0 chữ
Chương 7
Chương 7: Tích trữ vật tư (1)
Giang Cảnh ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, bắt đầu tính xem mình còn bao nhiêu tiền có thể dùng để tích trữ nhu yếu phẩm.
Khi liếc nhìn qua mấy thẻ ngân hàng mình đang có, cô thấy thật may mắn, dù tiêu xài chẳng tiếc tay, cô vẫn còn hơn 34 triệu tệ.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô vội vã chạy vào phòng ngủ, lục tung ngăn kéo đầu giường.
“Chẳng phải mình cũng không ngốc lắm sao, ha ha…”
Trong tay Giang Cảnh là một xấp hoá đơn dày cộp, toàn bộ là hóa đơn mua hàng xa xỉ cô từng chi cho Lưu Nhã Hinh.
Cộng gộp lại, chỗ này cũng phải bốn, năm trăm nghìn tệ. Dù có tính chiết khấu thì cũng đáng giá khoảng 400 nghìn tệ.
Cô lập tức liên hệ với luật sư của Tập đoàn Lăng Thị, dặn dò anh ta phải tìm cách đòi lại số tiền đó.
Dù 400 nghìn tệ không phải là khoản lớn, nhưng nếu đổi ra lương thực thì cũng là mấy chục tấn gạo, tuyệt đối không thể để người khác chiếm không được.
Chỉ là trong tay vẫn còn hạn hẹp, huống hồ cô còn phải đưa cả Giang Du theo, cô sợ chừng đó tiền vẫn chưa đủ.
Nhớ lại kiếp trước, lúc ba cô tới tìm cô, còn hớn hở khoe khoang mình có gần 120 triệu.
Giang Cảnh biết rõ ông ta vẫn luôn nhắm vào cổ phần mà cô đang nắm giữ. Giờ chỉ còn hai ngày nữa là cô đủ tuổi để tự mình xử lý tài sản chắc chắn ba cô sẽ xuất hiện ngay.
Thế nên hiện tại cô không cần phải vội vàng gì cả. Hai ngày nữa ba cô sẽ mang tiền đến cho cô.
Ở kiếp trước, chính vì cô quá ngây thơ, bị ba người trong nhà đó dỗ ngọt mấy ngày mà ngu ngơ ký vào bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần không điều kiện.
Sau đó, ngay cả khi tận thế bùng nổ, những người đó cũng chẳng buồn quay lại tìm cô.
Giang Cảnh lập tức ra tay đo đạc lại kích thước toàn bộ căn hộ, bắt đầu tính toán việc gia cố cửa chính, cửa sổ và thay toàn bộ kính.
Dù lúc xây dựng, vật liệu đã là loại tốt, nhưng sau ngần ấy năm, e là khó mà chịu nổi thử thách sắp tới.
Cô vội vàng rời khỏi nhà. Khi đi ngang qua màn hình máy tính vẫn còn đang mở, thấy bài luận văn của Ngô Thanh Ngôn vẫn hiện trên đó, cô chỉ biết âm thầm mắng mình một trận, giả vờ như không nhìn thấy gì rồi hấp tấp chạy đến tiệm kim khí.
Tại đó, Giang Cảnh yêu cầu ông chủ lấy toàn bộ vật liệu cửa sổ và kính cường lực tương đương loại mà ngân hàng đang sử dụng loại tốt nhất có thể.
Dựa theo kích thước căn hộ, cô đặt làm đủ một bộ hoàn chỉnh.
Cửa sẽ là loại cửa chống bạo động, từng cánh riêng biệt.
Kính là loại kính chống đạn một chiều từ trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Giá mỗi mét vuông là 1.200 tệ. Căn hộ của Giang Cảnh có ban công bao quanh, diện tích kính ước chừng khoảng 30 mét vuông. Nghĩ đến chi phí, tim cô như bị rút máu.
Dù vậy, trước khi rời khỏi tiệm, cô vẫn đổi lại đơn hàng đặt hẳn hai bộ. Tất cả đều phải được chuẩn bị đầy đủ.
Giang Cảnh cũng có chìa khóa căn hộ số 2102. Diện tích giống hệt nhau, nên cô quyết định sửa sang cả hai căn luôn như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút, dù sao cũng đều là tài sản của cô.
Phải nói rằng, tiền nào của nấy. Những thứ cô đặt tuy đắt đỏ, nhưng chỉ nhìn lớp kính cường lực thôi cũng thấy khác biệt hẳn với loại đang bán trên thị trường.
Cảm giác an toàn toát ra rõ ràng đến mức khó diễn tả thành lời.
Cô còn đặt thêm một đống bông cách âm, nhờ chủ tiệm thi công luôn. May là sàn căn hộ vốn có thể tháo dỡ, nên lượng công việc không quá lớn.
Nhân tiện, cô cũng yêu cầu họ lắp đầy các tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà, phòng cho tương lai khi thiếu điện, ít ra vẫn còn có nguồn đảm bảo.
Sau đó cô chạy sang cửa hàng kế bên, đặt hai bộ rèm chắn sáng loại cao cấp nhất mỗi căn hộ một bộ, tổng cộng tốn 4.000 tệ.
Dù có hơi đắt, nhưng trong thời buổi tận thế sắp đến, tiền bạc chẳng còn ý nghĩa gì, quan trọng nhất là khả năng tồn tại.
Cô còn mua thêm hai chiếc giường lớn kích thước 1,8 x 2,0 mét, tính thay toàn bộ giường trong căn hộ.
Cô và Giang Du mỗi người sẽ dùng một chiếc mới tinh. Dù sao thì người ba tệ bạc kia sắp đến đưa tiền cho cô rồi, không tiêu thì uổng.
Ngoài ra, cô cũng mua thêm mấy bộ chăn ga gối đệm, tất cả gồm 40 bộ, trong đó có cả loại chăn bông nặng mười mấy cân, rất thích hợp để dùng trong thời tiết giá lạnh cực độ.
Tất nhiên, những thứ đó cũng cực kỳ đắt đỏ. Khi thanh toán, Giang Cảnh nhìn giá mà phải hít một hơi thật sâu.
Khi liếc nhìn qua mấy thẻ ngân hàng mình đang có, cô thấy thật may mắn, dù tiêu xài chẳng tiếc tay, cô vẫn còn hơn 34 triệu tệ.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô vội vã chạy vào phòng ngủ, lục tung ngăn kéo đầu giường.
“Chẳng phải mình cũng không ngốc lắm sao, ha ha…”
Trong tay Giang Cảnh là một xấp hoá đơn dày cộp, toàn bộ là hóa đơn mua hàng xa xỉ cô từng chi cho Lưu Nhã Hinh.
Cộng gộp lại, chỗ này cũng phải bốn, năm trăm nghìn tệ. Dù có tính chiết khấu thì cũng đáng giá khoảng 400 nghìn tệ.
Cô lập tức liên hệ với luật sư của Tập đoàn Lăng Thị, dặn dò anh ta phải tìm cách đòi lại số tiền đó.
Dù 400 nghìn tệ không phải là khoản lớn, nhưng nếu đổi ra lương thực thì cũng là mấy chục tấn gạo, tuyệt đối không thể để người khác chiếm không được.
Nhớ lại kiếp trước, lúc ba cô tới tìm cô, còn hớn hở khoe khoang mình có gần 120 triệu.
Giang Cảnh biết rõ ông ta vẫn luôn nhắm vào cổ phần mà cô đang nắm giữ. Giờ chỉ còn hai ngày nữa là cô đủ tuổi để tự mình xử lý tài sản chắc chắn ba cô sẽ xuất hiện ngay.
Thế nên hiện tại cô không cần phải vội vàng gì cả. Hai ngày nữa ba cô sẽ mang tiền đến cho cô.
Ở kiếp trước, chính vì cô quá ngây thơ, bị ba người trong nhà đó dỗ ngọt mấy ngày mà ngu ngơ ký vào bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần không điều kiện.
Sau đó, ngay cả khi tận thế bùng nổ, những người đó cũng chẳng buồn quay lại tìm cô.
Giang Cảnh lập tức ra tay đo đạc lại kích thước toàn bộ căn hộ, bắt đầu tính toán việc gia cố cửa chính, cửa sổ và thay toàn bộ kính.
Cô vội vàng rời khỏi nhà. Khi đi ngang qua màn hình máy tính vẫn còn đang mở, thấy bài luận văn của Ngô Thanh Ngôn vẫn hiện trên đó, cô chỉ biết âm thầm mắng mình một trận, giả vờ như không nhìn thấy gì rồi hấp tấp chạy đến tiệm kim khí.
Tại đó, Giang Cảnh yêu cầu ông chủ lấy toàn bộ vật liệu cửa sổ và kính cường lực tương đương loại mà ngân hàng đang sử dụng loại tốt nhất có thể.
Dựa theo kích thước căn hộ, cô đặt làm đủ một bộ hoàn chỉnh.
Cửa sẽ là loại cửa chống bạo động, từng cánh riêng biệt.
Kính là loại kính chống đạn một chiều từ trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Giá mỗi mét vuông là 1.200 tệ. Căn hộ của Giang Cảnh có ban công bao quanh, diện tích kính ước chừng khoảng 30 mét vuông. Nghĩ đến chi phí, tim cô như bị rút máu.
Giang Cảnh cũng có chìa khóa căn hộ số 2102. Diện tích giống hệt nhau, nên cô quyết định sửa sang cả hai căn luôn như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút, dù sao cũng đều là tài sản của cô.
Phải nói rằng, tiền nào của nấy. Những thứ cô đặt tuy đắt đỏ, nhưng chỉ nhìn lớp kính cường lực thôi cũng thấy khác biệt hẳn với loại đang bán trên thị trường.
Cảm giác an toàn toát ra rõ ràng đến mức khó diễn tả thành lời.
Cô còn đặt thêm một đống bông cách âm, nhờ chủ tiệm thi công luôn. May là sàn căn hộ vốn có thể tháo dỡ, nên lượng công việc không quá lớn.
Nhân tiện, cô cũng yêu cầu họ lắp đầy các tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà, phòng cho tương lai khi thiếu điện, ít ra vẫn còn có nguồn đảm bảo.
Sau đó cô chạy sang cửa hàng kế bên, đặt hai bộ rèm chắn sáng loại cao cấp nhất mỗi căn hộ một bộ, tổng cộng tốn 4.000 tệ.
Dù có hơi đắt, nhưng trong thời buổi tận thế sắp đến, tiền bạc chẳng còn ý nghĩa gì, quan trọng nhất là khả năng tồn tại.
Cô còn mua thêm hai chiếc giường lớn kích thước 1,8 x 2,0 mét, tính thay toàn bộ giường trong căn hộ.
Cô và Giang Du mỗi người sẽ dùng một chiếc mới tinh. Dù sao thì người ba tệ bạc kia sắp đến đưa tiền cho cô rồi, không tiêu thì uổng.
Ngoài ra, cô cũng mua thêm mấy bộ chăn ga gối đệm, tất cả gồm 40 bộ, trong đó có cả loại chăn bông nặng mười mấy cân, rất thích hợp để dùng trong thời tiết giá lạnh cực độ.
Tất nhiên, những thứ đó cũng cực kỳ đắt đỏ. Khi thanh toán, Giang Cảnh nhìn giá mà phải hít một hơi thật sâu.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
