phải chính cậu đưa cho tôi sao? Sao giờ lại có luật sư đến đòi lại? Mấy thứ đó tôi đều đã dùng rồi, căn bản không đáng giá đến mức đó…”

“Được rồi, tôi chỉ hỏi một câu: Lúc tôi tặng mấy thứ đó cho cô, có phải đều còn mới tinh không?”

Đầu dây bên kia im lặng suốt hai phút rồi mới cất tiếng: “Nhưng chẳng phải cậu đã tặng tôi mấy thứ đó sao?”

Giang Cảnh đáp thản nhiên: “Tôi chưa từng nói tặng. Rõ ràng là cô cứ bám riết lấy tôi bắt tôi mua cho, còn nói sau này kiếm tiền rồi sẽ trả lại. Có vay thì phải có trả, huống hồ giờ nhà tôi phá sản, tôi cũng chẳng có tiền… chẳng phải cô nên trả lại cho tôi sao?”

Nói dứt câu, Giang Cảnh dứt khoát cúp máy. Dù gì chuyện đã giao cho luật sư lo, cô chẳng buồn phí thời gian vào tên đàn ông cặn bã và con đàn bà rẻ tiền đó. Giờ lo tập luyện còn quan trọng hơn nhiều.

“Thanh Ngôn, giờ làm sao đây?”

Lưu Nhã Hinh hoảng hốt, giọng run run: “Em biết lấy đâu ra 400 nghìn tệ bây giờ? Dù có bán hết mấy món kia đi thì cũng chỉ được hơn 100 nghìn là cùng…”

Lúc này, hai người đang ở tầng 17 ký túc xá sinh viên, chỗ này là mẹ của Ngô Thanh Ngôn thuê riêng cho cô, bà luôn nói: “Có khổ thì ai khổ cũng được, nhưng con mình thì không thể.”

Lưu Nhã Hinh tuy nhân cách chẳng ra sao nhưng học hành lại chăm chỉ. Dựa vào thành tích đứng thứ hai toàn khối, cô ta được phân vào khu ký túc xá học sinh ưu tú ở tầng 4.

Chỉ là bên ngoài vẫn luôn giả vờ, nói với người khác là cô ta thuê phòng bằng tiền riêng.

Lúc này, Lưu Nhã Hinh đã bắt đầu rối trí. Nếu thật sự bị lôi ra toà, danh tiếng “tiểu thư nhà giàu” mà cô ta tốn công dựng lên sẽ tiêu tan, lại còn bị bóc trần thân phận giả tạo hoàn toàn… Thế thì còn gì là thể diện nữa?

“Nhã Nhã, đừng lo. Để anh nghĩ cách.” Ngô Thanh Ngôn trấn an.

Ngô Thanh Ngôn là con riêng nhà họ Ngô. Mẹ hắn là một người dẫn chương trình khá có tiếng, dựa vào cái cớ “không sinh được con trai” để ép ông Ngô ly hôn, sau đó còn kiếm lời không ít từ chuyện kể khổ, thu hút hàng chục nghìn fan.

Tuy vậy, bà ta lại không cho con mình quá nhiều tiền tiêu vặt. Mà Ngô Thanh Ngôn lại quen tiêu xài hoang phí, nên giờ đến cả tiền mặt cũng chẳng còn mấy.

Chỉ còn cách đem bán chiếc xe hắn yêu quý nhất để xoay được tạm 200 nghìn…

Dù sao mẹ hắn cũng đã hứa sẽ cho đổi xe mới, mà trong khoảnh khắc “não toàn tϊиɧ ŧяùиɠ” ấy, ai mà còn tiếc cái xe chứ? Trước lo xong chuyện này đã rồi tính tiếp.

“Thanh Ngôn, thật may là có anh…” Lưu Nhã Hinh cảm động nói.

Ngô Thanh Ngôn biết rõ Lưu Nhã Hinh vốn không phải tiểu thư nhà giàu gì cả, nhưng vẫn cảm thấy hai người họ giống nhau, đều là kiểu người sống bằng vỏ bọc và tham vọng.

Họ có chút tán thưởng lẫn nhau, rồi từ năm nhất đại học đã bắt đầu bí mật hẹn hò. Thực ra, Lưu Nhã Hinh quen biết Giang Cảnh cũng là nhờ có Ngô Thanh Ngôn.

Suốt hơn hai năm yêu nhau, họ vẫn luôn giữ kín mối quan hệ, bên ngoài thì làm ra vẻ độc thân để bảo toàn hình tượng.

Vì vậy, xưa nay không ai thấy giữa hai người có bất kỳ hành động thân mật nào.

Lúc này, Ngô Thanh Ngôn bắt đầu không kiềm chế được nữa. Tay hắn luồn ra sau lưng cô, mơn trớn không ngừng, rồi dừng lại nơi khoá kéo váy.

Ban đầu, Lưu Nhã Hinh vốn còn định giữ mình để tìm một người đàn ông giàu có hơn, nhưng giờ đây tình thế nguy cấp, lửa cháy đến chân rồi, cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài để mặc cho hắn cởi váy mình ra…

Cả hai dìu nhau bước vào phòng ngủ.

Lưu Nhã Hinh khẽ rùng mình một cái, cả người run lên, dù đang là mùa xuân nhưng trong khoảnh khắc ấy, cơ thể trần trụi vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh buốt.

Ngô Thanh Ngôn đang mải mê lao vào, chợt nhận ra điều đó liền bật điều hòa lên.

Hắn rõ ràng cảm nhận được lớp cản trở cuối cùng vừa tan biến.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Nhã Hinh, trong lòng không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Nhã Nhã, chẳng phải trước kia em từng nói mình có bạn trai hai năm rồi sao?”

Lưu Nhã Hinh vùi mặt vào ngực hắn, làm ra vẻ ngượng ngùng: “Thanh Ngôn… anh là người đàn ông đầu tiên của em…”

Nghe xong câu đó, Ngô Thanh Ngôn như được tiếp thêm sinh lực.

Hắn bắt đầu dồn dập hơn, như thể chỉ có như vậy mới tìm lại được hơi ấm, nhưng cũng chính vì thế, về sau hắn sẽ phải hối hận.



Lúc này, Giang Cảnh đang ở ven đường, cô vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến khách sạn sáu sao lớn nhất thành phố.

Cô mở ngay một phòng tổng thống xa hoa, không thể không thừa nhận, chiếc giường trong phòng thật sự rất thoải mái.

Đang lúc đói bụng, vừa hay phục vụ mang cơm lên, cả một bàn đầy đủ hải sản và món ăn thịnh soạn, khiến cô không nhịn được mà ăn lấy ăn để.

Ăn xong đã hơn một tiếng đồng hồ, Giang Cảnh lại ấn chuông gọi phục vụ vào lần nữa.

“Tiểu thư, cô còn cần gì thêm không ạ?”

“Lấy luôn mấy phần đồ ăn này đi, đóng gói giống như lúc nãy nhé. Mấy công nhân trong công ty tôi còn đang tăng ca, cho họ thêm cơm.”

“Vâng, không thành vấn đề, cô đợi một lát nhé.”

“Ừm.”

Sau khi ăn uống no nê, Giang Cảnh nằm lười trên giường, cô chợt nhận ra trong không gian của mình có chức năng giữ tươi.

Cô lập tức mở phần mềm cam lên, điên cuồng đặt hàng tất cả các món có trong đó: Tôm hùm đất, xiên nướng, các món xào nhỏ, thậm chí cả trà sữa, bất kỳ loại nào có bán trên thị trường, cô đều đặt hai mươi ly mỗi loại…

Trong khoảnh khắc, các tiểu thương ở chợ đêm ai nấy đều như phát điên, vừa đau khổ vừa sung sướиɠ.

Nhân viên tiệm trà sữa thì bận đến mức tay run cầm cập, nhưng không ai dám từ chối bất kỳ đơn hàng nào.

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.