TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Chương 57: Cổ mộ Côn Luân, thần dược bất tử

“Cha cô tìm kiếm thuốc trường sinh là vì chị cô, vậy còn Tề Tu Bình, ông ta tìm thần dược bất tử để làm gì?” Diệp Tri Thu tỏ vẻ khó hiểu.

“Chỉ là tôi đoán vậy thôi, không dám khẳng định. Tóm lại, anh cẩn thận vẫn hơn.” Liễu Yên đáp.

“Giang hồ hiểm ác, tôi hiểu mà.” Diệp Tri Thu gật đầu.

Từ khi bắt đầu quen biết cha con họ Tề, Diệp Tri Thu đã cảm thấy Tề Tu Bình không phải người đơn giản. Đối xử với mình hào phóng, còn có ý muốn kết giao thân thiết. Chẳng lẽ thật sự như lời Liễu Yên nói, lão già kia trong lòng có toan tính gì khác? Xem ra từ nay về sau, quan hệ giữa mình và Tề Tố Ngọc cũng nên giữ chừng mực, không thể thẳng thắn hết lòng, kẻo để lộ bí mật nhà họ Liễu.

Vào thư viện, Liễu Yên bắt đầu lục tìm sách, phần lớn đều là những cổ thư hiếm thấy, tra trên mạng cũng chẳng có, thuộc dạng tư liệu ít người biết đến. Diệp Tri Thu tiện tay chọn một quyển Phan Kim Liên hậu truyện, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa đọc vừa hít hà mùi thơm dễ chịu.

Liễu Yên đọc cực nhanh, tốc độ đọc hoàn toàn vượt xa người thường. Chỉ trong vòng hai, ba tiếng đồng hồ, cô đã lật xong ba quyển sách cổ dày cộp. Trong khi đó, Diệp Tri Thu mới đọc được một phần ba quyển, Phan Kim Liên vừa mới đầu thai chuyển kiếp, còn chưa gặp Võ Đại Lang.

“Không còn sớm nữa, nên về thôi.” Liễu Yên khép sách lại, nói với Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu gật đầu, cất sách lên kệ rồi cùng cô rời khỏi thư viện.

Lên xe của Liễu Yên, trên đường quay về trấn Bàn Mã, Diệp Tri Thu lúc này mới hỏi: “Liễu Yên, rốt cuộc cô đã dùng cách gì mà thu phục được tên Phó Vĩnh Kiệt kia?”

“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi hạ cổ cương thi lên người hắn. Nếu hắn dám gây rắc rối, tôi lập tức thúc cổ, khiến hắn sống không bằng chết. Mạng hắn nằm trong tay tôi, tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời.” Liễu Yên nói thản nhiên.

“Trời ạ! Không nhìn ra, hóa ra cô lại là cao thủ dùng cổ thuật à?” Diệp Tri Thu kinh ngạc.

“Cũng chẳng tính là cao thủ gì, chỉ tự học vài chiêu. Nhưng để đối phó người thường thì vẫn dư sức.” Liễu Yên đáp.

Diệp Tri Thu gật đầu: “Cũng phải. Với bản lĩnh của cô, đừng nói người thường, ngay cả những kẻ cùng tu thuật pháp, chắc cũng phải cúi đầu chịu thua.”

“Anh nói quá rồi. Tôi chưa từng qua đào tạo chính thống về đạo pháp hay thuật pháp, sao so được với những cao nhân chính tông kia.” Liễu Yên lắc đầu, chuyên tâm lái xe.

Khi hai người trở lại căn nhà trong ngõ, trời đã về chiều.

Không ngờ, một người đàn ông thô ráp như Liễu Chính Lương, lại có tay nghề nấu ăn rất khá. Ông ta đã chuẩn bị sẵn cơm tối, đang ngồi chờ họ về.

Diệp Tri Thu và Liễu Yên xuống hầm thăm Liễu Tuyết, sau đó cùng nhau xuống bếp, xào thêm hai món nóng rồi bắt đầu dùng bữa.

Diệp Tri Thu rót rượu cho Liễu Chính Lương, hỏi: “Cha vợ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, kể con nghe chuyện ở Côn Luân một chút.”

“Ăn xong rồi nói.” Liễu Chính Lương lắc đầu, chỉ lo uống rượu.

Diệp Tri Thu không tiện giục, đành kiên nhẫn ngồi cùng.

Vì bận tâm đến chuyện năm xưa và bệnh tình của Liễu Tuyết, nên Diệp Tri Thu không có tâm trạng uống rượu, chỉ nhấp một chút rồi thôi.

Cuối cùng cũng chờ được đến khi Liễu Chính Lương ăn uống no nê, ông ta lau miệng rồi nói: “Đi, lên sân thượng nói chuyện.”

Diệp Tri Thu gật đầu, cuộn theo một chiếc chiếu, đi cùng Liễu Chính Lương lên mái nhà.

Liễu Chính Lương ngồi lên chiếu, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh mắt lơ đãng.

“Cha vợ, sao không bắt đầu kể đi?” Diệp Tri Thu thúc giục.

“Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa…” Liễu Chính Lương hít sâu một hơi thuốc, rồi đột nhiên hỏi: “Tri Thu, cha cậu mất rồi, còn ông nội cậu mấy năm nay… có oán hận tôi không?”

Diệp Tri Thu lắc đầu: “Ông nội rất ít khi nhắc đến chuyện này. Về chuyện cha con, ông chỉ nói nhà con đời đời trộm mộ, chuốc lấy quả báo, chưa bao giờ trách cứ cha. Cha vợ, cái chết của cha con, là cha tận mắt chứng kiến sao?”

Liễu Chính Lương thở dài: “Đương nhiên là tận mắt thấy. Khi đó cổ mộ sập xuống, cha cậu đẩy tôi ra ngoài, còn bản thân thì mắc kẹt lại trong mộ. Mạng già của tôi là do cha cậu cứu đấy. Năm ấy, bản lĩnh của ông ấy hơn tôi, thân thủ cũng tốt hơn. Nếu không vì cứu tôi, ông ấy hoàn toàn có thể thoát thân.”

Diệp Tri Thu gật đầu: “Kể cụ thể cho con nghe đi, để con hiểu rõ hơn. Con là đứa trẻ chưa ra đời đã mồ côi cha, chưa từng gặp mặt ông ấy lần nào.”

Liễu Chính Lương dụi tàn thuốc, lại châm điếu khác rồi nói: “Ông nội cậu có kể vì sao năm đó chúng ta đi trộm mộ không?”

“Không có.” Diệp Tri Thu lắc đầu.

“Vậy cậu có biết mẹ mình chết như thế nào không?” Liễu Chính Lương lại hỏi.

“Ông nội nói, con vừa sinh ra thì mẹ mất vì bệnh tim bẩm sinh.” Diệp Tri Thu đáp.

Liễu Chính Lương im lặng một lúc rồi nói: “Đúng là mẹ cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, theo lý mà nói thì không thể mang thai. Nhưng cuối cùng vẫn có mang thai cậu. Cha cậu tìm đến tôi, muốn cùng lên Côn Luân tìm tiên dược, cứu mẹ cậu. Khi đó tôi cũng nghèo, nghĩ có thể vào cổ mộ trộm vài món cổ vật, nên đồng ý đi cùng. Khi ấy, cậu đã năm tháng trong bụng mẹ, còn Tuyết Nhi và Yên Nhi mới hơn ba tháng.”

“Thì ra là cha con đề xuất chuyện trộm mộ cũng chỉ vì mẹ con sao?” Diệp Tri Thu kinh ngạc thốt lên.

Chuyện này, ông nội chưa từng nói với hắn một lời nào.

“Đúng vậy. Cha mẹ cậu rất yêu thương nhau, tình cảm sâu đậm, kính trọng nhau như khách.” Liễu Chính Lương gật đầu, rồi tiếp tục kể: “Tôi và cha cậu ở núi Côn Luân suốt hai tháng trời, cuối cùng cũng lần ra được vài manh mối, tiến vào một tòa cổ mộ nằm dưới ngọn núi cao nhất ở phía Tây Côn Luân. Sau khi vào mộ thất, chúng ta phát hiện bên trong không hề có quan tài, chỉ có một thi thể một cô gái trẻ tuổi nằm đó, bất động, dung nhan như còn sống. Mà cô gái kia lại giống hệt Tuyết Nhi bây giờ! Giống như đúc, không sai một nét nào!”

“Cái gì?” Diệp Tri Thu bật dậy, cả sống lưng nổi gai lạnh toát.

Liễu Chính Lương nhìn hắn, hỏi: “Cậu không tin sao?”

“Con tin, chỉ là chuyện này thật sự quá quái dị. Cuối cùng hai người đã làm gì cô gái đó? Chẳng lẽ… cô ấy chính là mẹ của của Tuyết Nhi và Yên nhi?” Diệp Tri Thu ấp úng hỏi.

“Nếu cô ấy là mẹ của Tuyết Nhi và Yên nhi, thì lại càng không thể giải thích được.” Liễu Chính Lương cười khổ, lắc đầu, đáp: “Lúc đó, ta cảm thấy cô gái kia thần thánh không thể mạo phạm, liền khuyên cha cậu lập tức rút lui. Nhưng ông ấy lại nói, cô gái này dung nhan như còn sống, lại mặc quần áo và trang sức từ mấy ngàn năm trước, nhất định là đã dùng tiên dược trường sinh. Vì vậy, ông ấy bỏ ngoài tai lời khuyên của tôi, trực tiếp rạch l*иg ngực nữ thi, tìm tiên dược trong đó…”

Da đầu Diệp Tri Thu tê dại, lòng đầy mờ mịt, sao phụ cha mình lại có thể tàn nhẫn như thế, dám mổ bụng thi thể một cô gái như vậy?

“Vì muốn cứu mẹ cậu, cha cậu khi đó đã như kẻ điên rồi, không còn nghe ai khuyên bảo…” Liễu Chính Lương thở dài, trầm ngâm một lúc rồi kể tiếp: “Nhưng sau khi ông ấy mổ ra l*иg ngực nữ thi, không thấy tiên dược đâu cả, mà lại phát hiện trái tim cô ấy là một khối ngọc thạch màu xanh biếc. Hơn nữa, thi thể còn rỉ máu, mà máu ấy lại có màu xanh lục…”

“Ngọc… ngọc thạch?”

Diệp Tri Thu nghe đến đây, dường như mọi chuyện trong đầu hắn chợt bừng sáng.

Tình trạng của Liễu Tuyết hiện giờ, nhất định là có liên quan đến thi thể cô gái trong cổ mộ Côn Luân năm đó.

Nếu mổ l*иg ngực Liễu Tuyết ra, rất có thể cũng sẽ thấy một viên ngọc nằm trong tim cô ấy!

1

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.