Chương 34
Một cái cũng không có
Hình Chính không cảm thấy đặc biệt hứng thú tới đời sống cá nhân của Diêm Ninh, hắn chỉ hỏi: “Nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nãy lúc chúng ta ở dưới lầu thì thấy trong phòng có một đám nam nhân sắc mặt tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, bộ dạng nửa sống nửa chết, là không biết bị làm sao?”
Diêm Ninh cười nói: “ Bọn họ bị nữ quỷ ở đây lừa hút dương khí, chờ lát nữa ta kê phương thuốc, ngươi dẫn các nam nhân đó đến chỗ ngươi giữ lại điều dưỡng một hai năm là khỏe thôi.”
Diêm Ninh kể đại khái sự tình qua một lần cho hắn biết, nhưng chuyện của tên đáng khinh thì chỉ kể qua loa một ít. Nếu Hình Chính biết hắn ta giả mạo cháu trai mình, có lẽ Hình Chính sẽ đem tên đáng khinh bỏ tù mười bữa nữa tháng cũng không đáng kể đến.
Nghe xong câu chuyện Hình Chính hút một ngụm khí lạnh: “Không nghĩ dưới mi mắt ta còn có địa phương như vậy.”
“Ngươi dù sao cũng là người thường, không biết là chuyện dĩ nhiên, nếu ngươi có biết cũng không làm gì được.” Diêm Ninh an ủi
Hình Chính gật đầu, chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi: “ chúng ta điều tra bối cảnh của vị nữ nhân chết thảm kia, nàng tên là Triệu Diễm, lúc nãy ngươi có thấy bóng dáng nàng ở đây không?”
Sắc mặt Diêm Ninh liền thay đổi, vỗ cái đầu mình một cái: “ Ta sớm quên mất nàng! Vừa rồi một mạch đi đến đây, đem Cửu Bảo Điền Quang giết chết cũng không thấy bóng dáng của nàng.”
Hình Chính cũng trầm ngâm, liền nghĩ tới khả năng xấu nhất: “ có khi nào…..nàng đến quán của ngươi…?”
Giọng nói Hình Chính còn chưa hết, Diêm Ninh liền nhanh chóng hướng về phía cầu thang, chớp mắt liền biến mất, hắn thấy Diêm Ninh đi khỏi liền gọi cho Đằng Nghị ra lệnh: “ Đằng Nghị, ngươi máu chóng dẫn người đến quán Dương Liễu Y Y đi!”
Đằng Nghị trả lời: “Vâng, đội trưởng! Nhưng mà….”
Hình Chính có chút không kiên nhẫn: “Nhưng cái gì?”
“Cô nương vừa rồi đã…..đã biến mất.”
Hình Chính nhíu mày một cái, năng lực Đằng Nghị hắn biết rất rõ: “lúc trước bại dưới tay Diêm Ninh ta cũng không tính toán, nhưng bây giờ một tiểu cô nương cũng không giữ được là như thế nào?”
Đằng Nghị giải thích: “Ta vừa đem nàng xuống dưới lầu, nàng liền hướng ta đá một cái vào…vào tiểu đệ của ta, lúc ta đứng vững được thì nàng cũng đã mất dạng.”
Hình Chính không khỏi cảm giác phía dưới tê rần, nói: “ được rồi, tạm thời chuyện đó bỏ qua đi, trước mắt ngươi lập tức dẫn người đến quán, Diêm Ninh có lẽ đang cần ngươi trợ giúp đó!”
Đằng Nghị liền chấp hành mệnh lệnh.
Bên này, Hình Chính vừa dập điện thoại xuống, bất giác không dằn được tiếng thở dài, gần đây sự kiện thần quái diễn ra càng ngày càng nhiều, ngoài chuyện đêm nay ra tương lai chắc sẽ còn rất nhiều chuyện thường xuyên xảy ra nữa
sau một hồi than thở, Hình Chính cũng trở lại nghiệp vụ của mình quan sát xung quanh tìm kiếm chứng cứ, thì thấy giữa phòng có treo một bức họa lớn, vẽ một loại đồ án bát quái, trong mỗi phương vị của bát quái có một con vật tượng trưng, vây quanh những con vật đó là những văn tự cổ quái. Hắn có chút cảm giác mơ hồ:
“ Bức họa này giống như ta từng gặp qua ở đâu rồi?”
Hắn nhìn vào bức họa thoáng chốc, lại rơi vào trầm tư..
……
Lúc này Diêm Ninh đã chạy ra khỏi con hẻm nhỏ nhanh chóng hướng về quán:
“Không được xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.”
Ả Triệu Diễm kia, oán khí rất nặng, sau khi chết chắc chắn sẽ thành lệ quỷ, năng lực so với nữ quỷ quản lí chắc chắn tốt hơn không ít. Nhưng Cửu Bảo Điền Quang lại không giữ nàng bên cạnh, chỉ có một khả năng….hắn sai Triệu Diễm đi tìm Dương Liễu.
Diêm Ninh cũng đã về đến quán, hơi nhắm mắt cảm thụ một chút, sắc mặc liền cực kỳ khó coi. Xung quanh quán tràn ngập oán khí, tất nhiên Triệu Diễm đã tới trước hắn một bước.
Hắn nóng ruột, không kịp đi cửa chính chỉ lấy đà phóng một cái trực tiếp lên tới lầu hai, nhanh chóng đập mở cửa sổ nhảy vào, nhưng trong phòng ngoài một vết máu còn chưa kịp đông ra đã không còn thấy bóng dáng Dương Liễu đâu.
“ Dương Liễu tỷ tỷ” Diêm Ninh gọi vang vài lần, không có tiếng đáp lại, căn phòng rất bừa bộn, tủ quần áo ngã đập lên cạnh cửa, có lẽ Dương Liễu cũng có phản kháng lại nhưng chung quy do địch quá mạnh nên không thể thắng.
Diêm Ninh đột nhiên nhảy dựng lên: “Y Y! Ngươi ở đâu?”
“ Diêm Ninh ca ca!” có một tiếng gào thảm thiết vang lên từ phòng Y Y, Diêm Ninh nhanh chóng chạy tới.
Chỉ thấy Y Y đang nằm giữa vũng máu, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đờ đẫn mất đi sự lanh lợi vốn có.
Diêm Ninh nhìn thoáng qua, lửa giận phừng phừng bốc lên, bởi vì Y Y là một người sờ sờ mà lại bị xé sống một cánh tay ném ở trước cửa,
“Ca Ca…Dương Liễu tỷ tỷ bị bắt đi rồi!” Y Y nhịn đau thều thào: “Ngươi mau đi cứu nàng đi.”
Diêm Ninh ôm lấy nàng, đôi tay run rẩy dùng ngân châm phong bế kinh mạch của Y Y, đau xót nói: “ngươi đừng nói nữa, nếu không sẽ mất máu quá nhiều cơ thể sẽ chịu không nổi.”
Ngân châm vừa tiến vào cơ thể, vết thương cánh tay Y Y liền ngưng đổ máu, Y Y mắt ngấn lệ: “ngươi đừng lo cho ta, mau mau đi cứu tỷ tỷ đi!”
Diêm Ninh trầm giọng: “ Dương Liễu tỷ tỷ đã bị nữ quỷ bắt đi rồi!”
Y Y sửng sốt, khóc nức nở: “ Vì cái gì…..vì cái gì mà bọn họ lại muốn bắt Dương Liễu đi! Dương Liễu tỷ tỷ thiện lương như vậy….tại sao..tại sao lại muốn hại nàng chứ!”
“Ngươi đừng khóc nữa, bọn họ chỉ bắt Dương Liễu đi chứ không có giết nàng!” sát khí thoáng hiện trong mắt Diêm Ninh: “ Chỉ cần Dương Liễu còn sống ta nhất định tìm được nàng, đem nàng trở về cho ngươi.”
Y y vẫn như cũ không thể ngừng khóc, vì khóc quá nhiều làm động đến vết thương trên người, ngay lập tức miệng trào ra hai hàng máu tươi, nức nở ngất đi..
“ Y Y!” Diêm Ninh nhanh chóng hạ thêm mấy cây ngân châm, lúc này mới giữ được mạng của nàng.
Dưới lầu vang lên tiếng còi, Đằng Nghị cùng bộ đội đặc chủng phá cửa đi vào, Diêm Ninh thấy Đằng Nghị liền hô to: “ Giúp ta kêu xe cứu thương mau”
Ngô Môn y thuật có lợi hại đi nữa nhưng hiện tại hắn cũng chưa có khả năng đem người chết trở về, bây giờ tình huống khẩn cấp, Y Y chỉ có thể đi đến bệnh viện mới có khả năng sống sót.
Đằng Nghị thấy thảm trạng như vậy cũng hoảng sợ, vội vàng gọi xe cứu thương máu chóng đưa Y Y đến bệnh viện đi thẳng vào khu ICU.
Diêm Ninh lòng như lửa đốt, đi qua đi lại trước cửa ICU, lúc thì vò vò đầu tóc, lúc thì xoa xoa hai bàn tay, Đằng Nghị thấy vậy nhịn không được nói: “Ngươi lớn như vậy có chút bình tĩnh ngươi làm không được à? Ngồi xuống đi.”
Diêm Ninh vốn dĩ lòng rối như tơ, lại bị Đằng Nghị chỉ trích liền sùi bọt mép nắm lấy cổ áo Đằng Nghị xách lên, lớn tiếng quát:
“ Người bên trong là bằng hữu của ta! Người thân của ta, không phải của ngươi, ngươi mới có thể nói như vậy! Đổi lại là thân nhân của ngươi ở bên trong, ta nói lời này ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”
Diêm Ninh mặt đỏ bừng, trong mắt hừng hực lửa, khiến một chiến binh như Đằng Nghị cũng bị dọa sợ, một hồi lâu Đằng Nghị mới xuống giọng:
“Năm đó đội chúng ta có tám chiến hữu, tại phòng chăm sóc đặc biệt này, ngay tại hành lang này, cũng như là chính chiếc ghế dựa này ta đã ngồi bảy lần.”
Diêm Ninh nghe xong, không khỏi sửng sốt, sau đó buông lỏng tay ra, nhìn đèn ICU lẩm bẩm: “Có mấy cái đi ra?”
Đằng Nghị cúi đầu, gắt gao nắm chặt tay: “ Một cái cũng không có.”
Diêm Ninh thống khổ nhắm mắt, thanh âm run rẩy:
“ Không….Không dậy nổi?”
52
1
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
