0 chữ
Chương 9
Chương 9: Hành vi quái dị, điên điên khùng khùng
Tề Tu Bình kéo Diệp Tri Thu đi được mấy bước, nói: “Cậu Diệp, đừng vội. Tôi đã nhờ vả khắp nơi hỏi thăm rồi, chắc chẳng mấy chốc sẽ có tin tức của Liễu Chính Lương thôi. À đúng rồi, cậu Diệp, cậu có món đồ cổ nào muốn nhượng lại không? Nếu có, tôi có thể giúp. Cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy của cậu một đồng nào đâu.”
Diệp Tri Thu cười hì hì đáp: “Tôi đúng là có thứ muốn nhượng lại, nhưng không phải đồ cổ, mà là… một người. Mà người này á… hắc hắc… chắc nhà ôngkhông cần đâu.”
Dứt lời, hắn cười khúc khích rồi quay về phòng khách nghỉ ngơi.
Tề Tu Bình đứng trong phòng khách, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Nhượng lại một người? Là có ý gì? Chẳng lẽ tên Diệp Tri Thu này chuyên buôn bán xác ướp cổ, giờ muốn bán xác ướp?”
Đương nhiên ông ta không biết, người mà Diệp Tri Thu muốn "nhượng lại" chính là bản thân mình, muốn tự đề cử vào nhà họ Liễu làm con rể!
Diệp Tri Thu về lại phòng, lập tức thả Đàm Tư Mai ra.
“Thế nào rồi Tri Thu, có tìm được vị hôn thê của cậu chưa?” Đàm Tư Mai hỏi.
Diệp Tri Thu lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được Liễu Chính Lương, thì lấy đâu ra vị hôn thê. Tôi nhờ Tề Tu Bình giúp dò la, ông ta miệng thì hứa chắc như đinh đóng cột, mà mãi chẳng thấy tin tức gì. Không chừng lão hồ ly này sớm đã nghe ngóng được rồi, nhưng cố tình không chịu nói cho tôi biết. Dù gì con gái ông ta còn chưa khỏi bệnh, ông ta sợ tôi mà đi khỏi nhà họ Tề thì mặc kệ con gái ông ta luôn.”
Đàm Tư Mai gật đầu: “Cũng có khả năng như vậy. Vậy cậu tính sao? Tiếp tục chờ à?”
Diệp Tri Thu nhíu mày trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tôi phải nghĩ cách lắc cho lão cáo già kia ra hết tin mới được. Nhưng mà, tiếp tục chờ cũng chẳng hại gì, dù sao ở đây ăn không uống không, lại còn có mỹ nữ bầu bạn.”
“Cậu đấy, miệng thì suốt ngày nhắc mỹ nữ, đúng là tiểu tử con nít mà cũng bắt đầu biết lớn rồi ha.” Đàm Tư Mai bật cười.
Hai người, một sống một chết, chuyện trò thêm lát nữa rồi mỗi người đi nghỉ. Diệp Tri Thu lên giường, Đàm Tư Mai thì chui vào trong bùa.
Quả thật, Diệp Tri Thu đoán đúng.
Tề Tu Bình sớm đã có tin của Liễu Chính Lương, nhưng cố tình không nói.
Lão cáo già này cũng đang toan tính, đợi khi bệnh của Tề Tố Ngọc hoàn toàn được chữa khỏi rồi, mới chịu tiết lộ tin tức cho Diệp Tri Thu.
Một đêm yên ắng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Tề Tu Bình sai trợ thủ đi mua mấy thứ mà Diệp Tri Thu yêu cầu.
Diệp Tri Thu rửa mặt xong, khoác ba lô lên lưng, chuẩn bị ra ngoài.
Tề Tu Bình vội chặn lại, cười hỏi: “Cậu Diệp, cậu tính đi đâu thế?”
Diệp Tri Thu cố tình làm ra vẻ phiền muộn, nhíu mày nói: “Tôi định đi tìm Liễu Chính Lương. Nhờ ông hỏi thăm mà ông không ra được chút manh mối nào, thôi thì tôi đành tự mình tìm lấy. Cứ ăn chực nhà ông mãi thế này cũng không hay.”
“Cậu Diệp, đừng gấp! Tôi đã nhờ rất nhiều bạn bè cùng tìm rồi mà! Cậu ở Cảng Châu này đất lạ quê người, biết tìm Liễu Chính Lương ở đâu được chứ?” Tề Tu Bình cuống lên an ủi: “Cậu cứ yên tâm, chậm nhất là đến tối nay, tôi nhất định sẽ có tin.”
“Ông dám cam đoan tối nay có kết quả?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Tôi cam đoan, tối nay nhất định có!” Tề Tu Bình trịnh trọng gật đầu.
Diệp Tri Thu thở dài một tiếng, đặt ba lô xuống: “Được rồi, vậy tôi tin ông lần này.”
Tề Tu Bình lúc này mới yên tâm, kéo Diệp Tri Thu đi uống trà.
Trước giờ cơm trưa, trợ thủ của Tề Tu Bình đã đem về đầy đủ những món Diệp Tri Thu yêu cầu.
Những thứ này cũng đơn giản: hai cân chu sa, hai mươi con gà trống, một khúc gỗ dâu khô, thêm một xấp giấy Tuyên Thành.
“Cậu Diệp, mấy thứ này đều đã mua đủ rồi, cậu xem có dùng được không?” Tề Tu Bình đưa Diệp Tri Thu tới xem đống vật liệu.
Diệp Tri Thu kiểm tra kỹ một lượt đống nguyên liệu, gật đầu nói: “Làm thịt hết hai mươi con gà trống, lấy máu nhỏ lên giấy Tuyên Thành, sau đó mang giấy đó ra ngoài phơi khô để dùng sau. Còn đoạn gỗ dâu kia thì lấy cưa cắt ra, phần mùn cưa giữ lại toàn bộ.”
Tề Tu Bình vội vàng dẫn theo trợ thủ, làm theo từng việc một.
Giữa mùa hè, nắng gay gắt vô cùng. Máu gà nhỏ lên giấy Tuyên Thành chưa đầy một giờ đã khô cong.
Đến hơn ba giờ chiều, Diệp Tri Thu gom tất cả số giấy Tuyên Thành lại, cho vào một chiếc chậu sắt, đốt thành tro. Sau đó, hắn trộn thêm một ít chu sa vào đám tro giấy ấy, cộng thêm cả mùn cưa gỗ dâu, rồi đảo đều.
Tề Tố Ngọc đứng một bên quan sát, không nhịn được mà hỏi: “Diệp đại sư, mấy thứ này... dùng thế nào vậy ạ?”
“Thứ này ấy à…” Diệp Tri Thu cố ý làm bộ thần bí: “Phải trộn thêm nướ© ŧıểυ đồng tử nữa, sau đó vo lại thành từng viên to như hạt đậu, gọi là ‘đại hoàn đan’. Mỗi ngày cô uống bảy viên, liên tục bốn mươi chín ngày, mới có thể trừ được tà khí trên người.”
“Cái gì?” Tề Tố Ngọc biến sắc, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa nghe phải chuyện gì kinh hoàng đến tuyệt vọng.
Diệp Tri Thu còn cố chọc thêm: “À đúng rồi, trong thuốc còn phải bỏ thêm ‘ngũ độc’ nữa, tức là rắn chết, cóc chết, rết chết, nhện chết...”
“Đừng nói nữa! Xin anh đừng nói nữa!” Tề Tố Ngọc quýnh lên, vội xua tay: “Diệp đại sư, xin anh đổi cách khác được không? Cái… cái gì mà nướ© ŧıểυ đồng tử, rồi còn cả ngũ độc… làm sao mà tôi nuốt nổi chứ?”
“Muốn cách khác?” Diệp Tri Thu ra vẻ suy nghĩ, rồi nghiêm giọng nói: “Cũng được, chỉ là tôi phải vận dụng thần công, ép phần dương khí trong thuốc ra ngoài, rồi lấy đó trung hòa tà khí trên người cô. Có điều, làm vậy sẽ tổn hại rất lớn đến bản thân ta.”
“Tôi trả thêm tiền!” Tề Tố Ngọc cuống lên, vội vàng đáp ngay.
***
Sau bữa cơm chiều, Tề Tu Bình hỏi: “Cậu Diệp, việc trị bệnh cho Tố Ngọc chừng nào bắt đầu?”
Diệp Tri Thu nhàn nhã uống trà, thản nhiên hỏi lại: “Tin tức của Liễu Chính Lương đâu? Sáng nay ông đã hứa với tôi, đến tối phải có kết quả.”
Tề Tu Bình cười nói: “Đúng lúc tôi đang định báo cho cậu, chuyện về Liễu Chính Lương, tôi vừa mới nghe được.”
“Thật à? Ông ấy đang ở đâu?” Mắt Diệp Tri Thu sáng lên.
“Ông ta thì…” Tề Tu Bình hơi ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Nghe bạn tôi bảo, hiện đang sống ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại thành phía bắc. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Đừng úp mở!” Diệp Tri Thu cau mày thúc giục.
Tề Tu Bình gật đầu, tiếp tục nói: “Bạn tôi bảo, người này đầu óc có chút không bình thường. Hành vi kỳ quặc.”
“Hả? Ông ta bị điên?” Diệp Tri Thu ngớ người.
Cha vợ mà bị điên, vậy chẳng phải mình đến đây là uổng công rồi sao? Dù là tìm con gái Liễu gia để kết hôn, hay là muốn dò hỏi tình hình năm xưa của cha hắn, nếu gặp phải một kẻ điên thì còn lấy được tin tức gì đáng giá?
Tề Tu Bình khoát tay: “Bạn tôi không bảo ông ta điên thật, chỉ là nói hành vi hơi quái dị, không giống người bình thường chúng ta thôi.”
“Hành vi quái dị kiểu gì? Không giống người thường là sao?” Diệp Tri Thu thở phào, hỏi tiếp.
Tề Tu Bình nhún vai: “Chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ. Nhưng tôi có thể đưa địa chỉ, cậu tự đến mà xem.”
Diệp Tri Thu cười hì hì đáp: “Tôi đúng là có thứ muốn nhượng lại, nhưng không phải đồ cổ, mà là… một người. Mà người này á… hắc hắc… chắc nhà ôngkhông cần đâu.”
Dứt lời, hắn cười khúc khích rồi quay về phòng khách nghỉ ngơi.
Tề Tu Bình đứng trong phòng khách, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Nhượng lại một người? Là có ý gì? Chẳng lẽ tên Diệp Tri Thu này chuyên buôn bán xác ướp cổ, giờ muốn bán xác ướp?”
Đương nhiên ông ta không biết, người mà Diệp Tri Thu muốn "nhượng lại" chính là bản thân mình, muốn tự đề cử vào nhà họ Liễu làm con rể!
“Thế nào rồi Tri Thu, có tìm được vị hôn thê của cậu chưa?” Đàm Tư Mai hỏi.
Diệp Tri Thu lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được Liễu Chính Lương, thì lấy đâu ra vị hôn thê. Tôi nhờ Tề Tu Bình giúp dò la, ông ta miệng thì hứa chắc như đinh đóng cột, mà mãi chẳng thấy tin tức gì. Không chừng lão hồ ly này sớm đã nghe ngóng được rồi, nhưng cố tình không chịu nói cho tôi biết. Dù gì con gái ông ta còn chưa khỏi bệnh, ông ta sợ tôi mà đi khỏi nhà họ Tề thì mặc kệ con gái ông ta luôn.”
Đàm Tư Mai gật đầu: “Cũng có khả năng như vậy. Vậy cậu tính sao? Tiếp tục chờ à?”
Diệp Tri Thu nhíu mày trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tôi phải nghĩ cách lắc cho lão cáo già kia ra hết tin mới được. Nhưng mà, tiếp tục chờ cũng chẳng hại gì, dù sao ở đây ăn không uống không, lại còn có mỹ nữ bầu bạn.”
Hai người, một sống một chết, chuyện trò thêm lát nữa rồi mỗi người đi nghỉ. Diệp Tri Thu lên giường, Đàm Tư Mai thì chui vào trong bùa.
Quả thật, Diệp Tri Thu đoán đúng.
Tề Tu Bình sớm đã có tin của Liễu Chính Lương, nhưng cố tình không nói.
Lão cáo già này cũng đang toan tính, đợi khi bệnh của Tề Tố Ngọc hoàn toàn được chữa khỏi rồi, mới chịu tiết lộ tin tức cho Diệp Tri Thu.
Một đêm yên ắng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Tề Tu Bình sai trợ thủ đi mua mấy thứ mà Diệp Tri Thu yêu cầu.
Diệp Tri Thu rửa mặt xong, khoác ba lô lên lưng, chuẩn bị ra ngoài.
Tề Tu Bình vội chặn lại, cười hỏi: “Cậu Diệp, cậu tính đi đâu thế?”
Diệp Tri Thu cố tình làm ra vẻ phiền muộn, nhíu mày nói: “Tôi định đi tìm Liễu Chính Lương. Nhờ ông hỏi thăm mà ông không ra được chút manh mối nào, thôi thì tôi đành tự mình tìm lấy. Cứ ăn chực nhà ông mãi thế này cũng không hay.”
“Ông dám cam đoan tối nay có kết quả?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Tôi cam đoan, tối nay nhất định có!” Tề Tu Bình trịnh trọng gật đầu.
Diệp Tri Thu thở dài một tiếng, đặt ba lô xuống: “Được rồi, vậy tôi tin ông lần này.”
Tề Tu Bình lúc này mới yên tâm, kéo Diệp Tri Thu đi uống trà.
Trước giờ cơm trưa, trợ thủ của Tề Tu Bình đã đem về đầy đủ những món Diệp Tri Thu yêu cầu.
Những thứ này cũng đơn giản: hai cân chu sa, hai mươi con gà trống, một khúc gỗ dâu khô, thêm một xấp giấy Tuyên Thành.
“Cậu Diệp, mấy thứ này đều đã mua đủ rồi, cậu xem có dùng được không?” Tề Tu Bình đưa Diệp Tri Thu tới xem đống vật liệu.
Diệp Tri Thu kiểm tra kỹ một lượt đống nguyên liệu, gật đầu nói: “Làm thịt hết hai mươi con gà trống, lấy máu nhỏ lên giấy Tuyên Thành, sau đó mang giấy đó ra ngoài phơi khô để dùng sau. Còn đoạn gỗ dâu kia thì lấy cưa cắt ra, phần mùn cưa giữ lại toàn bộ.”
Tề Tu Bình vội vàng dẫn theo trợ thủ, làm theo từng việc một.
Giữa mùa hè, nắng gay gắt vô cùng. Máu gà nhỏ lên giấy Tuyên Thành chưa đầy một giờ đã khô cong.
Đến hơn ba giờ chiều, Diệp Tri Thu gom tất cả số giấy Tuyên Thành lại, cho vào một chiếc chậu sắt, đốt thành tro. Sau đó, hắn trộn thêm một ít chu sa vào đám tro giấy ấy, cộng thêm cả mùn cưa gỗ dâu, rồi đảo đều.
Tề Tố Ngọc đứng một bên quan sát, không nhịn được mà hỏi: “Diệp đại sư, mấy thứ này... dùng thế nào vậy ạ?”
“Thứ này ấy à…” Diệp Tri Thu cố ý làm bộ thần bí: “Phải trộn thêm nướ© ŧıểυ đồng tử nữa, sau đó vo lại thành từng viên to như hạt đậu, gọi là ‘đại hoàn đan’. Mỗi ngày cô uống bảy viên, liên tục bốn mươi chín ngày, mới có thể trừ được tà khí trên người.”
“Cái gì?” Tề Tố Ngọc biến sắc, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa nghe phải chuyện gì kinh hoàng đến tuyệt vọng.
Diệp Tri Thu còn cố chọc thêm: “À đúng rồi, trong thuốc còn phải bỏ thêm ‘ngũ độc’ nữa, tức là rắn chết, cóc chết, rết chết, nhện chết...”
“Đừng nói nữa! Xin anh đừng nói nữa!” Tề Tố Ngọc quýnh lên, vội xua tay: “Diệp đại sư, xin anh đổi cách khác được không? Cái… cái gì mà nướ© ŧıểυ đồng tử, rồi còn cả ngũ độc… làm sao mà tôi nuốt nổi chứ?”
“Muốn cách khác?” Diệp Tri Thu ra vẻ suy nghĩ, rồi nghiêm giọng nói: “Cũng được, chỉ là tôi phải vận dụng thần công, ép phần dương khí trong thuốc ra ngoài, rồi lấy đó trung hòa tà khí trên người cô. Có điều, làm vậy sẽ tổn hại rất lớn đến bản thân ta.”
“Tôi trả thêm tiền!” Tề Tố Ngọc cuống lên, vội vàng đáp ngay.
***
Sau bữa cơm chiều, Tề Tu Bình hỏi: “Cậu Diệp, việc trị bệnh cho Tố Ngọc chừng nào bắt đầu?”
Diệp Tri Thu nhàn nhã uống trà, thản nhiên hỏi lại: “Tin tức của Liễu Chính Lương đâu? Sáng nay ông đã hứa với tôi, đến tối phải có kết quả.”
Tề Tu Bình cười nói: “Đúng lúc tôi đang định báo cho cậu, chuyện về Liễu Chính Lương, tôi vừa mới nghe được.”
“Thật à? Ông ấy đang ở đâu?” Mắt Diệp Tri Thu sáng lên.
“Ông ta thì…” Tề Tu Bình hơi ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Nghe bạn tôi bảo, hiện đang sống ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại thành phía bắc. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Đừng úp mở!” Diệp Tri Thu cau mày thúc giục.
Tề Tu Bình gật đầu, tiếp tục nói: “Bạn tôi bảo, người này đầu óc có chút không bình thường. Hành vi kỳ quặc.”
“Hả? Ông ta bị điên?” Diệp Tri Thu ngớ người.
Cha vợ mà bị điên, vậy chẳng phải mình đến đây là uổng công rồi sao? Dù là tìm con gái Liễu gia để kết hôn, hay là muốn dò hỏi tình hình năm xưa của cha hắn, nếu gặp phải một kẻ điên thì còn lấy được tin tức gì đáng giá?
Tề Tu Bình khoát tay: “Bạn tôi không bảo ông ta điên thật, chỉ là nói hành vi hơi quái dị, không giống người bình thường chúng ta thôi.”
“Hành vi quái dị kiểu gì? Không giống người thường là sao?” Diệp Tri Thu thở phào, hỏi tiếp.
Tề Tu Bình nhún vai: “Chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ. Nhưng tôi có thể đưa địa chỉ, cậu tự đến mà xem.”
2
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
