TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Ngẫu nhiên gặp gỡ (2)

“Anh, anh có ý gì vậy? Rõ ràng đây là thuyền của Giang Cảnh, anh là ai mà nhiều chuyện thế? Giang Cảnh, chỉ cần cô cho tôi lên thuyền, chuyện luận văn tôi sẽ bỏ qua, còn có thể suy nghĩ đến việc cho cô làm bạn gái tôi đấy.”

Ngô Thanh Ngôn vẫn tưởng rằng Giang Cảnh còn áy náy vì chuyện trước kia, cô sẽ thấy có lỗi với hắn, nên hắn chỉ cần lên được thuyền là mọi thứ sẽ ổn.

Dù sao bơi lâu cũng quá tốn sức, mấy hôm nay hắn ăn uống kham khổ, người đã mệt rã rời rồi.

Lưu Nhã Hinh ở bên cạnh, tức đến nghiến răng nhưng không dám mở miệng.

Dù những ngày qua hai người ở bên nhau, nhưng mỗi lần gặp cô ta, Ngô Thanh Ngôn đều tránh như tránh tà. Rõ ràng hắn đã không còn coi cô ta là bạn gái nữa.

Nghe vậy, Giang Cảnh thật sự không nhịn được, “phụt” một cái và bật cười thành tiếng.

“Ngô đại thiếu gia, đầu óc anh có vấn đề à? Tôi đã đối xử với anh như thế rồi, mà anh còn chưa hiểu ra sao? Bạn gái? Anh thật sự nghĩ mình có giá trị lắm sao? Nhìn lại người bên cạnh tôi đi, mặc quần áo thì trông gầy, cởi đồ lại có da có thịt. Còn anh thì…”

Hôm nay, để tiện di chuyển, Hàn Sơ Hồng mặc một chiếc áo gió chống nước và quần túi hộp.

Dù đứng giữa một đám sinh viên, trông anh hơi trưởng thành, nhưng làn da trắng mịn như chưa từng phơi nắng, lại cao ráo, ngũ quan sắc sảo, vốn dĩ đã không tệ, giờ đem so với Ngô Thanh Ngôn gầy gò, mặt vàng ốm yếu, thật đúng là một trời một vực.

Ngô Thanh Ngôn bị chọc đến đỏ bừng cả mặt. Bao năm qua, hắn chưa từng bị bẽ mặt đến vậy.

“Được lắm Giang Cảnh! Tôi nói sao dạo này cô như biến thành người khác, thì ra sớm đã thay lòng đổi dạ! Trước còn tưởng cô thích tôi lắm cơ, may mà lão tử không chấp nhận, phi!”

“Thay lòng đổi dạ cái gì, nói cho rõ ràng. Đây là vị hôn phu của tôi, đừng có nói nhăng nói cuội.”

Giang Cảnh nói xong còn nắm lấy cánh tay Hàn Sơ Hồng, ra vẻ công khai chủ quyền. Hàn Sơ Hồng cũng phối hợp theo, không phản kháng chút nào.

“Cô đã có vị hôn phu mà còn đeo bám tôi, đúng là không biết xấu hổ! Anh bạn, anh không biết đâu, vì theo đuổi tôi mà cô ta làm đủ trò… Anh có muốn nghe thử không…”

Lời còn chưa dứt, Hàn Sơ Hồng đã tặng cho hắn một cú đá, vốn dĩ đứng không vững, cú này vừa trúng, cả người Ngô Thanh Ngôn ngã nhào xuống nước.

“Giang Cảnh! Vị hôn phu của cô ra tay ác quá! Nước sâu như vậy, lỡ có chuyện thì sao?”

“Thật hả? Vậy cô nói với anh ấy đi, đâu phải tôi đá.” Cô khoanh tay, đứng nhìn như đang xem kịch hay.

Lưu Nhã Hinh còn tưởng vẫn như trước kia, nghĩ rằng sẽ có người xung quanh ra mặt giúp mình mắng chửi hai người kia.

Nhưng có vẻ cô ta đã suy nghĩ nhiều rồi, mọi người đều lo chen chúc đi siêu thị, chẳng ai buồn dừng lại hóng chuyện.

Thấy thế, Lưu Nhã Hinh chỉ còn cách vội vàng nhảy xuống nước, kéo Ngô Thanh Ngôn lên.

Không nán lại lâu, Giang Cảnh và Hàn Sơ Hồng lập tức chèo thuyền đến siêu thị Hoa Nhuận.

Lần nữa tiến vào nơi này, hiện giờ chỉ còn tầng trên cùng là còn nổi trên mặt nước.

Bên trong không còn kệ hàng nào dựng đứng được nữa, nhưng người thì đông như kiến.

Giang Cảnh nhìn quanh, chỉ thấy người nhiều còn hơn hàng hóa, ban đầu cô còn tưởng sẽ hỗn loạn lắm, nhưng vừa lại gần đã hiểu ra, ừm, không tệ.

Bên cạnh có võ cảnh đang cầm súng đứng gác, bảo sao người đông mà chẳng ai dám gây chuyện.

Dù đông đến nghẹt thở, nhưng Giang Cảnh và Hàn Sơ Hồng vẫn cố chen vào, Hàn Sơ Hồng luôn khoác tay bảo vệ cô ở bên cạnh, nên cũng coi như chen thoải mái.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn giá là muốn ngất xỉu:

500g gạo thơm: 600 tệ một túi.

Lương khô 550g: 500 tệ một bịch.

Lẩu tự sôi: 71 tệ một hộp.

Khoai tây lát: 31 tệ một bao.

Còn cải bẹ muối, trời đất ơi, 41 tệ một bịch!

“Cái quái gì vậy, giá như này thì đi cướp còn nhanh hơn!”

Hàn Sơ Hồng thì lại chỉ nhẹ giọng than, anh không nhanh không chậm nói: “Giờ tiền còn xài được, chứ qua thêm vài ngày nữa, có tiền cũng chưa chắc mua nổi. Còn có thể mua là tốt rồi.”

Giang Cảnh nghe vậy thì hơi nhíu mày. Cô trọng sinh trở về, biết trước mọi chuyện cũng hợp lý.

Nhưng Hàn Sơ Hồng làm sao cũng biết mấy điều này? Chẳng lẽ công việc của chú Hàn thật sự quá đặc biệt? Đến cả chuyện như này cũng có thể đoán trước được?

Hai người không dừng lại lâu. Người thì đông như kiến, đồ tuy đắt đỏ nhưng không mua nhanh thì sẽ hết sạch.

Cuối cùng, sau một trận chen lấn khổ sở, cả hai gom được ba túi gạo nén đóng bìa cứng giá một ngàn, bốn hộp lẩu tự sôi và một can năm lít dầu ăn chiết xuất từ quả trám.

Lúc hai người vác đồ rời khỏi siêu thị thì Lưu Nhã Hinh và Ngô Thanh Ngôn cũng vừa đến nơi.

Cả hai đều ướt từ đầu đến chân, nhìn thế nào cũng giống như không phải bơi tới mà là… Lặn dưới nước mà lên.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.