TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42: Quét dọn lầu (2)

Nhắc lại chuyện cũ, tạm gác hết cơn lạnh giá, khổ sở.

Giữa khoảnh khắc khoảnh khắc thảnh thơi hiếm hoi này, mọi người như trở lại ngày tháng yên bình trước kia, tuy trong lòng ai cũng hiểu, đây chỉ là tìm vui trong khốn khó mà thôi.

Hàn Sơ Hồng khẽ cười: “Chuyện đó tôi chưa biết. Nhưng tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cho thật tốt.”

Vừa nói, Hàn Sơ Hồng vừa liếc nhìn Giang Cảnh, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.

Nếu không phải vì mấy năm nay Giang Cảnh chưa từng gặp anh, e là cũng phải xiêu lòng.

Quả nhiên, “soái ca thâm tình” lúc nào cũng khó mà chống đỡ được.

Lục Toàn cười hề hề chen vào: “Nói đến chăm sóc, ngày mai anh cũng theo bọn tôi ra ngoài tìm vật tư đi. Không thì lấy gì chăm sóc cô ấy? Chẳng lẽ cùng nhau uống gió Tây Bắc à!”

Hàn Sơ Hồng nghĩ ngợi một chút, cũng đồng ý ngay.

Bây giờ tuy lạnh, nhưng ít ra không còn cảnh nước lụt ngập qua mái nhà nữa, đi ra ngoài tìm đồ cũng dễ dàng hơn.

Chậm một bước, thì chẳng còn gì để mà nhặt.

Hàn Sơ Hồng lấy ra bốn cái bộ đàm.

Lúc trước mua chỉ vì tiện tay, khi cầm còn cảm thấy nhẹ hều như bị lừa, cứ tưởng là hàng vô dụng. Nhưng lúc về nước, vẫn tiện thể mang theo.

Không ngờ bây giờ lại đúng lúc cần dùng.

Chất lượng thì tạm được, miễn trong phạm vi dưới 100 mét và có điện là xài ổn.

Mỗi người cầm một cái, vừa vặn.

Giang Cảnh dẫn theo Lục Toàn trở về căn hộ 2101.

Thoạt nhìn thì như đang lục lọi trong tủ quần áo, thật ra là đang lén lấy đồ từ không gian chứa đồ.

Cô lấy một chiếc áo lông vũ, một chiếc áo lông chồn (loại phu nhân quý phái hay dùng, Giang Cảnh bình thường chẳng bao giờ mặc, nhưng công nhận giữ ấm cực tốt), thêm hai chiếc quần bông, và một bộ chăn đệm.

Ôm hết ra phòng khách.

Trong lúc đó, Lục Toàn cũng đang tò mò ngó nghiêng mấy thùng xốp trong nhà Giang Du, còn nhón tay chạm thử mấy mầm xanh non, không phải nhựa… Thật sự là cây còn sống!

“Nhìn cái gì mà nhìn, mau qua đây xem đủ chưa. Dù có thiếu thì mình cũng không còn đâu, mình còn phải lo cho mình với đứa em trai ngốc này nữa, mình sợ lạnh đến chết đấy!”

“Ôi trời, Cảnh Cảnh, đám rau cỏ này của cậu đúng là thần kỳ thật, thời tiết thế này mà cũng mọc được cơ à!”

Trong lòng Giang Cảnh thì gào thét: Giang Du, mau dọn hết cái đống đồ vớ vẩn này đi có được không…

“Ai nha, mình vốn dĩ ngu ngốc, lúc đi chợ thấy bác gái bán loại hạt giống kháng lạnh, giá cũng rẻ, nên mua đại. Mấy hôm trước mới moi ra gieo thử, ai ngờ nảy mầm thật.”

“Mình đã lâu lắm rồi không ăn rau xanh, mỗi ngày kéo cũng không ra nữa…”

Một đàn quạ đen bay qua trên đầu...

“Hình như còn sót lại ít hạt giống ớt với cải thìa, hay là cậu cũng lấy ít về thử trồng đi?”

Lục Toàn lập tức nhào tới ôm lấy Giang Cảnh, còn định thân mật, nhưng bị cô vội vàng tránh né. Sau đó lại y như lần trước, thao tác đưa hạt giống cho Hàn Sơ Hồng.

Đưa Phật thì đưa tới Tây, Giang Cảnh dứt khoát giúp cô nàng dọn hết đồ đi luôn, cũng coi như không phụ lòng Lục Toàn đời trước, người từng giúp cô sống sót suốt bốn năm trong mạt thế.

Đời này, cô sẽ trả lại gấp mười lần, cho cô ấy sống yên ổn thêm bốn mươi năm!

Ngày hôm sau, Giang Du oán giận ầm ĩ, nhưng dưới ánh mắt thản nhiên của ba người kia, ý kiến của cậu chẳng ai thèm quan tâm.

“Chị dựa vào cái gì! Lại bắt em ở nhà giữ cửa, em không phục! Em không phục!”

“Ừ, bởi vì chị cậu muốn tốt cho cậu thôi, biết điều một chút đi.”

Chỉ Hàn Sơ Hồng lạnh nhạt buông ra một câu như thế, rồi ba người đã nhanh chóng rời khỏi, chẳng ai quay đầu lại.

Hôm nay, ba người mặc đồng phục áo lông vũ trắng, thuận tiện giấu mình trong trời tuyết, đích đến là: Tòa nhà văn phòng 28 tầng ở trung tâm K thị và một trạm gas hóa lỏng ở gần đó.

Chung cư đã bị cắt khí thiên nhiên, phải tranh thủ đi lấy vật tư.

Đến tầng 4, ba người lấy giày trượt ra, giày mà hôm qua Giang Cảnh phát cho, nói là trước kia cô với Giang Du thích trượt băng nên mua để sẵn trong nhà.

Tuy Lục Toàn không tin lắm, nhưng thần kinh thô, lại đang vội tìm đồ ăn, nên chẳng thèm nghi ngờ.

Dù sao tài sản của cô ấy bây giờ chỉ còn ba gói mì tôm với ít gạo, không tranh thủ đi tìm, e là chết đói thật!

Trượt băng hơn một tiếng mới tới được tòa nhà văn phòng kia. Mặt băng đóng dày tới tận tầng 6.

Theo lệ cũ, bọn họ đập bểcửa kính để vào, chỉ là lần này phải để Hàn Sơ Hồng ra tay, vì Giang Cảnh không thể nào biến ra được một cái rìu chữa cháy giữa trời đất thế này…

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.