0 chữ
Chương 30
Chương 30: Phu thê hoà hợp, như cá gặp nước
Đàm Tư Mai càng đắc ý, từ trong làn sương đen phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, ra sức cấu xé hai tên lưu manh.
Người xem bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai tên lưu manh cùng tiếng cười ma quái của Đàm Tư Mai, ai nấy đều hoảng hốt biến sắc, chân run lên cầm cập.
May mà lúc này là ban ngày, nếu là ban đêm, đám người vây xem chắc đã sợ đến vãi cả ra quần.
Nhưng Diệp Tri Thu vẫn chưa dừng tay, lại lấy ra lá bùa gọi quỷ miêu, run run tay niệm chú bên giếng ngục, rồi thả quỷ miêu vào trong.
“Meo!” Tiếng kêu ghê rợn của nó lập tức vang lên.
Diện tích giếng ngục chú chỉ lớn chừng đó, bên trong có cả Đàm Tư Mai lẫn quỷ miêu, hai tên lưu manh thì hồn bay phách lạc, từng tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên thê thảm không chịu nổi.
Diệp Tri Thu thấy thời cơ không sai biệt lắm, bèn quát lớn một tiếng: “Các người còn không quỳ xuống nhận thua, thật sự muốn chết trong đó sao?”
Hai tên lưu manh nghe vậy liền quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu to: “Ông nội! Chúng con nhận thua! Cầu xin ngài thu thần thông lại!”
Diệp Tri Thu lập tức chớp lấy cơ hội, cầm bùa giấy vung vào trong giếng ngục, thu quỷ miêu và Đàm Tư Mai lại.
Sau đó, Diệp Tri Thu lại lấy một bát nước trong, chỉ vào nước niệm một bài phá sát chú, rồi hắt cả bát nước vào trong giếng ngục.
“Oàm!” Một tiếng nước đổ vang lên, bên trong giếng ngục mây tan sương tạnh, chỉ còn lại hai tên lưu manh đang quỳ gối, cả mặt bê bết máu, vẫn không ngừng dập đầu, miệng thì lặp đi lặp lại: “Ông nội tha mạng… Ông nội tha mạng…”
Diệp Tri Thu cười ha hả, chậm rãi tiến lên, vỗ vỗ đầu hai tên: “Ngoan, hôm nay ông nội tha cho hai người một mạng, về sau liệu hồn mà sống cho tử tế. Không có chuyện gì thì đừng có gọi người biểu diễn pháp thuật, tò mò rồi lại hại chết chính mình.”
“Dạ dạ dạ! Về sau không dám nữa…” Hai tên lưu manh vội vàng gật đầu, lảo đảo đứng dậy, chật vật bỏ đi.
“Thật là lợi hại! Đúng là đệ tử Mao Sơn!”
“Pháp thuật Mao Sơn quả không hổ danh, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt!”
“Mẹ nó! Còn lợi hại hơn cả đạo sĩ trên TV nữa, đã con mắt ghê!”
Người ở bốn phía lập tức vang lên một trận kinh ngạc cảm thán.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Tri Thu, trong ánh mắt vừa có sự kính nể, lại vừa xen lẫn sợ hãi.
Giả Cư Khải thì trong lòng rạng rỡ như hoa nở, quay sang đám người vây xem, liên tục ôm quyền chắp tay nói lớn: “Các vị tận mắt chứng kiến rồi đó, tin rồi chứ? Diệp đại sư chính là cao nhân đương thời! Tôi đích thân lên tận Mao Sơn, ba lần mời mới rước được Diệp đại sư về đây!”
“Đừng có mà thổi nữa, mau trả tiền đi.” Diệp Tri Thu đang thu dọn pháp đàn, vừa làm vừa nói.
Ba lần đến mời, rõ ràng chỉ là gọi một cú điện thoại, được không?
“Có tiền, có tiền.” Giả Cư Khải mặt mày hớn hở, nói: “Tôi đã chuẩn bị tiệc tối cho Diệp đại sư rồi, tối nay tôi nhất định phải mời Diệp đại sư uống vài chén, xem như chút lòng thành!”
Giả đại tẩu cũng bước lên, nhiệt tình giữ lại: “Đúng vậy, Diệp đại sư, ăn tối xong chúng tôi sẽ lập tức gửi nốt phần còn lại. Cậu nể mặt ở lại dùng bữa tối với chúng tôi đi.”
“Được, vậy ăn tối xong rồi tính.” Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Diệp Tri Thu vào văn phòng của Giả Cư Khải uống trà, nghỉ ngơi một chút, chờ đến sau bữa tối để lấy nốt tiền.
Bà Giả lén lút đi vào, dúi cho Diệp Tri Thu một xấp tiền mười ngàn tệ, thấp giọng nói: “Diệp đại sư, thật sự cảm ơn cậu! Cái lão già bị quỷ ám kia, từ tối qua bắt đầu, dường như đã tốt với tôi hơn rất nhiều.”
Diệp Tri Thu cười xấu xa: “Thế nào mà gọi là tốt hơn?”
Giả đại tẩu mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Thì… cũng chỉ là chuyện giữa vợ chồng thôi… Loại tốt đó… Nửa năm nay ổng không đυ.ng đến tôi, mà tối qua lại phá lệ… Thôi… không nói nữa, lớn tuổi rồi, nói mấy chuyện này thấy mất mặt.”
Diệp Tri Thu bật cười ha hả: “Vợ chồng hòa hợp, vui vẻ như cá gặp nước, có gì mà phải ngại? Âm dương điều hòa, có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể xác mà.”
Sau khi bà Giả đi rồi, lão già Giả Cư Khải lại vào, hai tay dâng lên hai vạn tệ tiền cảm tạ cho buổi lập đàn trừ tà hôm nay.
Diệp Tri Thu nhận tiền xong, cười hỏi: “Ông Giả, tối qua bà Giả có phải hiền huệ hơn nhiều không?”
Giả Cư Khải cười hì hì, nói: “Con mụ đó tính tình đúng là dịu hơn thật… Bùa chú của Diệp đại sư… đúng là có tác dụng!”
“Đó là điều chắc chắn rồi. Tuy đạo bùa đó ông còn chưa đặt vào dưới gối của bà Giả, nhưng nó đã bắt đầu phát huy một phần tác dụng.” Diệp Tri Thu cười nói: “Đêm qua, tôi nói quỷ miêu muốn chọn một người để khắc chế, thế là vợ ông bỗng trở nên hiền lành, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ ông. Nếu không nhờ bùa chú của tôi phát huy tác dụng, thì với tính tình trước kia, bà Giả hẳn là chỉ mong ông chết càng sớm càng tốt, đúng không?”
“Đúng đúng, Diệp đại sư nói rất đúng!” Giả Cư Khải gật đầu như gà mổ thóc, rồi hạ giọng nói nhỏ: “Diệp đại sư yên tâm, lá bùa đó, tôi đã lén giấu dưới gối của bà ấy rồi.”
“Làm tốt lắm!” Diệp Tri Thu giơ ngón cái khen ngợi.
Giả Cư Khải đâu biết mình đã rơi vào cái bẫy của Diệp Tri Thu, còn tưởng Diệp đại sư thật sự đang giúp mình, bèn liên tục cảm ơn không dứt.
Kỳ thật, Diệp Tri Thu đúng là có giúp vợ chồng họ một tay, cứu vãn cuộc hôn nhân đang trên bờ vực sụp đổ, coi như tích được một phần công đức. Chỉ là chuyện này, mãi đến tận khi về già, Giả Cư Khải mới hiểu ra.
Bữa tối được tổ chức tại một khách sạn cao cấp gần đó. Giả Cư Khải gọi hết đám bạn bè chiến hữu, những kẻ được gọi là “nhân sĩ thành công”, tề tựu đông đủ, ngồi chật cả một phòng VIP rộng lớn.
Thủ đoạn của Diệp Tri Thu trong buổi trưa nay đã lan truyền khắp nơi, nên đám bạn bè của Giả Cư Khải ai nấy đều cực kỳ cung kính với Diệp đại sư, lần lượt rót rượu nịnh bợ, cố tìm cách lấy lòng.
Trong lúc rượu ngà ngà, mặt ai nấy cũng đỏ lên, mọi người lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây, nào là chuyện thần quái ly kỳ, nào là nghi hoặc trong lòng, ai cũng mong Diệp Tri Thu có thể chỉ điểm mê lộ, giải trừ tai họa.
Diệp Tri Thu chỉ cười ha hả, rồi nói: “Tôi không phải mở lớp nghiên cứu tri thức thần quái. Nếu nhà ai gặp chuyện ma quái, hoặc cần làm pháp sự, xem phong thủy… thì cứ liên hệ tôi, giá cả phải chăng.”
Nói xong, Diệp Tri Thu lau miệng, xoay người bỏ đi.
Cùng đám người dung tục ấy ăn cơm, chẳng có chút hứng thú nào, cho nên Diệp Tri Thu ăn no xong là rút lui ngay.
Giả Cư Khải vội vã đuổi theo, lập tức sắp xếp tài xế đưa Diệp đại sư trở về trấn Bàn Mã.
Về đến trấn, Diệp Tri Thu liền xuống xe, bảo tài xế quay về, còn mình thì thong thả đi bộ về phía nhà họ Liễu.
Bởi vì Diệp Tri Thu biết nhà họ Liễu mang đầy sự thần bí, cho nên không muốn để tài xế của Giả Cư Khải đưa thẳng vào thôn Song Trung Lâu, tránh khiến cha vợ cùng Liễu Yên cảm thấy bất an.
Lúc này là tám giờ tối, trời đã tối hẳn.
Thôn Song Trung Lâu vốn là một ngôi làng hoang vắng, chỉ còn lại một mình nhà họ Liễu cư ngụ, vì vậy tối đen như mực, yên tĩnh đến lạ thường.
Diệp Tri Thu vừa chậm rãi bước đi, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Cổng lớn nhà họ Liễu đã đóng chặt, không thấy ánh đèn, thoạt nhìn không khác gì những ngôi nhà bỏ hoang.
Tuy chỉ mới chập tối, nhưng trong thôn đã lảng vảng ba bốn hồn ma nhàn du, lắc lư qua lại trong bóng đêm.
Diệp Tri Thu không vội gõ cửa, cũng không gọi điện cho Liễu Yên, mà lùi lại mấy bước, thả Đàm Tư Mai ra.
“Chị Tư Mai, chị cũng là quỷ, ngươi thấy khí trường nhà họ Liễu có gì khiến ngươi bị hấp dẫn không?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Tôi phải đi cảm nhận thử mới biết được.” Đàm Tư Mai đáp.
“Được, phiền chị đi xem một vòng. Tôi ở đây chờ chị.” Diệp Tri Thu nói.
Đàm Tư Mai gật đầu, rồi theo làn gió âm lặng lẽ bay về phía hậu viện nhà họ Liễu để dò xét.
Không ngờ, chưa đến hai phút sau, Đàm Tư Mai đã hoảng hốt trở lại, giọng thấp nhưng gấp gáp: “Tri Thu! Dưới chân tường hậu viện nhà họ Liễu có một kẻ rất quái dị!”
“Quái dị thế nào?” Diệp Tri Thu lập tức hỏi.
“Rất đáng sợ! Người đó… không có đầu! Là… một kẻ không đầu!” Đàm Tư Mai rùng mình nói.
Người xem bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai tên lưu manh cùng tiếng cười ma quái của Đàm Tư Mai, ai nấy đều hoảng hốt biến sắc, chân run lên cầm cập.
May mà lúc này là ban ngày, nếu là ban đêm, đám người vây xem chắc đã sợ đến vãi cả ra quần.
Nhưng Diệp Tri Thu vẫn chưa dừng tay, lại lấy ra lá bùa gọi quỷ miêu, run run tay niệm chú bên giếng ngục, rồi thả quỷ miêu vào trong.
“Meo!” Tiếng kêu ghê rợn của nó lập tức vang lên.
Diện tích giếng ngục chú chỉ lớn chừng đó, bên trong có cả Đàm Tư Mai lẫn quỷ miêu, hai tên lưu manh thì hồn bay phách lạc, từng tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên thê thảm không chịu nổi.
Hai tên lưu manh nghe vậy liền quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu to: “Ông nội! Chúng con nhận thua! Cầu xin ngài thu thần thông lại!”
Diệp Tri Thu lập tức chớp lấy cơ hội, cầm bùa giấy vung vào trong giếng ngục, thu quỷ miêu và Đàm Tư Mai lại.
Sau đó, Diệp Tri Thu lại lấy một bát nước trong, chỉ vào nước niệm một bài phá sát chú, rồi hắt cả bát nước vào trong giếng ngục.
“Oàm!” Một tiếng nước đổ vang lên, bên trong giếng ngục mây tan sương tạnh, chỉ còn lại hai tên lưu manh đang quỳ gối, cả mặt bê bết máu, vẫn không ngừng dập đầu, miệng thì lặp đi lặp lại: “Ông nội tha mạng… Ông nội tha mạng…”
Diệp Tri Thu cười ha hả, chậm rãi tiến lên, vỗ vỗ đầu hai tên: “Ngoan, hôm nay ông nội tha cho hai người một mạng, về sau liệu hồn mà sống cho tử tế. Không có chuyện gì thì đừng có gọi người biểu diễn pháp thuật, tò mò rồi lại hại chết chính mình.”
“Thật là lợi hại! Đúng là đệ tử Mao Sơn!”
“Pháp thuật Mao Sơn quả không hổ danh, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt!”
“Mẹ nó! Còn lợi hại hơn cả đạo sĩ trên TV nữa, đã con mắt ghê!”
Người ở bốn phía lập tức vang lên một trận kinh ngạc cảm thán.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Tri Thu, trong ánh mắt vừa có sự kính nể, lại vừa xen lẫn sợ hãi.
Giả Cư Khải thì trong lòng rạng rỡ như hoa nở, quay sang đám người vây xem, liên tục ôm quyền chắp tay nói lớn: “Các vị tận mắt chứng kiến rồi đó, tin rồi chứ? Diệp đại sư chính là cao nhân đương thời! Tôi đích thân lên tận Mao Sơn, ba lần mời mới rước được Diệp đại sư về đây!”
“Đừng có mà thổi nữa, mau trả tiền đi.” Diệp Tri Thu đang thu dọn pháp đàn, vừa làm vừa nói.
“Có tiền, có tiền.” Giả Cư Khải mặt mày hớn hở, nói: “Tôi đã chuẩn bị tiệc tối cho Diệp đại sư rồi, tối nay tôi nhất định phải mời Diệp đại sư uống vài chén, xem như chút lòng thành!”
Giả đại tẩu cũng bước lên, nhiệt tình giữ lại: “Đúng vậy, Diệp đại sư, ăn tối xong chúng tôi sẽ lập tức gửi nốt phần còn lại. Cậu nể mặt ở lại dùng bữa tối với chúng tôi đi.”
“Được, vậy ăn tối xong rồi tính.” Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Diệp Tri Thu vào văn phòng của Giả Cư Khải uống trà, nghỉ ngơi một chút, chờ đến sau bữa tối để lấy nốt tiền.
Bà Giả lén lút đi vào, dúi cho Diệp Tri Thu một xấp tiền mười ngàn tệ, thấp giọng nói: “Diệp đại sư, thật sự cảm ơn cậu! Cái lão già bị quỷ ám kia, từ tối qua bắt đầu, dường như đã tốt với tôi hơn rất nhiều.”
Diệp Tri Thu cười xấu xa: “Thế nào mà gọi là tốt hơn?”
Giả đại tẩu mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Thì… cũng chỉ là chuyện giữa vợ chồng thôi… Loại tốt đó… Nửa năm nay ổng không đυ.ng đến tôi, mà tối qua lại phá lệ… Thôi… không nói nữa, lớn tuổi rồi, nói mấy chuyện này thấy mất mặt.”
Diệp Tri Thu bật cười ha hả: “Vợ chồng hòa hợp, vui vẻ như cá gặp nước, có gì mà phải ngại? Âm dương điều hòa, có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể xác mà.”
Sau khi bà Giả đi rồi, lão già Giả Cư Khải lại vào, hai tay dâng lên hai vạn tệ tiền cảm tạ cho buổi lập đàn trừ tà hôm nay.
Diệp Tri Thu nhận tiền xong, cười hỏi: “Ông Giả, tối qua bà Giả có phải hiền huệ hơn nhiều không?”
Giả Cư Khải cười hì hì, nói: “Con mụ đó tính tình đúng là dịu hơn thật… Bùa chú của Diệp đại sư… đúng là có tác dụng!”
“Đó là điều chắc chắn rồi. Tuy đạo bùa đó ông còn chưa đặt vào dưới gối của bà Giả, nhưng nó đã bắt đầu phát huy một phần tác dụng.” Diệp Tri Thu cười nói: “Đêm qua, tôi nói quỷ miêu muốn chọn một người để khắc chế, thế là vợ ông bỗng trở nên hiền lành, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ ông. Nếu không nhờ bùa chú của tôi phát huy tác dụng, thì với tính tình trước kia, bà Giả hẳn là chỉ mong ông chết càng sớm càng tốt, đúng không?”
“Đúng đúng, Diệp đại sư nói rất đúng!” Giả Cư Khải gật đầu như gà mổ thóc, rồi hạ giọng nói nhỏ: “Diệp đại sư yên tâm, lá bùa đó, tôi đã lén giấu dưới gối của bà ấy rồi.”
“Làm tốt lắm!” Diệp Tri Thu giơ ngón cái khen ngợi.
Giả Cư Khải đâu biết mình đã rơi vào cái bẫy của Diệp Tri Thu, còn tưởng Diệp đại sư thật sự đang giúp mình, bèn liên tục cảm ơn không dứt.
Kỳ thật, Diệp Tri Thu đúng là có giúp vợ chồng họ một tay, cứu vãn cuộc hôn nhân đang trên bờ vực sụp đổ, coi như tích được một phần công đức. Chỉ là chuyện này, mãi đến tận khi về già, Giả Cư Khải mới hiểu ra.
Bữa tối được tổ chức tại một khách sạn cao cấp gần đó. Giả Cư Khải gọi hết đám bạn bè chiến hữu, những kẻ được gọi là “nhân sĩ thành công”, tề tựu đông đủ, ngồi chật cả một phòng VIP rộng lớn.
Thủ đoạn của Diệp Tri Thu trong buổi trưa nay đã lan truyền khắp nơi, nên đám bạn bè của Giả Cư Khải ai nấy đều cực kỳ cung kính với Diệp đại sư, lần lượt rót rượu nịnh bợ, cố tìm cách lấy lòng.
Trong lúc rượu ngà ngà, mặt ai nấy cũng đỏ lên, mọi người lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây, nào là chuyện thần quái ly kỳ, nào là nghi hoặc trong lòng, ai cũng mong Diệp Tri Thu có thể chỉ điểm mê lộ, giải trừ tai họa.
Diệp Tri Thu chỉ cười ha hả, rồi nói: “Tôi không phải mở lớp nghiên cứu tri thức thần quái. Nếu nhà ai gặp chuyện ma quái, hoặc cần làm pháp sự, xem phong thủy… thì cứ liên hệ tôi, giá cả phải chăng.”
Nói xong, Diệp Tri Thu lau miệng, xoay người bỏ đi.
Cùng đám người dung tục ấy ăn cơm, chẳng có chút hứng thú nào, cho nên Diệp Tri Thu ăn no xong là rút lui ngay.
Giả Cư Khải vội vã đuổi theo, lập tức sắp xếp tài xế đưa Diệp đại sư trở về trấn Bàn Mã.
Về đến trấn, Diệp Tri Thu liền xuống xe, bảo tài xế quay về, còn mình thì thong thả đi bộ về phía nhà họ Liễu.
Bởi vì Diệp Tri Thu biết nhà họ Liễu mang đầy sự thần bí, cho nên không muốn để tài xế của Giả Cư Khải đưa thẳng vào thôn Song Trung Lâu, tránh khiến cha vợ cùng Liễu Yên cảm thấy bất an.
Lúc này là tám giờ tối, trời đã tối hẳn.
Thôn Song Trung Lâu vốn là một ngôi làng hoang vắng, chỉ còn lại một mình nhà họ Liễu cư ngụ, vì vậy tối đen như mực, yên tĩnh đến lạ thường.
Diệp Tri Thu vừa chậm rãi bước đi, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Cổng lớn nhà họ Liễu đã đóng chặt, không thấy ánh đèn, thoạt nhìn không khác gì những ngôi nhà bỏ hoang.
Tuy chỉ mới chập tối, nhưng trong thôn đã lảng vảng ba bốn hồn ma nhàn du, lắc lư qua lại trong bóng đêm.
Diệp Tri Thu không vội gõ cửa, cũng không gọi điện cho Liễu Yên, mà lùi lại mấy bước, thả Đàm Tư Mai ra.
“Chị Tư Mai, chị cũng là quỷ, ngươi thấy khí trường nhà họ Liễu có gì khiến ngươi bị hấp dẫn không?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Tôi phải đi cảm nhận thử mới biết được.” Đàm Tư Mai đáp.
“Được, phiền chị đi xem một vòng. Tôi ở đây chờ chị.” Diệp Tri Thu nói.
Đàm Tư Mai gật đầu, rồi theo làn gió âm lặng lẽ bay về phía hậu viện nhà họ Liễu để dò xét.
Không ngờ, chưa đến hai phút sau, Đàm Tư Mai đã hoảng hốt trở lại, giọng thấp nhưng gấp gáp: “Tri Thu! Dưới chân tường hậu viện nhà họ Liễu có một kẻ rất quái dị!”
“Quái dị thế nào?” Diệp Tri Thu lập tức hỏi.
“Rất đáng sợ! Người đó… không có đầu! Là… một kẻ không đầu!” Đàm Tư Mai rùng mình nói.
2
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
