TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chào đại tẩu

Tối hôm qua, Diêm Ninh đã bận rộn một đêm, sau khi trở về trực tiếp ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn, bỗng nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, hắn không thể ngủ được nên từ trên giường nhảy xuống hùng hổ quát:

“ Ai đấy? không phải mỹ nữ thì về đi không mở cửa?”

“người ở phòng 502 mau mở cửa ra! tổ tự quản kiểm tra vệ sinh phòng!”

Bên ngoài tự nhiên lại truyền đến một giọng nữ sinh làm Diêm Ninh hoảng sợ chẳng lẽ thật sự mỹ nữ tìm tận cửa, quay đầu nhìn lại, Tào Lộc cùng Lữ Thái không còn ở trong phòng, mà vấn đề vệ sinh căn phòng này không còn từ gì có thể hình dung được.

Diêm Ninh ho khan hai tiếng hô: “Chào ngài, hiện tại trong phòng không có người, mong ngài lần sau quay lại.”

Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó dùng sức gõ thật mạnh vào cửa: “Ngươi có phải bị ngốc không? Mau mở cửa, nếu không ta sẽ đánh giá mười kém cho phòng 502 của các ngươi.”

Diêm Ninh hờ hững nói: “Không sao, cứ như vậy đi, cứ cho mười kém, ta không mất tiền cũng chả mất nhan sắc không ảnh hưởng gì cả.”

Bên ngoài im lặng một chốc, cuối cùng hạ giọng:

“Ta thua ngươi đó, mau mở cửa đi.”

“sớm có thái độ này có phải tốt hơn không?” Diêm Ninh cười hắc hắc ra mở cửa, nhưng vừa thấy nữ sinh bên ngoài mặt liền biến sắc, nhanh như chớp phóng lên giường, dùng chăn trùm kín cơ thể.

Bên ngoài là bạn thân của Lý Phỉ Phỉ, Lam Tiểu Lam, nàng thở mạnh một hơi, sau đó bước vào phòng, nhưng liền bị mùi hôi đẩy ngược ra cửa: “Mùi gì khó chịu vậy?’

Diêm Ninh trong chăn nói vọng ra: “Là tất thúi của hai người ở cùng kí túc xá với ta.”

Lam Tiểu Lam thiếu chút nữa là đem đồ ăn vừa ăn được nhổ ra lại, sắc mặt đỏ ửng lùi ra ngoài, nhưng hôm nay nàng mang một bạn mới vào tổ tự quản đi theo để làm quen với công việc, trên hành lang còn vô số học sinh lớp dưới nhìn mình chằm chằm, khiến nàng không thể lùi bước, nàng đành hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

“Sàn nhà dơ, vứt đồ lung tung, 0 điểm!”

“bàn ghế không bày biện chỉnh tề, 0 điểm!”

“Quần áo không sửa sang tốt, 0 điểm!”

“Thùng rác có rác, 0 điểm!”

Diêm Ninh nhịn không được la lên: “Thùng rác chẳng lẽ không được bỏ rác.”

“Đây là quy định.” Lam Tiểu Lam nói

“Quy định chó má gì vậy?” Diêm Ninh lẩm bẩm

Lam Tiểu Lam đi quanh phòng một vòng, rồi chạy đến ban công thở hổn hển một hồi, lại hít một hơi thật sâu rồi bước vào tiến tới bên mép giường của Diêm Ninh: “Chăn không gấp, trên giường vẫn có người nằm, 0 điểm.”

“Thùng rác không được bỏ rác đã đành, trên giường cũng không được có người nằm, ban lãnh đạo nào quy định như vậy nói cho ta biết thử?” Diêm Ninh phùng mang nhấc chăn lên quát.

Diêm Ninh đột ngột dừng lại vì hắn phát hiện Lam Tiểu Lam đang kinh ngạc nhìn hắn, nàng run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi chính là Diêm Ninh!”

“Không phải, ta không phải Diêm Ninh!” Diêm Ninh nhanh chóng nói.

“Nói xạo, ngươi chính là Diêm Ninh!” Lam Tiểu Lam kích động bắt lấy tay Diêm Ninh, dùng chút lực kéo hắn khỏi giường, Diêm Ninh chỉ đang mặc một cái quần đùi lại không chú ý bị kéo một cái ngã lăn xuống giường.

Nữ sinh lớp dưới đang đứng trên hành lang nghe được tiếng động nhanh chóng chạy vào, lại thấy cảnh một nam sinh chỉ bận một cái quần đùi, rên rỉ xoa mông, mà Lam Tiểu Lam bên cạnh mặt đỏ ửng kinh hoàng.

“Học tỷ, cái này……” một người tên Trần Y Học nén cười hỏi.

Diêm Ninh nhướng mắt ăn vạ: “ Ai da, tổ tự quản khi dễ dân đen nhỏ bé! Trên giường không được nằm là quy định có từ bao giờ, học tỉ muốn tìm gì trên giường ta thì cứ nói, tại sao lại kéo ta xuống như vậy a!”

Lam Tiểu Lam sắc mặt cứng đờ, vội vàng giải thích: “Không phải, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Trần Y Học cười như không cười gật gật, nhanh chóng giải tán quần chúng đang bu lại phía sau, đóng kín cửa lại rồi dùng ánh mắt “Một khắc có giá ngàn vàn hai người mau chóng làm việc cần làm đi" mà nhìn hai người.

Lam Tiểu Lam thấy học sinh khóa dưới rời đi hết, liền la lên: “Tiện nghi của ta liền bị ngươi chiếm hết! một lát ta trở về liền thông báo với ban kỷ luật.

“Đại tỷ, người bị chiếm tiện nghi là ta không phải là ngươi, ta mới là người bị hại, mà trước tiên ta mặc lại quần được chưa?’

Diêm Ninh trừng mắt, mau chóng nhảy lên giường tìm quần áo, sau đó nhìn chằm chằm về phía Lam Tiểu Lam: “Ngươi còn muốn nhìn ta thay quần áo hay sao?”

“Phi! Chẳng phải đồ hiếm lạ, ta đây cần xem chắc!” Lam Tiểu Lam đỏ mặt xoay người đi, chờ Diêm Ninh mặc quần áo xong mới quay lại.

Một năm trước, Lý Phỉ Phỉ thường xuyên lấy hình chụp Diêm Ninh cho Lam Tiểu Lam xem, nên muốn nàng không nhớ diện mạo của Diêm Ninh thì hơi khó, tuy rằng hiện tại Diêm Ninh tóc dài hơn, khí chất cũng thay đổi nhưng Lam Tiểu Lam liếc mắt một cái cũng nhận ra hắn.

“tại sao ngươi xuất hiện ở đây?” Lam Tiểu Lam hỏi

“Ta học ở đây nha! Diêm Ninh cười hì hì nói

“Đừng gạt người, Lý Phỉ Phỉ nói ngươi chưa từng thi đại học, như thế nào lại vào được trường chúng ta.” Lam Tiểu Lam vạch trần.

Diêm Ninh thấy khó lừa gạt được nàng, sắc mặt liền thay đổi nghiêm túc: “thật ra ta trong đội đặc cảnh được phái tới đại học Kiến Châu nằm vùng, không giấu ngươi nữa, chúng ta hoài nghi ở trường này giấu diếm phần tử khủng bố!”

Lam Tiểu Lam chống nạnh đanh đá nói: “Diêm Ninh! Ngươi đừng hòng lừa gạt ta, toàn bộ chuyện của ngươi Lý Phỉ Phỉ đã kể hết cho ta nghe.”

Diêm Ninh nhướng mày, "Lý Phỉ Phỉ đem chuyện mình cứu Lý Lập Quốc đều đem nói cho Lam Tiểu Lam?"

“Hừ, ngươi đừng khua môi múa mép nữa.” Lam Tiểu Lam thấy Diêm Ninh tái mặt, tức khắc đắc ý nói: “Hôm trước chính ngươi cứu Lý Phỉ Phỉ đúng không?’

Diêm Ninh gật đầu: “Phải là ta, nàng có sao không?”

“Bị ba nàng cấm túc rồi.” Lam Tiểu Lam thở dài, “ngươi đã trở lại tại sao không chịu gặp nàng?”

Diêm Ninh do dự một chút rồi làm mặt thẹn thùng: “Nhân gia còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt nha.”

Lam Tiểu Lam bất đắc dĩ đá Diêm Ninh một cái: “Đừng gạt ta, thật ra ngươi cũng muốn gặp nàng đúng không? Nếu không đêm đó ngươi không có khả năng xuất hiện đúng lúc tại tình nhân hồ, nhất định ngươi theo dõi chúng ta lâu rồi.”

Diêm Ninh ngạc nhiên vì trí tưởng tượng của Lam Tiểu Lam, buồn bực nói: “Nói ra ngươi cũng không tin, thật ra chỉ là sự trùng hợp thôi.”

Lam Tiểu Lam thấy Diêm Ninh không nói thêm lời nào nữa, bèn nắm tay hắn kéo ra bên ngoài: “Mặc kệ ngươi như thế nào, giờ ngươi cũng đã trở lại, dù ngươi có sẵn sàng hay không thì ta cũng phải bắt ngươi đi gặp Lý Phỉ Phỉ với ta.”

Diêm Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, thì cửa phòng lập tức mở ra, là Tào Lộc và Lữ Thái trở về đúng lúc thấy Lam Tiểu Lam ở trong phòng, cả hai giật mình gào thét: “trời ạ! Ngươi thật sự mang được nữ sinh tiến vào kí túc xá sao?”

Diêm Ninh ngẩn người, sau đó mặt tươi như hoa vuốt ngược mái tóc cười rạng rỡ: “Đúng vậy!’

Lam Tiểu Lam khó hiểu nhìn hành động cổ quái của ba người: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy.”

“Hắc hắc, ta đã sớm nói cho hai người các ngươi biết đừng tranh đấu với ta, không có cơ hội thắng đâu, giờ sao phục chưa?” Diêm Ninh cười gian xảo.

Hai người liếc nhau đồng thanh nói: “Phục.”

“ Vậy kêu một tiếng lão đại nghe thử cái coi.”

“Lão đại!” hai người cùng nói, Tào Lộc chớp mắt, chạy đến trước mặt Lam Tiểu Lam khom lưng hô lớn: “Chào đại tẩu!”

54

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.