0 chữ
Chương 12
Chương 12: Tích trữ vật tư (6)
Trở về khách sạn, cô nằm dài trên chiếc giường mềm mại, dùng ý thức sắp xếp lại toàn bộ số kệ sách đó, lần lượt đặt từng cuốn sách lên.
Mãi đến nửa đêm mười hai giờ mới dọn dẹp xong. Cơn cưỡng chế trong người cũng được thỏa mãn phần nào, cuối cùng cô có thể ngủ ngon giấc.
Sáng sớm, gã “ba tra” của cô gọi đến lúc 8 giờ: “Giang Cảnh, sao con lại không ở nhà? Nhà còn đang sửa sao? Trước kia mọi thứ vẫn tốt mà, tự nhiên lại đập đi làm lại, có phải lãng phí quá không?”
Giang Cảnh chẳng buồn nghe ông ta lảm nhảm: “Ba, có chuyện gì thì nói thẳng, hoặc đến khách sạn tìm con nói cũng được.”
“Được, con gửi địa chỉ đi. Ba với dì sẽ qua gặp con.”
Cuối cùng cũng đến. Giang Cảnh có cảm giác như tiền đang vẫy tay gọi mình. Cô đã tính kỹ rồi: Số cổ phần trên tay cô hiện tại ước tính khoảng một 150 triệu.
Gã ba tra kia chắc cũng chỉ cỡ 130 triệu, mà còn là gom góp, vay mượn các kiểu, chưa chắc có thể lấy ra hết một lần.
Ông ta đã nhắm đến cổ phần này từ hơn mười năm trước, chắc chắn có đập nồi bán sắt cũng sẽ cố mà lôi ra cho bằng được.
Một lát sau, chuông cửa khách sạn vang lên.
Giang Cảnh ra mở cửa, Giang Hạo Thiên vừa vào đã lập tức chìa tay, đúng như cô đoán, không nên ôm bất kỳ hy vọng gì.
Đừng mong ông ta nhớ nổi hôm nay là sinh nhật cô, rõ ràng là đến vì cổ phần.
“Vào đi.”
“Sao con lại ở khách sạn? Chung cư có chuyện gì à? Sao lại sửa? Đông người thế thì sửa làm sao?”
“Dạo trước quên khóa vòi nước, sàn nhà bị ngập, nên con dứt khoát sửa luôn toàn bộ.”
Người mẹ kế thấy ba cô ấp úng không dám mở miệng, liền dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái, ra hiệu cho ông ta nói.
“Cảnh Cảnh à, con giờ cũng hai mươi tuổi rồi, ba con bận quá không kịp mua bánh sinh nhật. Cổ phần ông bà ngoại để lại, chi bằng đưa ba xử lý giúp con đi…”
Giang Hạo Thiên còn chưa nói xong lời dỗ ngọt, Giang Cảnh đã lạnh lùng cắt ngang: “Ba, những cổ phần đó là tâm huyết cả đời của ông bà ngoại. Nhưng nói thật, ba nói cũng đúng, con cũng chẳng rành mấy chuyện làm ăn… Hay là ba đưa con 130 triệu, mua lại toàn bộ luôn, ba thấy sao?”
Nghe đến con số 130 triệu, mẹ kế Chu Nhược lập tức bật dậy la lên: “Giang Cảnh! Con điên rồi à? 130 triệu tệ đó! Ông ấy là ba ruột của con mà! Ba con mà còn đòi tiền gì nữa!”
Giang Cảnh nhướng mày, giọng đầy châm chọc: “Dì à, dì nói vậy là không đúng rồi. Mẹ với ba con còn có con trai ruột là Giang Du cơ mà, con cũng phải nghĩ cho em trai con một chút chứ, dù sao nó chỉ có mỗi mình con là chị gái ruột. Khác với Giang Kỳ, còn có dì lúc nào cũng hết lòng lo nghĩ.”
Mặt Chu Nhược sa sầm: “Trong mắt con còn coi dì là bậc trưởng bối không đấy?”
Bị nói trúng tim đen, bà ta nghẹn lời không đáp nổi.
Cười chết mất, đến ba cô bây giờ cô còn không thèm để vào mắt, huống chi là bà mẹ kế độc ác này.
Cô vẫn còn nhớ rõ lúc Giang Kỳ mới đến nhà, không thiếu lần bắt nạt cô, thậm chí còn ngang nhiên chiếm luôn căn phòng của cô ở nhà cũ của nhà họ Lăng.
À đúng rồi! Còn căn nhà cũ! Không thể để đám sâu mọt này hưởng lợi được. Mai phải bán quách nó đi đổi lấy tiền mới được!
Quả đúng như Giang Cảnh đoán, ba cô thèm khát mấy cổ phần đó đã nhiều năm rồi, chỉ hận không thể nuốt ngay lập tức.
Hơn nữa, Tập đoàn Lăng thị hiện giờ đang phát triển cực mạnh, số cổ phần ấy tuyệt đối không chỉ đáng giá 130 triệu.
Vì vậy, sau khi trầm ngâm một lát, ông ta lập tức gật đầu đồng ý: “Nếu vậy… Cảnh Cảnh, mai ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản con, tối nay qua ký hợp đồng có được không?”
Giang Cảnh mỉm cười, giọng dứt khoát:
“Không được đâu ba. Chỉ cần tiền vào rồi, hợp đồng lúc nào ký chẳng được. Chi bằng ba chuyển tiền ngay trong chiều nay đi.”
Mặt Giang Hạo Thiên thoáng hiện vẻ khó chịu, nhưng cổ phần còn chưa đến tay, không dám làm cô nổi giận, đành gằn một câu: “Được.”
Rồi dẫn mẹ kế bỏ đi.
Trên đường, Chu Nhược không nhịn được mà hỏi: “Anh thật sự định đưa nó nhiều tiền như vậy à?”
Giang Hạo Thiên cười lạnh: “Em thì biết gì! Cổ phần đó không chỉ có vậy đâu. Dù anh chỉ lướt tay bán lại cũng kiếm thêm ít nhất mấy chục triệu!”
Chu Nhược nghe vậy thì im bặt. Dù sao, số tiền đó sớm muộn cũng là của con trai bà.
Mãi đến nửa đêm mười hai giờ mới dọn dẹp xong. Cơn cưỡng chế trong người cũng được thỏa mãn phần nào, cuối cùng cô có thể ngủ ngon giấc.
Sáng sớm, gã “ba tra” của cô gọi đến lúc 8 giờ: “Giang Cảnh, sao con lại không ở nhà? Nhà còn đang sửa sao? Trước kia mọi thứ vẫn tốt mà, tự nhiên lại đập đi làm lại, có phải lãng phí quá không?”
Giang Cảnh chẳng buồn nghe ông ta lảm nhảm: “Ba, có chuyện gì thì nói thẳng, hoặc đến khách sạn tìm con nói cũng được.”
“Được, con gửi địa chỉ đi. Ba với dì sẽ qua gặp con.”
Cuối cùng cũng đến. Giang Cảnh có cảm giác như tiền đang vẫy tay gọi mình. Cô đã tính kỹ rồi: Số cổ phần trên tay cô hiện tại ước tính khoảng một 150 triệu.
Ông ta đã nhắm đến cổ phần này từ hơn mười năm trước, chắc chắn có đập nồi bán sắt cũng sẽ cố mà lôi ra cho bằng được.
Một lát sau, chuông cửa khách sạn vang lên.
Giang Cảnh ra mở cửa, Giang Hạo Thiên vừa vào đã lập tức chìa tay, đúng như cô đoán, không nên ôm bất kỳ hy vọng gì.
Đừng mong ông ta nhớ nổi hôm nay là sinh nhật cô, rõ ràng là đến vì cổ phần.
“Vào đi.”
“Sao con lại ở khách sạn? Chung cư có chuyện gì à? Sao lại sửa? Đông người thế thì sửa làm sao?”
“Dạo trước quên khóa vòi nước, sàn nhà bị ngập, nên con dứt khoát sửa luôn toàn bộ.”
Người mẹ kế thấy ba cô ấp úng không dám mở miệng, liền dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái, ra hiệu cho ông ta nói.
Giang Hạo Thiên còn chưa nói xong lời dỗ ngọt, Giang Cảnh đã lạnh lùng cắt ngang: “Ba, những cổ phần đó là tâm huyết cả đời của ông bà ngoại. Nhưng nói thật, ba nói cũng đúng, con cũng chẳng rành mấy chuyện làm ăn… Hay là ba đưa con 130 triệu, mua lại toàn bộ luôn, ba thấy sao?”
Nghe đến con số 130 triệu, mẹ kế Chu Nhược lập tức bật dậy la lên: “Giang Cảnh! Con điên rồi à? 130 triệu tệ đó! Ông ấy là ba ruột của con mà! Ba con mà còn đòi tiền gì nữa!”
Giang Cảnh nhướng mày, giọng đầy châm chọc: “Dì à, dì nói vậy là không đúng rồi. Mẹ với ba con còn có con trai ruột là Giang Du cơ mà, con cũng phải nghĩ cho em trai con một chút chứ, dù sao nó chỉ có mỗi mình con là chị gái ruột. Khác với Giang Kỳ, còn có dì lúc nào cũng hết lòng lo nghĩ.”
Bị nói trúng tim đen, bà ta nghẹn lời không đáp nổi.
Cười chết mất, đến ba cô bây giờ cô còn không thèm để vào mắt, huống chi là bà mẹ kế độc ác này.
Cô vẫn còn nhớ rõ lúc Giang Kỳ mới đến nhà, không thiếu lần bắt nạt cô, thậm chí còn ngang nhiên chiếm luôn căn phòng của cô ở nhà cũ của nhà họ Lăng.
À đúng rồi! Còn căn nhà cũ! Không thể để đám sâu mọt này hưởng lợi được. Mai phải bán quách nó đi đổi lấy tiền mới được!
Quả đúng như Giang Cảnh đoán, ba cô thèm khát mấy cổ phần đó đã nhiều năm rồi, chỉ hận không thể nuốt ngay lập tức.
Hơn nữa, Tập đoàn Lăng thị hiện giờ đang phát triển cực mạnh, số cổ phần ấy tuyệt đối không chỉ đáng giá 130 triệu.
Vì vậy, sau khi trầm ngâm một lát, ông ta lập tức gật đầu đồng ý: “Nếu vậy… Cảnh Cảnh, mai ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản con, tối nay qua ký hợp đồng có được không?”
Giang Cảnh mỉm cười, giọng dứt khoát:
“Không được đâu ba. Chỉ cần tiền vào rồi, hợp đồng lúc nào ký chẳng được. Chi bằng ba chuyển tiền ngay trong chiều nay đi.”
Mặt Giang Hạo Thiên thoáng hiện vẻ khó chịu, nhưng cổ phần còn chưa đến tay, không dám làm cô nổi giận, đành gằn một câu: “Được.”
Rồi dẫn mẹ kế bỏ đi.
Trên đường, Chu Nhược không nhịn được mà hỏi: “Anh thật sự định đưa nó nhiều tiền như vậy à?”
Giang Hạo Thiên cười lạnh: “Em thì biết gì! Cổ phần đó không chỉ có vậy đâu. Dù anh chỉ lướt tay bán lại cũng kiếm thêm ít nhất mấy chục triệu!”
Chu Nhược nghe vậy thì im bặt. Dù sao, số tiền đó sớm muộn cũng là của con trai bà.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
