TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Mỹ nữ tâm thạch, cương thi chặn đường

Diệp Tri Thu sững người một thoáng, rồi lập tức đuổi theo xuống lầu: “Liễu Yên, để tôi giúp cô nấu cơm.”

“Không cần.” Liễu Yên nhàn nhạt đáp.

Diệp Tri Thu nhún vai, nhưng vẫn mặt dày bước vào bếp, lăng xăng phụ giúp.

Liễu Yên chỉ im lặng làm việc, chẳng nói một lời với hắn. Dù Diệp Tri Thu có cố gắng bắt chuyện thế nào, cô vẫn không mở miệng.

Đến lúc cơm tối được dọn lên bàn, vừa đúng bảy giờ, nhưng lại không thấy bóng dáng Liễu Chính Lương đâu.

Diệp Tri Thu và Liễu Yên ngồi đối diện nhau, mỗi người ăn phần của mình.

“Liễu Yên, cha cô đâu?” Diệp Tri Thu hỏi.

“Ra ngoài làm việc.”

“Muộn thế này còn ra ngoài làm gì?” Hắn lại hỏi.

“Chắc là tiếp tục nghiên cứu vụ thảo nê mã gì đó.” Liễu Yên ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Diệp Tri Thu hơi gượng gạo, cười hì hì: “Tôi chỉ đùa với cha cô một chút thôi mà…”

“Ăn nhanh lên, rồi đi tắm.” Liễu Yên nói.

“Tắm hả?” Diệp Tri Thu tròn mắt nhìn cô: “Sau đó thì sao?”

Liễu Yên lại quay mặt đi, như tượng băng nhìn ra ngoài cửa sổ, không buồn đáp.

Diệp Tri Thu biết điều không hỏi nữa, vừa ăn vừa phụ cô dọn chén bát: “Ăn xong rồi.”

Liễu Yên bưng bát đĩa vào bếp, im lặng rửa chén.

Diệp Tri Thu xách đồ lên lầu tắm rửa.

Hơn mười phút sau, hắn vừa xuống lầu thì gặp ngay Liễu Yên đang đi lên.

“Liễu Yên, tôi tắm xong rồi.” Hắn nói.

Liễu Yên gật đầu: “Tôi đi tắm, sau đó sẽ dẫn anh xuống xem chị tôi, để anh kiểm tra theo cách riêng của mình.”

“Được, tôi chờ cô nha!” Diệp Tri Thu nghiêng người nhường đường, cười nói.

Liễu Yên tắm hơi lâu, nửa tiếng sau mới xuống lầu. Tóc cô vẫn còn ướt, phảng phất mùi dầu gội thoang thoảng. Trên người khoác một chiếc áo ngủ rộng thùng thình in hoa hồng, trông vừa thanh thuần lại vừa mát lạnh, nhưng khí chất cao lãnh vẫn lộ ra rõ ràng.

“Đi thôi, đi xem chị tôi. Anh cần mang theo gì không?” Liễu Yên hỏi.

“Đồ đều trong balô.” Diệp Tri Thu vỗ vỗ chiếc túi đeo lưng.

Liễu Yên gật đầu, quay người đi về phía hậu viện.

Diệp Tri Thu lặng lẽ theo sau, ánh mắt bất giác dừng lại nơi bóng lưng nhàn nhạt lay động của cô, trong lòng thầm nghĩ: Cha vợ này cũng thật yên tâm với mình, để con gái một mình dẫn mình đi khắp nơi thế này. Nếu mình mà là tên háo sắc, giờ bất ngờ ôm lấy cô ấy giở trò, một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt thế này... có trách được không nhỉ?

Vừa miên man nghĩ ngợi, Diệp Tri Thu đã theo Liễu Yên đến địa cung.

Trong địa cung đèn đuốc sáng trưng, hơi lạnh tràn ngập. Bên quan tài Liễu Tuyết, những dải lụa trắng từng bị Diệp Tri Thu tháo xuống lúc trước giờ lại được treo trở lại. Rõ ràng sau khi hắn rời đi, hoặc là Liễu Chính Lương, hoặc là Liễu Yên đã xuống đây một lần.

Nghĩ tới người cha vợ kỳ quặc kia, Diệp Tri Thu bất giác ngẩng đầu nhìn quanh, biết đâu lúc này Liễu Chính Lương đang núp ở đâu đó trên trần, âm thầm giám sát hắn cũng nên?

Liễu Yên bước tới bên quan tài, vén tấm màn trắng lên, lặng lẽ nhìn Liễu Tuyết.

Liễu Tuyết vẫn y nguyên như cũ, dung nhan tuyệt mỹ, mắt khép hờ, bên môi phảng phất một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Tri Thu cũng nhìn theo, khẽ nói: “Thật xinh đẹp, chỉ tiếc một mình nằm đây, khiến người ta nhìn mà lòng thắt lại.”

Liễu Yên liếc nhìn Diệp Tri Thu, lạnh nhạt nói: “Đừng đau lòng, bắt đầu đi thôi. Nhưng tôi nhắc trước một câu, tuy chị tôi đang hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn còn cảm giác. Mọi chuyện anh làm, chị ấy đều biết hết.”

“Cô ấy như vậy mà còn có cảm giác? Ví dụ như bây giờ chúng ta đang nói chuyện, cô ấy cũng nghe được à?” Diệp Tri Thu tỏ vẻ hoài nghi.

“Nghe được.” Liễu Yên gật đầu.

“Sao cô biết được?”

“Tôi cảm nhận được.” Liễu Yên đáp gọn.

Diệp Tri Thu gật đầu: “Tôi chỉ nằm bên cạnh chị cô, sẽ không làm gì quá đáng đâu. Liễu Yên, lúc tôi cảm ứng cần phải yên tĩnh, không thể bị quấy rầy…”

“Tôi tránh ra là được.” Chưa để hắn nói xong, Liễu Yên đã xoay người, đi ra ngồi ở chiếc bàn vuông phía xa.

Diệp Tri Thu gật đầu cười, cởi giày, khẽ nhảy vào trong quan tài, nằm cạnh Liễu Tuyết.

Hắn điều hòa hơi thở, ổn định tinh thần, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ứng tình trạng cơ thể của Liễu Tuyết.

Liễu Yên ngồi bên bàn, quả thật không nói một lời, không khí vô cùng yên tĩnh.

Năm phút sau, Diệp Tri Thu ngồi bật dậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc!

“Sao rồi? Cảm ứng được gì không?” Lúc này Liễu Yên mới bước tới hỏi.

“Không biết có phải tooi cảm sai không, nhưng tôi thấy trong ngực chị cô dường như có một cục đá. Cô ấy chưa chết, máu vẫn đang lưu thông, chỉ là tuần hoàn cực kỳ chậm, gần như không phát hiện ra.” Diệp Tri Thu nhíu mày nói.

Ánh mắt Liễu Yên lóe lên một tia khác thường, nhẹ gật đầu: “Xem ra anh cũng có chút bản lĩnh. Đúng vậy, chị tôi chính là vì trái tim bị thạch hóa nên mới rơi vào trạng thái hôn mê. Chụp chiếu ở bệnh viện cũng nhìn thấy rõ.”

Diệp Tri Thu thở phào: “Tôi còn tưởng mình đoán bậy. Thì ra là thật. Liễu Yên, tôi có thể ấn thử vùng ngực chị cô để kiểm tra kỹ hơn được không?”

Liễu Yên gật đầu, đồng ý.

Diệp Tri Thu duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng nhấn lên vùng dưới xương ức của Liễu Tuyết. Quả nhiên, hắn mơ hồ cảm nhận được trong ngực cô có một khối vật cứng.

Ấn nửa ngày, hắn quay sang hỏi: “Cô và chị cô là song sinh, thể chất chắc cũng tương tự. Liễu Yên, tôi có thể… sờ thử ngực cô để đối chiếu không?”

“Không được.” Liễu Yên trừng mắt.

Diệp Tri Thu cười ngượng, nhảy ra khỏi quan tài: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn xác định rõ nguyên nhân bệnh thôi. Giờ có thể chắc chắn rằng chị cô chưa chết, hồn phách cũng vẫn còn trong người.”

“Hồn phách chị tôi, cũng giống như thân thể, đều đang trong trạng thái quy tức, giống như ngủ đông vậy. Chúng tôi đã thử nhiều cách, nhưng không thể đánh thức chị ấy. Ngược lại, tình trạng này ngày càng nặng. Trái tim cũng dần thạch hóa thêm. Tôi sợ một ngày nào đó, chị ấy sẽ thực sự không qua khỏi.” Liễu Yên cúi nhìn Liễu Tuyết, khẽ nói.

Diệp Tri Thu nhíu mày suy nghĩ: “Căn bệnh này quá kỳ quái, tôi chưa từng gặp. Chúng ta phải tiếp tục quan sát, tìm cách dần dần giải quyết. Tôi muốn biết trước đó các cô đã dùng những biện pháp nào? Có tính toán gì tiếp theo không?”

“Sau này hẵng nói. Giờ anh có thể ra ngoài rồi.” Liễu Yên đáp cụt lủn.

Diệp Tri Thu chần chừ, rồi nói: “Liễu Yên, tôi còn phát hiện một chuyện… không biết có nên nói hay không?”

“Chuyện gì?” Liễu Yên hỏi.

“Khụ khụ… là… hình như chị cô đang tới kỳ.” Diệp Tri Thu xoa xoa cằm nói.

“Biết rồi, anh ra ngoài đi.” Liễu Yên gật đầu nhè nhẹ.

“Liễu Yên, cô cũng ở đây hai hôm rồi đúng không? Nếu đúng thì phải chú ý giữ ấm kẻo cảm lạnh, dễ bị viêm phụ khoa đấy. Tóc còn ướt thế kia, nên dùng máy sấy sấy khô đi.” Diệp Tri Thu chân thành dặn dò.

“Tôi bảo anh đi ra ngoài.” Liễu Yên lạnh lùng nói.

Diệp Tri Thu nhún vai, hậm hực xoay người rời khỏi.

Vừa bước ra khỏi hành lang tầng hầm, vào tới phòng, thì ánh đèn bỗng phụt tắt, trước mắt tối sầm.

Ngay sau đó, một bóng đen cao lớn nhảy ra chắn trước mặt hắn!

Người kia mặc quan phục đời Thanh, trên trán còn dán một lá bùa vàng, vừa nhảy tới vừa nhe răng rít lên một tiếng: “Grừ!”

“Đệt! Cương thi?” Diệp Tri Thu kinh hãi, phản xạ theo bản năng tung một cú đá thẳng vào bụng đối phương!

“Ai da… khụ!” Bóng đen bị đá bay ra sau, ngã nhào xuống đất, ôm bụng rêи ɾỉ: “Diệp Tri Thu, đồ khốn kiếp, ngay cả cha vợ mà cũng dám đá?”

“A! Cha vợ?” Diệp Tri Thu hốt hoảng, vội chạy tới đỡ Liễu Chính Lương dậy, vừa đỡ vừa lầm bầm: “Cha vợ à, cha đang giở trò gì thế? Có thể đừng chơi mấy trò hù dọa như vậy không? Đàn ông trung niên rồi mà còn ấu trĩ chẳng khác gì Tề Tố Ngọc!”

Liễu Chính Lương vẫn còn ôm bụng nhăn nhó, cong người lại: “Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút sự gan dạ của cậu thôi mà… Mà Tề Tố Ngọc là ai thế hả?”

4

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.