0 chữ
Chương 17
Chương 17: Con rể lý tưởng, chị em sinh đôi
Cô gái áo vàng cũng không hỏi gì, lặng lẽ khóa cửa rồi đi về phía căn phòng phía trước.
Diệp Tri Thu theo sau cô, hỏi: “Chị gái cô tên là Liễu Tuyết, còn cô tên gì?”
“Liễu Yên.”
“Cái tên này nghe kỳ kỳ à nha, cha cô đặt tên cho hai người các cô sao?” Diệp Tri Thu lầm bầm: “Đừng nhìn hai cái tên nghe có vẻ mỹ miều thi vị, nhưng mà, ‘Yên’ thì bay theo gió mà tan, ‘Tuyết’ gặp nắng thì tan chảy, đều không phải là dấu hiệu của sự bền lâu.”
“Chỉ là cái tên thôi, có thể đại diện được gì chứ?” Liễu Yên cũng không giận, bước vào phòng phía trước rồi chậm rãi đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Anh cũng lên đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Tri Thu gật đầu, đi theo sau mông cô ta lên lầu, trong lòng nghĩ: Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, còn một đống to đùng nữa là đằng khác!
Tầng trên có bố cục không khác gì tầng dưới, ở giữa là phòng khách, hai bên là phòng ngủ.
Liễu Yên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rót cho Diệp Tri Thu một ly trà, rồi nói: “Anh đến đây, là cố ý tìm cha tôi sao?”
“Tìm cha cô, cũng tìm cô với chị cô nữa. Chuyện năm xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, chắc cô cũng biết rồi chứ?” Diệp Tri Thu cười hì hì.
Liễu Yên gật đầu:
“Tôi biết. Nhưng mà, anh không nên tới chỗ này.”
“Tại sao?” Diệp Tri Thu tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì cha tôi thần kinh không được bình thường, biết đâu một ngày nào đó ông ấy nổi hứng lên lại bày trò hại anh, làm anh mất mạng thì sao. Cho nên, anh vẫn nên rời đi, từ bỏ cái hôn ước từ trong bụng mẹ năm xưa đi.” Liễu Yên nói.
Diệp Tri Thu bật cười: “Hai chị em các cô lớn lên xinh đẹp như vậy, ta sao có thể từ bỏ hôn ước được? Dù có bị ba người nhà cô hại chết, tôi cũng không đi!”
Còn có chuyện của cha Liễu Yên và Liễu Tuyết vẫn chưa hỏi han gì, Diệp Tri Thu tất nhiên không thể rời đi.
Hơn nữa, những lời vừa rồi hắn nói cũng là thật lòng, hai chị em nhà họ Liễu quá đỗi mỹ lệ, quá đỗi xinh đẹp, thử hỏi làm sao nỡ bỏ mà đi?
Vẻ mặt Liễu Yên vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút cảm xúc dao động nào, cô ta nói: “Tôi đã nhắc nhở trước rồi. Nếu anh không nghe, vậy tùy anh.”
“Yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu lập tức kết hôn. Chúng ta có thể sống chung một thời gian rồi tính.” Diệp Tri Thu nâng chén trà lên, lại hỏi: “Trong trà này không có bỏ thuốc độc chứ?”
Liễu Yên trừng mắt liếc hắn một cái, xem như là trả lời.
Diệp Tri Thu uống một ngụm trà, rồi nói thêm: “Tôi nói cảm ứng pháp của Mao Sơn là thật đấy. Liễu Yên, cô có muốn tôi xuống địa cung một lần nữa, cảm ứng thử tình trạng thân thể của chị cô không?”
“Đừng tưởng pháp thuật cảm ứng của anh lợi hại. Tôi và chị tôi là song sinh, tôi cảm ứng được chị ấy còn mạnh hơn cả anh, sẽ không thua đâu.” Liễu Yên đáp.
“Vậy chị cô hiện giờ là tình huống thế nào?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Không biết.” Liễu Yên đứng dậy, mở cửa căn phòng ngủ ở phía đông, nói: “Về sau anh cứ ở căn phòng này, còn mấy phòng khác, đừng tự tiện đi vào.”
“Đông sàng rể cưng (nghĩa là con rể lý tưởng)… Ừm, tôi ngủ ở phòng phía đông, vị trí cũng hợp lý đấy.” Diệp Tri Thu bước vào trong phòng ngủ, quan sát một lượt, rồi hỏi: “Liễu Yên, phòng ngủ của cô ở đâu?”
Liễu Yên sảng khoái tiếp nhận hắn như vậy, thật ra Diệp Tri Thu cũng có phần bất ngờ.
“Ở tầng trên.” Liễu Yên đáp.
“À à… Đúng rồi, Liễu Yên, cô còn đang đi học à? Có phải đang học đại học không?” Diệp Tri Thu tiếp tục hỏi.
Liễu Yên không trả lời. Lúc này dưới lầu vang lên giọng nói của Liễu Chính Lương: “Diệp Tri Thu, cậu xuống đây cho tôi!”
Mẹ kiếp, ông ta còn dám gặp mình sao? Diệp Tri Thu trong lòng nổi giận, lửa bốc phừng phừng. Hắn “bịch bịch bịch” chạy xuống lầu, xông thẳng đến trước mặt Liễu Chính Lương, trừng mắt hỏi: “Mẹ… Cha vợ, hôm nay chú làm trò gì vậy hả? Sao lại giở trò ám toán tôi?”
Liễu Chính Lương chỉ vào bức họa giữa gian nhà đã bị xé nát, nói: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy! Cái bức ‘Bát Tiên quá hải’ này, cậu định bồi thường thế nào cho tôi?”
“Cha vợ à, về sau chúng ta đều là người một nhà cả, con bồi thường cho cha thì chẳng khác gì lấy tay trái đưa cho tay phải. Chuyện nhỏ thế này, bỏ qua đi có được không?” Diệp Tri Thu cười gượng, sắc mặt có phần lúng túng. Hắn lại hỏi tiếp: “Nữ quỷ đó của con hiện giờ ở đâu rồi?”
Liễu Chính Lương cũng không làm khó Diệp Tri Thu nữa, ông ta lấy ra một tấm bùa vải vàng, run run cầm trong tay.
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn qua, nhận ra ngay đó là một loại pháp chú Phật môn, Kim Cương Trói Quỷ Chú.
Một luồng âm phong lướt qua. Chính là hồn phách của Đàm Tư Mai xuất hiện.
Diệp Tri Thu vội vàng thu lại hồn phách Đàm Tư Mai, quay sang Liễu Chính Lương cười nói: “Cảm ơn cha vợ.”
“Nói đi, cậu tìm đến tận cửa, rốt cuộc là muốn làm gì?” Lúc này Liễu Chính Lương mới ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi hỏi.
“Không phải năm xưa có chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ sao?” Diệp Tri Thu đáp.
Liễu Chính Lương gật đầu, lại hỏi tiếp: “Năm đó đúng là có hôn ước từ trong bụng mẹ, nhưng Liễu Tuyết và Liễu Yên là hai chị em song sinh, vậy giờ tính sao?”
“À… Theo như trên hôn thư đã ghi rõ, thì Liễu Tuyết và Liễu Yên đều là đối tượng đã được ước hôn…” Diệp Tri Thu nói.
“Vậy ý cậu là muốn cưới cả hai chị em Liễu Tuyết và Liễu Yên làm vợ cùng một lúc?” Liễu Chính Lương nhìn thẳng vào hắn, hỏi.
“Vậy… cha vợ nghĩ sao ạ?” Diệp Tri Thu mượn nước đẩy thuyền, thăm dò giới hạn của ông ta.
Liễu Chính Lương châm một điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, trầm giọng nói: “Chỉ cần cậu có cách khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, tôi sẽ gả cả hai đứa con gái cho ngươi! Liễu Tuyết, Liễu Yên đều sẽ là vợ cậu!”
Trời ạ, hạnh phúc đến bất ngờ thế này sao?
Diệp Tri Thu suýt nữa thì bị cái “hạnh phúc to đùng” này đập cho ngã lăn quay ra đất, đầu óc choáng váng, hồn bay phách lạc, một lúc lâu cũng không biết nên đáp thế nào.
“Sao? Cậu không muốn à?” Liễu Chính Lương nhìn chằm chằm hắn, hỏi tiếp.
“Không không không, con đồng ý… Không phải, ý con là… con thấy rằng…” Diệp Tri Thu cố gắng trấn định, che lại trái tim đang đập loạn vì hoảng hốt, rồi hạ giọng khiêm tốn nói: “Cha vợ này, nước ta hình như không cho phép cưới hai vợ thì phải? Nếu con cưới cả Liễu Tuyết lẫn Liễu Yên, như vậy có ổn không?”
Liễu Chính Lương đảo mắt một cái đầy quái lạ, phất tay nói: “Chỉ cần cậu có thể khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, mấy chuyện đó đều không thành vấn đề! Đến lúc đó, tôi sẽ giúp các người làm thủ tục di dân, sang châu Phi tìm một quốc gia cho phép một chồng nhiều vợ. Cậu và Liễu Tuyết, Liễu Yên thành hôn ở bên đó, sau đó lấy thân phận Hoa Kiều quay về trong nước sinh sống, ai cũng không thể nói gì!”
Diệp Tri Thu sững sờ mất một lúc, rồi đưa ngón cái về phía Liễu Chính Lương: “Cao minh! Cha vợ quả nhiên cao minh, đến cả kế sách như vậy cũng nghĩ ra được!”
Ai nói Liễu Chính Lương bị thần kinh?
Người điên thì sao nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo thế này chứ?
Liễu Chính Lương đứng dậy, nói: “Sau này cậu cứ ở lại nhà tôi, theo tôi chuyên tâm nghiên cứu bệnh tình của Tuyết Nhi. Đợi đến khi Tuyết Nhi tỉnh lại, lập tức làm thủ tục di dân, tổ chức hôn lễ!”
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, dè dặt hỏi: “Nếu như Tuyết Nhi mãi vẫn chưa tỉnh lại thì trước đó con có thể… cùng Liễu Yên…”
“Không được!” Liễu Chính Lương trợn mắt quát lớn: “Hôn ước từ trong bụng mẹ là hôn ước từ trong bụng mẹ! Năm đó Tuyết Nhi và Yên Nhi đều là cốt nhục trong bụng mẹ vợ cậu, cho nên cậu bắt buộc phải cưới cả hai! Nếu cậu cưới Yên Nhi trước, sau này Tuyết Nhi tỉnh lại, tôi biết ăn nói sao với nó?”
Diệp Tri Thu theo sau cô, hỏi: “Chị gái cô tên là Liễu Tuyết, còn cô tên gì?”
“Liễu Yên.”
“Cái tên này nghe kỳ kỳ à nha, cha cô đặt tên cho hai người các cô sao?” Diệp Tri Thu lầm bầm: “Đừng nhìn hai cái tên nghe có vẻ mỹ miều thi vị, nhưng mà, ‘Yên’ thì bay theo gió mà tan, ‘Tuyết’ gặp nắng thì tan chảy, đều không phải là dấu hiệu của sự bền lâu.”
“Chỉ là cái tên thôi, có thể đại diện được gì chứ?” Liễu Yên cũng không giận, bước vào phòng phía trước rồi chậm rãi đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Anh cũng lên đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Tri Thu gật đầu, đi theo sau mông cô ta lên lầu, trong lòng nghĩ: Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, còn một đống to đùng nữa là đằng khác!
Liễu Yên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, rót cho Diệp Tri Thu một ly trà, rồi nói: “Anh đến đây, là cố ý tìm cha tôi sao?”
“Tìm cha cô, cũng tìm cô với chị cô nữa. Chuyện năm xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, chắc cô cũng biết rồi chứ?” Diệp Tri Thu cười hì hì.
Liễu Yên gật đầu:
“Tôi biết. Nhưng mà, anh không nên tới chỗ này.”
“Tại sao?” Diệp Tri Thu tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì cha tôi thần kinh không được bình thường, biết đâu một ngày nào đó ông ấy nổi hứng lên lại bày trò hại anh, làm anh mất mạng thì sao. Cho nên, anh vẫn nên rời đi, từ bỏ cái hôn ước từ trong bụng mẹ năm xưa đi.” Liễu Yên nói.
Diệp Tri Thu bật cười: “Hai chị em các cô lớn lên xinh đẹp như vậy, ta sao có thể từ bỏ hôn ước được? Dù có bị ba người nhà cô hại chết, tôi cũng không đi!”
Hơn nữa, những lời vừa rồi hắn nói cũng là thật lòng, hai chị em nhà họ Liễu quá đỗi mỹ lệ, quá đỗi xinh đẹp, thử hỏi làm sao nỡ bỏ mà đi?
Vẻ mặt Liễu Yên vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút cảm xúc dao động nào, cô ta nói: “Tôi đã nhắc nhở trước rồi. Nếu anh không nghe, vậy tùy anh.”
“Yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu lập tức kết hôn. Chúng ta có thể sống chung một thời gian rồi tính.” Diệp Tri Thu nâng chén trà lên, lại hỏi: “Trong trà này không có bỏ thuốc độc chứ?”
Liễu Yên trừng mắt liếc hắn một cái, xem như là trả lời.
Diệp Tri Thu uống một ngụm trà, rồi nói thêm: “Tôi nói cảm ứng pháp của Mao Sơn là thật đấy. Liễu Yên, cô có muốn tôi xuống địa cung một lần nữa, cảm ứng thử tình trạng thân thể của chị cô không?”
“Vậy chị cô hiện giờ là tình huống thế nào?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Không biết.” Liễu Yên đứng dậy, mở cửa căn phòng ngủ ở phía đông, nói: “Về sau anh cứ ở căn phòng này, còn mấy phòng khác, đừng tự tiện đi vào.”
“Đông sàng rể cưng (nghĩa là con rể lý tưởng)… Ừm, tôi ngủ ở phòng phía đông, vị trí cũng hợp lý đấy.” Diệp Tri Thu bước vào trong phòng ngủ, quan sát một lượt, rồi hỏi: “Liễu Yên, phòng ngủ của cô ở đâu?”
Liễu Yên sảng khoái tiếp nhận hắn như vậy, thật ra Diệp Tri Thu cũng có phần bất ngờ.
“Ở tầng trên.” Liễu Yên đáp.
“À à… Đúng rồi, Liễu Yên, cô còn đang đi học à? Có phải đang học đại học không?” Diệp Tri Thu tiếp tục hỏi.
Liễu Yên không trả lời. Lúc này dưới lầu vang lên giọng nói của Liễu Chính Lương: “Diệp Tri Thu, cậu xuống đây cho tôi!”
Mẹ kiếp, ông ta còn dám gặp mình sao? Diệp Tri Thu trong lòng nổi giận, lửa bốc phừng phừng. Hắn “bịch bịch bịch” chạy xuống lầu, xông thẳng đến trước mặt Liễu Chính Lương, trừng mắt hỏi: “Mẹ… Cha vợ, hôm nay chú làm trò gì vậy hả? Sao lại giở trò ám toán tôi?”
Liễu Chính Lương chỉ vào bức họa giữa gian nhà đã bị xé nát, nói: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy! Cái bức ‘Bát Tiên quá hải’ này, cậu định bồi thường thế nào cho tôi?”
“Cha vợ à, về sau chúng ta đều là người một nhà cả, con bồi thường cho cha thì chẳng khác gì lấy tay trái đưa cho tay phải. Chuyện nhỏ thế này, bỏ qua đi có được không?” Diệp Tri Thu cười gượng, sắc mặt có phần lúng túng. Hắn lại hỏi tiếp: “Nữ quỷ đó của con hiện giờ ở đâu rồi?”
Liễu Chính Lương cũng không làm khó Diệp Tri Thu nữa, ông ta lấy ra một tấm bùa vải vàng, run run cầm trong tay.
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn qua, nhận ra ngay đó là một loại pháp chú Phật môn, Kim Cương Trói Quỷ Chú.
Một luồng âm phong lướt qua. Chính là hồn phách của Đàm Tư Mai xuất hiện.
Diệp Tri Thu vội vàng thu lại hồn phách Đàm Tư Mai, quay sang Liễu Chính Lương cười nói: “Cảm ơn cha vợ.”
“Nói đi, cậu tìm đến tận cửa, rốt cuộc là muốn làm gì?” Lúc này Liễu Chính Lương mới ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi hỏi.
“Không phải năm xưa có chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ sao?” Diệp Tri Thu đáp.
Liễu Chính Lương gật đầu, lại hỏi tiếp: “Năm đó đúng là có hôn ước từ trong bụng mẹ, nhưng Liễu Tuyết và Liễu Yên là hai chị em song sinh, vậy giờ tính sao?”
“À… Theo như trên hôn thư đã ghi rõ, thì Liễu Tuyết và Liễu Yên đều là đối tượng đã được ước hôn…” Diệp Tri Thu nói.
“Vậy ý cậu là muốn cưới cả hai chị em Liễu Tuyết và Liễu Yên làm vợ cùng một lúc?” Liễu Chính Lương nhìn thẳng vào hắn, hỏi.
“Vậy… cha vợ nghĩ sao ạ?” Diệp Tri Thu mượn nước đẩy thuyền, thăm dò giới hạn của ông ta.
Liễu Chính Lương châm một điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, trầm giọng nói: “Chỉ cần cậu có cách khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, tôi sẽ gả cả hai đứa con gái cho ngươi! Liễu Tuyết, Liễu Yên đều sẽ là vợ cậu!”
Trời ạ, hạnh phúc đến bất ngờ thế này sao?
Diệp Tri Thu suýt nữa thì bị cái “hạnh phúc to đùng” này đập cho ngã lăn quay ra đất, đầu óc choáng váng, hồn bay phách lạc, một lúc lâu cũng không biết nên đáp thế nào.
“Sao? Cậu không muốn à?” Liễu Chính Lương nhìn chằm chằm hắn, hỏi tiếp.
“Không không không, con đồng ý… Không phải, ý con là… con thấy rằng…” Diệp Tri Thu cố gắng trấn định, che lại trái tim đang đập loạn vì hoảng hốt, rồi hạ giọng khiêm tốn nói: “Cha vợ này, nước ta hình như không cho phép cưới hai vợ thì phải? Nếu con cưới cả Liễu Tuyết lẫn Liễu Yên, như vậy có ổn không?”
Liễu Chính Lương đảo mắt một cái đầy quái lạ, phất tay nói: “Chỉ cần cậu có thể khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, mấy chuyện đó đều không thành vấn đề! Đến lúc đó, tôi sẽ giúp các người làm thủ tục di dân, sang châu Phi tìm một quốc gia cho phép một chồng nhiều vợ. Cậu và Liễu Tuyết, Liễu Yên thành hôn ở bên đó, sau đó lấy thân phận Hoa Kiều quay về trong nước sinh sống, ai cũng không thể nói gì!”
Diệp Tri Thu sững sờ mất một lúc, rồi đưa ngón cái về phía Liễu Chính Lương: “Cao minh! Cha vợ quả nhiên cao minh, đến cả kế sách như vậy cũng nghĩ ra được!”
Ai nói Liễu Chính Lương bị thần kinh?
Người điên thì sao nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo thế này chứ?
Liễu Chính Lương đứng dậy, nói: “Sau này cậu cứ ở lại nhà tôi, theo tôi chuyên tâm nghiên cứu bệnh tình của Tuyết Nhi. Đợi đến khi Tuyết Nhi tỉnh lại, lập tức làm thủ tục di dân, tổ chức hôn lễ!”
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, dè dặt hỏi: “Nếu như Tuyết Nhi mãi vẫn chưa tỉnh lại thì trước đó con có thể… cùng Liễu Yên…”
“Không được!” Liễu Chính Lương trợn mắt quát lớn: “Hôn ước từ trong bụng mẹ là hôn ước từ trong bụng mẹ! Năm đó Tuyết Nhi và Yên Nhi đều là cốt nhục trong bụng mẹ vợ cậu, cho nên cậu bắt buộc phải cưới cả hai! Nếu cậu cưới Yên Nhi trước, sau này Tuyết Nhi tỉnh lại, tôi biết ăn nói sao với nó?”
2
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
