Chương 50
Trường Sinh Giáo
Ngân châm nhập thể, Lý Viễn Đông đột nhiên bất động, biểu tình đờ đẫn.
“Không động đậy nổi à?” Diêm Ninh cười cười, “Nói ta nghe một chút, ngươi là ai?”
Trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Hình Chính, Lý Viễn Đông chậm rãi nói: “Ta tên Long Lũng là người của Trường Sinh Giáo.”
“Trường Sinh Giáo là tổ chức như thế nào?”
Lý Viễn Đông, à phải gọi hắn là Long Lũng, Long Lũng chậm rãi đáp: “Trường Sinh Giáo là một giáo hội.”
“vậy người lớn nhất ở đó là ai? Căn cứ ở đâu?”
“Không biết.”
“Không biết?” Diêm Ninh nghi hoặc hỏi.
“nhiệm vụ luôn được bảo mật được người trung gian chuyển lời lại, chúng ta là đệ tử ngoại môn chưa từng có cơ hội tiến vào nội môn.” Long Lũng đáp
“Người trung gian là ai?”
“Một con mèo, một con mèo tam thể.”
Diêm Ninh hoảng sợ, mèo có thể nói được? vậy chẳng phải là yêu quái sao?
Một châm này của Diêm Ninh có thể làm cho bất luận đối tượng nào cũng sẽ nói sự thật, không lừa gạt nửa lời, nhưng lại có tác dụng phụ là nếu hỏi càng nhiều thì thần kinh của đối tượng bị tra khảo càng bị phá hủy, đến mức độ nào đó thì sẽ biến thành ngu ngốc không thể cứu được.
Bất quá Long Lũng cũng coi như là tội ác tày trời, nên Diêm Ninh chẳng có chút áy náy: “Vậy tìm con mèo kia ở đâu như thế nào?”
“sau lầu Quảng Đức của đại học Kiến Châu có một cây hòe, mỗi tháng vào ngày mười lăm …nó…nó sẽ xuất hiện dưới cây hòe đó.”
Thanh âm Long Lũng đã có chút đứt quãng, Diêm Ninh biết ngân châm đã bắt đầu có tác dụng phụ.
“Các ngươi ẩn núp ở đại học Kiến Châu có mục đích gì?”
“Dưới tình nhân hồ có một món bảo bối, Trường Sinh Giáo muốn có nó, dưỡng thi dưới đáy hồ chỉ là phụ, mục đính chính là món bảo bối kia.”
Diêm Ninh cả kinh: “ Bảo bối gì?”
“Là Phá Khung……..”
Long Lũng còn chưa nói hết lời liền hôn mê bất tỉnh, Diêm Ninh vội vàng rút ngân châm ra, lắc lắc cơ thể hắn vài cái lúc này hắn mới ú ớ tỉnh lại, bất quá ánh mắt hắn lại dại ra, miệng chảy nước dãi. Diêm Ninh thở dài, lão ta thần kinh quá yếu, mới hỏi có mấy vấn đề chưa tra ra được gì liền biến thành ngu ngốc.
Bọn người Hình Chính bước đến hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hắn đã biến thành ngu ngốc rồi.” Diêm Ninh nhún vai thái độ như chẳng liên quan đến ta mà nói: “Bất quá, đã hỏi ra mục đích là tìm đồ vật các ngươi cũng đã nghe rồi đó.”
Hình Chính gật đầu, ra lệnh Đằng Nghị dẫn Long Lũng đi, có lẽ lão ta chỉ có thể sống ngây ngốc ở nhà giam nữa đời còn lại mất.
Hình Chính hỏi: “Trường Sinh Giáo là cái gì? Ta chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Ngươi điều tra đi, ta cũng không rõ mặt khác ta cũng muốn biết dưới đáy tình nhân hồ đang cất giấu cái gì?” Diêm Ninh nói.
“Vậy đi, Trường Sinh Giáo giao cho ta điều tra, tình nhân hồ giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Hình Chính đề nghị
“Được!” Diêm Ninh cười hắc hắc, đi ra phòng thẩm vấn nhìn mập mạp nói: “Cuối cùng đã giải quyết xong chuyện phiền toái, mập mạp ngươi muốn ăn gì? Trưa nay ta mời.”
Đậu béo cười nói: “Làm cái lẩu đi, hiếm khi nào được ngươi mời, ta ăn cho ngươi nghèo luôn mới được.”
Hình Chính nhanh chóng chạy ra giữ lại: “Đừng vội chúc mừng, Diêm Ninh có một người muốn gặp ngươi.”
Diêm Ninh ngạc nhiên: “Ai vậy? Chẳng lẽ có mỹ nữ tới bắt ta chịu trách nhiệm?”
Hình Chính thần bí: “Không phải mỹ nữ mà là một đại thúc.”
Vừa dứt câu, Lý Lập Quốc từ bên ngoài đi vào. Diêm Ninh vừa thấy Lý Lập Quốc, liền tái mặt: “Lý hiệu trưởng, sao ngươi lại đến đây?”
Lý Lập Quốc im lặng nhìn Diêm Ninh từ trên xuống dưới như muốn đem hắn nhìn thấu, Diêm Ninh rùng mình: “Lý hiệu trưởng, ta không có loại đam mê này nha.”
“Bớt nói hươu nói vượn đi.” Lý Lập Quốc dở khóc dở cười.
“ngài đến đây có chuyện gì cần giải quyết phải không?” Diêm Ninh dè dặt hỏi.
Đậu béo bên cạnh dùng khuỷa tay huých huých người Diêm Ninh, nhỏ giọng: “Đoán là ngài ấy đến đây để xem mắt đối tượng của Lý Phỉ Phỉ.”
Lý Lập Quốc thở dài: “Lý Viễn Đông bị bắt, thân làm hiệu trưởng ta không thể bỏ mặc chuyện này được, nên đến đây xem xét một chút.”
Diêm Ninh như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, xem ra Hình Chính chưa có kể rõ chuyện cho Lý Lập Quốc nghe.
Lý Lập Quốc nói: “Diêm Ninh lần này tất cả đều nhờ ngươi, nếu không thì đại họa sẽ xảy ra.”
“không có gì.” Diêm Ninh vội vàng nói
“Kỳ thật lần này ta tới còn có một việc cầu ngươi trợ giúp.” Lý Lập Quốc cân nhắc một thoáng, hít thật sâu nhanh chóng nói ra.
“Lý hiệu trưởng cứ nói đi.” Diêm Ninh không chối từ
“Ta có một đứa con gái, tên là Lý Phỉ Phỉ. Gần đây không biết nàng đã bị ai câu mất hồn, lúc nào cũng ngẩn ngơ.” Lý Lập Quốc đi thẳng vào vấn đề.
Diêm Ninh kinh ngạc: “Phỉ Phỉ bị câu hồn? tên khốn nạn nào làm, ta đây liền giết hắn.”
Đậu béo bên cạnh hiểu ý Lý Lập Quốc, đối với Diêm Ninh cười cười: “Ta biết đó, hắn ta tên là Diêm Ninh.”
Diêm Ninh sửng sốt nhìn Lý Lập Quốc, thấy Lý Lập Quốc cười gượng, hắn xấu hổ thấp giọng nói: “Hóa ra ngài đã biết tất cả,”
“dám làm không dám nhận, đó đâu phải là hành động của nam tử.” Lý Lập Quốc nói, “Ngươi không muốn gặp nàng sao? Một năm nay ngươi đem nữ nhi ta hại thảm.”
Diêm Ninh cuối đầu im lặng không biết trả lời như thế nào.
Lý Lập Quốc nhíu mày, sáng nay con gái có nhắc đến tên Diêm Ninh, mà hắn liền nghĩ tới người trẻ tuổi bên cạnh Hình Chính hình như cũng tên như vậy.
Lần đầu tiên Lý Lập Quốc thấy Diêm Ninh cảm giác ban đầu người này thâm tàng bất lộ, khi biết người mà con gái thầm thương trộm nhớ là tên tiểu tử này, Lý Lập Quốc cũng không còn gì lo lắng, vội vàng liên hệ Hình Chính hỏi thăm, nên mới có chuyện như thế này xảy ra.
Nhưng Lý Lập Quốc lại không nghĩ rằng chính mình đã chủ động xuống nước ra mặt cho con gái, mà tên Diêm Ninh này lại không biết tốt xấu, làm hắn trong lòng có chút khó chịu.
Hình Chính thấy tình huống có vẻ xấu hổ, vội vàng hòa giải: “Diêm Ninh, thật ra lão Lý tới là đem tới cho ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“ Phương Kiệt ỷ vào gia thế của mình nên không có đi học ở trường, nếu ngươi cứ ở đó thì không thể gặp được hắn.” Hình Chính nói.
Lý Lập Quốc cũng gật đầu nói: “ta không biết ngươi tìm Phương Kiệt để làm gì, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội. Cuối tuần này, Phương gia tổ chức yến hội, đến lúc đó Phương Kiệt nhất định sẽ xuất hiện, ngươi lợi dụng cơ hội này tiếp cận hắn.”
Diêm Ninh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay hắn cũng chưa điều tra chuyện của Phương Kiệt, cũng may nhờ Hình Chính cung cấp thông tin này làm hắn đỡ mất thời gian, nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề: “Ta muốn trà trộn vào yến hội thì phải làm như thế nào?”
Lý Lập Quốc mỉm cười: “Con gái ta cần một người bạn trai đi theo.”
Diêm Ninh cười khổ: “Hóa ra nói cả buổi là đang muốn gài ta.”
Hình Chính nói: “Cơ hội ngàn năm có một, ngươi nên suy xét một chút.”
Lý Lập Quốc nói thêm: “Lý Phỉ Phỉ không muốn tham gia yến hội, nhưng cái này quan trọng nàng nhất định phải đi, nếu ngươi không đi nàng sẽ bị khi dễ trong bữa tiệc.”
“Được rồi được rồi hai người các ngươi một người tung một ngươi hứng, phối hợp rất ăn ý đó!” Diêm Ninh mất kiên nhẫn: “cho ta thời gian suy nghĩ, sáng mai ta trả lời được không?”
“Ngươi chẳng có chút nào suy nghĩ đến ta sao?” trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Phỉ Phỉ.
48
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
