0 chữ
Chương 37
Chương 37: Lại gặp xương quỷ, mở đường dẫn hồn
Liễu Yên thu hồi một lá bùa, nói: “Có lẽ đây là bài kiểm tra mà cha tôi dành cho anh. Ông nói, nếu anh có thể vượt qua đêm ‘Bách Quỷ Dạ Hành’ lần này, thì mới chính thức thừa nhận anh, và sẽ kể cho anh một ít chuyện về chị tôi, cùng với vụ trộm mộ ở núi Côn Luân năm đó.”
“Còn phải khảo nghiệm nữa à? Dáng vẻ tôi phong độ ngời ngời, anh tuấn tiêu sái, lại còn là thanh niên tu đạo chính nghĩa, chẳng phải đáng được đặc cách gả vào nhà luôn sao?” Diệp Tri Thu cười hì hì, rồi nói thêm: “Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, tôi không sợ. Đệ tử chuyên nghiệp của Mao Sơn là để hàng yêu bắt quỷ mà.”
“Đừng mạnh miệng, có thể tối mai sẽ rất nguy hiểm đấy.”
“Có phải mạnh miệng hay không, tối mai sẽ biết.” Diệp Tri Thu cũng ngồi xếp bằng đả tọa, bắt đầu luyện công.
Thế nhưng, vừa rồi nhìn Liễu Yên thực hiện các động tác yoga, Diệp Tri Thu lại không giữ được đạo tâm, tâm thần rối loạn, không thể tĩnh tâm tu luyện.
“Haizz, không luyện nữa, tiếp tục ngắm cô tập vậy.” Diệp Tri Thu thở dài một hơi, thu thế, tiếp tục ngồi xem Liễu Yên luyện công.
Liễu Yên vừa tập yoga vừa hỏi: “Sao lại không luyện nữa?”
“Nhìn cô tập, nhìn đến tâm hơi loạn.” Diệp Tri Thu thành thật nói.
“Vậy còn nhìn làm gì?”
“Sáng nay là cô tự tới trước mặt tôi mà.” Diệp Tri Thu vô tội đáp.
Liễu Yên trừng mắt liếc Diệp Tri Thu một cái, rồi đẩy tấm đệm yoga về phía hắn: “Anh luyện đi, tôi xuống bếp nấu bữa sáng.”
Diệp Tri Thu cuộn tấm đệm lại, cùng Liễu Yên xuống lầu: “Ngồi lên đệm của cô, tôi càng không luyện được, chi bằng xuống phụ cô nấu cơm còn hơn.”
Mấy ngày ở chung, Diệp Tri Thu phát hiện thái độ của Liễu Yên với mình thay đổi rất rõ. Lúc mới gặp, cô lạnh như băng, giờ lại ngày càng hay cười hơn.
Hơn nữa, Diệp Tri Thu cảm thấy, ở bên Liễu Yên lúc này, đúng là có chút cảm giác giống như đang yêu.
Nhưng còn Liễu Tuyết thì tính sao đây? Diệp Tri Thu lại thấy hơi rối.
Tuy Liễu Chính Lương và Liễu Yên đều nói rõ rằng, chỉ cần cứu được Liễu Tuyết tỉnh lại, thì hắn có thể đồng thời có được cả hai chị em Liễu gia.
Thế nhưng chẳng lẽ hắn lại thật sự trơ trẽn đến mức chiếm cả hai chị em người ta?
Thôi thì, nếu Liễu Tuyết tỉnh lại, cứ để hai chị em tự chơi kéo búa bao mà quyết định, ai thắng thì hắn cưới người đó.
Còn nếu cả hai đều nhất quyết gả cho hắn, vậy thì đành phải dùng đến “chiêu” của Liễu Chính Lương, di dân ra nước ngoài!
***
Ăn sáng xong, còn chưa đến 7 giờ, Liễu Yên nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, phiền anh ở nhà trông chừng chị tôi.”
“Đi đâu vậy?” Diệp Tri Thu thuận miệng hỏi.
“Đến trường tham gia một hoạt động, trưa sẽ về.” Liễu Yên đáp.
“Ơ, cô vẫn còn là sinh viên? Học đại học ở đâu thế?” Diệp Tri Thu khá bất ngờ.
Từ khi vào nhà họ Liễu đến giờ, hắn và Liễu Yên không trò chuyện nhiều. Chủ yếu là vì cô quá lạnh lùng, Diệp Tri Thu cũng ngại hỏi chuyện.
Cho nên hắn hoàn toàn không biết hiện tại Liễu Yên vẫn còn đang đi học.
“Tôi học ở Đại học Cảng Châu, sắp lên năm ba rồi.” Liễu Yên trả lời.
“Đại học Cảng Châu à?” Diệp Tri Thu khẽ gật đầu.
Thật là trùng hợp, thì ra Liễu Yên và Tề Tố Ngọc học cùng một trường. Hình như trước đó có nghe Tề Tu Bình nhắc qua, Tề Tố Ngọc cũng đang học năm hai.
“Vậy thì đi đi, có việc thì làm cho nhanh, nhớ về sớm một chút, đừng để tôi ở nhà đợi đến hóa đá luôn đó.” Diệp Tri Thu nói.
Ban đầu hắn còn định hỏi Liễu Yên có quen biết Tề Tố Ngọc hay không, nhưng lời vừa đến miệng lại kìm xuống.
Nghĩ lại thì có lẽ hai người không quen, bởi vì hai ngày trước, Tề Tố Ngọc còn cùng hắn đi tới Song Trung Lâu. Nếu có quen biết, chắc hẳn Tề Tố Ngọc đã chủ động nhắc đến rồi.
“Chị tôi còn ở nhà, đương nhiên tôi phải đi nhanh về nhanh, nói không chừng trước giờ cơm trưa đã có thể quay lại rồi.” Liễu Yên gật đầu, ném chìa khóa nhà cho Diệp Tri Thu, sau đó đi qua sân bên cạnh, lái xe rời đi, bóng dáng rất có khí chất.
Trong núi không có hổ, khỉ làm vua.
Liễu Yên vừa rời khỏi, Diệp Tri Thu thật sự giống như trở thành chủ nhân của nhà họ Liễu.
Hắn đi một vòng từ trước ra sau nhà, cứ như một vị quốc vương đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.
Nhưng khi mở cửa ra sân sau, đi đến bức tường trong hậu viện, Diệp Tri Thu lại phát hiện một điều bất thường, mặt đất bên ngoài tường viện có vẻ như từng bị người ta động đến.
Bụi cỏ dưới chân tường bị dẫm đạp, lộn xộn, có dấu vết rõ ràng.
Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện ra manh mối.
Nơi này từng bị ai đó đào lên, sau đó lại dùng cỏ dại phủ lại để ngụy trang.
Hơn nữa, mảnh đất này mang theo tà khí, khi chạm vào dương khí trên người Diệp Tri Thu thì lập tức phát sinh phản ứng.
“Chị Tư Mai, xuống xem thử bên dưới có gì.” Diệp Tri Thu gọi Đàm Tư Mai ra.
Đàm Tư Mai gật đầu, hóa thành một luồng gió lạnh, lướt vào lòng đất.
Không bao lâu, giọng của Đàm Tư Mai từ trong bụi cỏ vọng lên: “Dưới đất chôn một khúc xương màu đen. Âm khí rất nặng, tôi không thể động vào được.”
“Biết rồi.” Diệp Tri Thu gật đầu, lấy từ trong sân một cái xẻng, đào lớp đất lên để kiểm tra kỹ hơn.
Chưa đào bao lâu, một khúc xương vai to bằng bàn tay, đen sì, lộ ra trước mắt.
Diệp Tri Thu cẩn thận quan sát, nhận ra đây là một đoạn xương vai người, đen ngòm lạnh lẽo, đang tỏa ra hắc khí.
Không chỉ vậy, thứ này chính là xương quỷ La Sát, chỉ có điều mức độ quỷ hóa không mạnh, có lẽ còn không bằng khúc xương mà Tề Tố Ngọc từng gặp hôm trước.
“Xương quỷ La Sát… chẳng trách lại xảy ra Bách Quỷ Dạ Hành. Thì ra là có người cố ý sắp đặt, dùng xương quỷ để mở đường dẫn hồn.” Diệp Tri Thu nhíu mày, lẩm bẩm: “Khúc quỷ cốt này, có phải từ tiệm của lão Tạ mà ra không? Chẳng lẽ lại là ông cha vợ thần kinh này cố ý thả quỷ, để khảo nghiệm năng lực của mình?”
Suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không phân tích được thêm manh mối gì, Diệp Tri Thu đành gom quỷ cốt lại, lấp đất che đậy cẩn thận, ngụy trang lại như cũ, rồi xoay người quay vào nhà.
Khóa kỹ cửa trước cửa sau, hắn vẽ hai lá bùa, bọc lấy khúc quỷ cốt rồi bỏ vào ba lô. Sau đó, hắn xuống tầng hầm ngầm, tiếp tục ở bên quan tài của Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết vẫn nằm im lặng bên trong, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Diệp Tri Thu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Tuyết, lại nhớ đến giấc mộng đêm qua, bất giác trầm mặc, tâm tình nặng nề.
Hắn có ý muốn ở lại với Liễu Tuyết thêm một lát, cùng nhau hồi tưởng chuyện cũ, nhưng lại không dám.
Bởi vì trong nhà giờ không có ai, Diệp Tri Thu buộc phải giữ tỉnh táo, trông coi cửa nẻo cẩn thận.
Nán lại trong tầng hầm một hồi, hắn mới khóa cửa lại, quay lên phòng khách uống trà.
Đến 11 giờ trưa, khi Diệp Tri Thu vừa định nấu cơm, thì nhận được cuộc gọi từ Liễu Yên.
“Tôi về rồi, có mang theo đồ ăn, anh không cần nấu đâu.” Giọng Liễu Yên vang lên trong điện thoại.
“Liễu Yên, tôi đang định gọi cho cô! Ở ngoài tường hậu viện nhà mình, tôi phát hiện có người chôn một đoạn xương quỷ La Sát!” Diệp Tri Thu nói.
“Hình dạng xương đó thế nào?” Liễu Yên hỏi.
“Hẳn là một đoạn xương vai người, lớn cỡ bàn tay.” Diệp Tri Thu đáp.
“Tôi biết rồi, đó là đồ từ tay chú Phàm tuồn ra. Chính là thứ mà hôm qua anh thấy người mặc đồ đen mua ở miếu Thành Hoàng đó. Hắn mua tổng cộng bốn đoạn, trừ chỗ hậu viện nhà tôi, có lẽ những nơi khác cũng bị chôn giấu.” Liễu Yên đáp.
“Còn phải khảo nghiệm nữa à? Dáng vẻ tôi phong độ ngời ngời, anh tuấn tiêu sái, lại còn là thanh niên tu đạo chính nghĩa, chẳng phải đáng được đặc cách gả vào nhà luôn sao?” Diệp Tri Thu cười hì hì, rồi nói thêm: “Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, tôi không sợ. Đệ tử chuyên nghiệp của Mao Sơn là để hàng yêu bắt quỷ mà.”
“Đừng mạnh miệng, có thể tối mai sẽ rất nguy hiểm đấy.”
“Có phải mạnh miệng hay không, tối mai sẽ biết.” Diệp Tri Thu cũng ngồi xếp bằng đả tọa, bắt đầu luyện công.
“Haizz, không luyện nữa, tiếp tục ngắm cô tập vậy.” Diệp Tri Thu thở dài một hơi, thu thế, tiếp tục ngồi xem Liễu Yên luyện công.
Liễu Yên vừa tập yoga vừa hỏi: “Sao lại không luyện nữa?”
“Nhìn cô tập, nhìn đến tâm hơi loạn.” Diệp Tri Thu thành thật nói.
“Vậy còn nhìn làm gì?”
“Sáng nay là cô tự tới trước mặt tôi mà.” Diệp Tri Thu vô tội đáp.
Liễu Yên trừng mắt liếc Diệp Tri Thu một cái, rồi đẩy tấm đệm yoga về phía hắn: “Anh luyện đi, tôi xuống bếp nấu bữa sáng.”
Diệp Tri Thu cuộn tấm đệm lại, cùng Liễu Yên xuống lầu: “Ngồi lên đệm của cô, tôi càng không luyện được, chi bằng xuống phụ cô nấu cơm còn hơn.”
Hơn nữa, Diệp Tri Thu cảm thấy, ở bên Liễu Yên lúc này, đúng là có chút cảm giác giống như đang yêu.
Nhưng còn Liễu Tuyết thì tính sao đây? Diệp Tri Thu lại thấy hơi rối.
Tuy Liễu Chính Lương và Liễu Yên đều nói rõ rằng, chỉ cần cứu được Liễu Tuyết tỉnh lại, thì hắn có thể đồng thời có được cả hai chị em Liễu gia.
Thế nhưng chẳng lẽ hắn lại thật sự trơ trẽn đến mức chiếm cả hai chị em người ta?
Thôi thì, nếu Liễu Tuyết tỉnh lại, cứ để hai chị em tự chơi kéo búa bao mà quyết định, ai thắng thì hắn cưới người đó.
Còn nếu cả hai đều nhất quyết gả cho hắn, vậy thì đành phải dùng đến “chiêu” của Liễu Chính Lương, di dân ra nước ngoài!
Ăn sáng xong, còn chưa đến 7 giờ, Liễu Yên nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, phiền anh ở nhà trông chừng chị tôi.”
“Đi đâu vậy?” Diệp Tri Thu thuận miệng hỏi.
“Đến trường tham gia một hoạt động, trưa sẽ về.” Liễu Yên đáp.
“Ơ, cô vẫn còn là sinh viên? Học đại học ở đâu thế?” Diệp Tri Thu khá bất ngờ.
Từ khi vào nhà họ Liễu đến giờ, hắn và Liễu Yên không trò chuyện nhiều. Chủ yếu là vì cô quá lạnh lùng, Diệp Tri Thu cũng ngại hỏi chuyện.
Cho nên hắn hoàn toàn không biết hiện tại Liễu Yên vẫn còn đang đi học.
“Tôi học ở Đại học Cảng Châu, sắp lên năm ba rồi.” Liễu Yên trả lời.
“Đại học Cảng Châu à?” Diệp Tri Thu khẽ gật đầu.
Thật là trùng hợp, thì ra Liễu Yên và Tề Tố Ngọc học cùng một trường. Hình như trước đó có nghe Tề Tu Bình nhắc qua, Tề Tố Ngọc cũng đang học năm hai.
“Vậy thì đi đi, có việc thì làm cho nhanh, nhớ về sớm một chút, đừng để tôi ở nhà đợi đến hóa đá luôn đó.” Diệp Tri Thu nói.
Ban đầu hắn còn định hỏi Liễu Yên có quen biết Tề Tố Ngọc hay không, nhưng lời vừa đến miệng lại kìm xuống.
Nghĩ lại thì có lẽ hai người không quen, bởi vì hai ngày trước, Tề Tố Ngọc còn cùng hắn đi tới Song Trung Lâu. Nếu có quen biết, chắc hẳn Tề Tố Ngọc đã chủ động nhắc đến rồi.
“Chị tôi còn ở nhà, đương nhiên tôi phải đi nhanh về nhanh, nói không chừng trước giờ cơm trưa đã có thể quay lại rồi.” Liễu Yên gật đầu, ném chìa khóa nhà cho Diệp Tri Thu, sau đó đi qua sân bên cạnh, lái xe rời đi, bóng dáng rất có khí chất.
Trong núi không có hổ, khỉ làm vua.
Liễu Yên vừa rời khỏi, Diệp Tri Thu thật sự giống như trở thành chủ nhân của nhà họ Liễu.
Hắn đi một vòng từ trước ra sau nhà, cứ như một vị quốc vương đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.
Nhưng khi mở cửa ra sân sau, đi đến bức tường trong hậu viện, Diệp Tri Thu lại phát hiện một điều bất thường, mặt đất bên ngoài tường viện có vẻ như từng bị người ta động đến.
Bụi cỏ dưới chân tường bị dẫm đạp, lộn xộn, có dấu vết rõ ràng.
Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện ra manh mối.
Nơi này từng bị ai đó đào lên, sau đó lại dùng cỏ dại phủ lại để ngụy trang.
Hơn nữa, mảnh đất này mang theo tà khí, khi chạm vào dương khí trên người Diệp Tri Thu thì lập tức phát sinh phản ứng.
“Chị Tư Mai, xuống xem thử bên dưới có gì.” Diệp Tri Thu gọi Đàm Tư Mai ra.
Đàm Tư Mai gật đầu, hóa thành một luồng gió lạnh, lướt vào lòng đất.
Không bao lâu, giọng của Đàm Tư Mai từ trong bụi cỏ vọng lên: “Dưới đất chôn một khúc xương màu đen. Âm khí rất nặng, tôi không thể động vào được.”
“Biết rồi.” Diệp Tri Thu gật đầu, lấy từ trong sân một cái xẻng, đào lớp đất lên để kiểm tra kỹ hơn.
Chưa đào bao lâu, một khúc xương vai to bằng bàn tay, đen sì, lộ ra trước mắt.
Diệp Tri Thu cẩn thận quan sát, nhận ra đây là một đoạn xương vai người, đen ngòm lạnh lẽo, đang tỏa ra hắc khí.
Không chỉ vậy, thứ này chính là xương quỷ La Sát, chỉ có điều mức độ quỷ hóa không mạnh, có lẽ còn không bằng khúc xương mà Tề Tố Ngọc từng gặp hôm trước.
“Xương quỷ La Sát… chẳng trách lại xảy ra Bách Quỷ Dạ Hành. Thì ra là có người cố ý sắp đặt, dùng xương quỷ để mở đường dẫn hồn.” Diệp Tri Thu nhíu mày, lẩm bẩm: “Khúc quỷ cốt này, có phải từ tiệm của lão Tạ mà ra không? Chẳng lẽ lại là ông cha vợ thần kinh này cố ý thả quỷ, để khảo nghiệm năng lực của mình?”
Suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không phân tích được thêm manh mối gì, Diệp Tri Thu đành gom quỷ cốt lại, lấp đất che đậy cẩn thận, ngụy trang lại như cũ, rồi xoay người quay vào nhà.
Khóa kỹ cửa trước cửa sau, hắn vẽ hai lá bùa, bọc lấy khúc quỷ cốt rồi bỏ vào ba lô. Sau đó, hắn xuống tầng hầm ngầm, tiếp tục ở bên quan tài của Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết vẫn nằm im lặng bên trong, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Diệp Tri Thu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Tuyết, lại nhớ đến giấc mộng đêm qua, bất giác trầm mặc, tâm tình nặng nề.
Hắn có ý muốn ở lại với Liễu Tuyết thêm một lát, cùng nhau hồi tưởng chuyện cũ, nhưng lại không dám.
Bởi vì trong nhà giờ không có ai, Diệp Tri Thu buộc phải giữ tỉnh táo, trông coi cửa nẻo cẩn thận.
Nán lại trong tầng hầm một hồi, hắn mới khóa cửa lại, quay lên phòng khách uống trà.
Đến 11 giờ trưa, khi Diệp Tri Thu vừa định nấu cơm, thì nhận được cuộc gọi từ Liễu Yên.
“Tôi về rồi, có mang theo đồ ăn, anh không cần nấu đâu.” Giọng Liễu Yên vang lên trong điện thoại.
“Liễu Yên, tôi đang định gọi cho cô! Ở ngoài tường hậu viện nhà mình, tôi phát hiện có người chôn một đoạn xương quỷ La Sát!” Diệp Tri Thu nói.
“Hình dạng xương đó thế nào?” Liễu Yên hỏi.
“Hẳn là một đoạn xương vai người, lớn cỡ bàn tay.” Diệp Tri Thu đáp.
“Tôi biết rồi, đó là đồ từ tay chú Phàm tuồn ra. Chính là thứ mà hôm qua anh thấy người mặc đồ đen mua ở miếu Thành Hoàng đó. Hắn mua tổng cộng bốn đoạn, trừ chỗ hậu viện nhà tôi, có lẽ những nơi khác cũng bị chôn giấu.” Liễu Yên đáp.
1
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
