0 chữ
Chương 33
Chương 33
“Xác sống? Dị năng?” Trình Tu Ý cười gượng. “Ha, rốt cuộc thế giới này đã bị làm sao vậy?” Mặc dù anh đã phần nào đoán ra, nhưng nghe người khác xác nhận vẫn thấy khó tin. Rõ ràng sáng nay mọi thứ vẫn còn bình thường.
Thấy phản ứng của anh không quá dữ dội, Vân Sơ Hoài lại nói: “Sáng nay trời đỏ rực, trong không khí dường như có thứ gì đó lạ. Trên tin tức cũng nói hiện tượng này xuất hiện khắp thế giới. Khoảng tám giờ, ngoài đường bắt đầu có xác sống. Cùng lúc đó, tôi phát hiện mình có dị năng. Tôi nghĩ có lẽ chính hiện tượng kia là nguyên nhân.”
“Đúng, còn có mặt trời đỏ nữa. Tôi cứ tưởng sắp có cơn mưa lớn, nên định rời thành phố sớm.” Trình Tu Ý thấy cô gái này quá bình tĩnh, bản thân cũng lấy lại tinh thần.
“Tôi tới thành phố này công tác, hôm nay là ngày rời đi. Lúc ghé trạm xăng đổ nhiên liệu thì nhân viên bất ngờ nhào tới cắn tôi. Trên đường còn xảy ra một loạt tai nạn, nhiều người đột nhiên biến thành xác sống. Trong lúc hỗn loạn, tôi trốn vào đây.”
Anh liếc nhìn Vân Sơ Hoài. Ngoài kia nguy hiểm như vậy, ai nấy đều đang tìm chỗ trốn, còn cô thì nghênh ngang chạy ra dẫn dụ xác sống. Quả là gan trời.
“Thế còn cô? Ngoài đó nguy hiểm vậy, nửa đêm lại mò ra ngoài chỉ để tìm xăng à?”
“Trốn được một lúc, không trốn được cả đời. Anh cũng thấy rồi đó, mới một ngày thôi mà ngoài kia đã đầy xác sống. Tình hình này gọi là tận thế. Tôi ra ngoài sớm là để tìm vật tư.”
Vân Sơ Hoài nghiêng đầu nhìn cây băng nhọn trong tay anh. “Anh cũng thấy rồi, có người biến thành xác sống, có người thì thức tỉnh dị năng. Thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Tôi chỉ là người nhanh chóng nhận ra và hành động kịp thời mà thôi. Hiện tại chính là thời điểm xác sống còn ít nhất.”
Trình Tu Ý kinh hãi trước lời cô nói. Cô hoàn toàn có lý. Thảm họa này có lẽ đã xảy ra trên toàn cầu. Cả ngày hôm nay anh liên tục tìm cách liên lạc với bên ngoài nhưng điện thoại hoàn toàn mất sóng. Đường phố liên tiếp tai nạn, không thấy bóng dáng xe cứu hộ nào, chỉ có xác sống ngày càng nhiều.
Bây giờ không thể hy vọng vào cứu viện từ bên ngoài nữa. Dù chính phủ có khôi phục thì cũng cần thời gian để phản ứng. Muốn sống sót, chỉ có thể tự cứu mình.
Vân Sơ Hoài đứng dậy, tò mò cầm lấy băng nhọn trong tay anh, tấm tắc khen: “Anh thật may mắn, dị năng hệ băng đấy, mạnh ghê.”
“Dị năng rốt cuộc là cái gì vậy?” Trình Tu Ý cuối cùng cũng hỏi ra điều luôn thắc mắc.
Vân Sơ Hoài xua tay, bắt đầu nói linh tinh: “Tôi cũng không biết rõ. Sáng nay lúc ra ngoài xem tình hình, bị hàng xóm biến thành xác sống tấn công. Có lẽ vì bản năng sinh tồn, trong lúc vô thức tôi bẻ gãy cổ hắn. Rồi tôi phát hiện mình có dị năng. Tôi có thể dễ dàng cắt đứt cổ xác sống.” Nói rồi cô giơ cánh tay lên, bật ra lưỡi dao sắc và móng vuốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng ánh lên những tia lạnh lẽo.
Cô nhếch môi: “Tôi còn tưởng mình đã lợi hại lắm, ai ngờ anh có thể tấn công từ xa, gϊếŧ ngay trong một chiêu. Tôi phải cầm dao mà chém mãi còn không trúng. Thế còn anh, anh thức tỉnh như thế nào?”
Trình Tu Ý nhìn thiết bị lạ trên tay cô, bản năng nghề nghiệp khiến anh không khỏi âm thầm đánh giá.
Bộ đồ trông khá vi phạm này hẳn là hàng tự chế. Chất liệu cao cấp, chế tác tinh xảo, lưỡi dao sắc bén có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cái móng vuốt kia đủ sức móc vào tường, giúp cô dễ dàng leo lên mặt phẳng thẳng đứng.
Vậy dị năng của cô là cường hóa năng lực? Không đúng. Lúc chiến đấu với xác sống, cô đâu có biểu hiện gì nổi trội về sức mạnh.
Anh thật sự tò mò cô gái này làm nghề gì mà lại sở hữu loại thiết bị này.
“Ban ngày khi tôi ở trong phòng này, trời nắng quá gay gắt, ánh sáng chiếu thẳng vào, cái khoang nhỏ này nóng như cái lò hấp. Tôi lúc đó rất muốn có gì đó mát mẻ, rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một khối băng.”
Thấy phản ứng của anh không quá dữ dội, Vân Sơ Hoài lại nói: “Sáng nay trời đỏ rực, trong không khí dường như có thứ gì đó lạ. Trên tin tức cũng nói hiện tượng này xuất hiện khắp thế giới. Khoảng tám giờ, ngoài đường bắt đầu có xác sống. Cùng lúc đó, tôi phát hiện mình có dị năng. Tôi nghĩ có lẽ chính hiện tượng kia là nguyên nhân.”
“Đúng, còn có mặt trời đỏ nữa. Tôi cứ tưởng sắp có cơn mưa lớn, nên định rời thành phố sớm.” Trình Tu Ý thấy cô gái này quá bình tĩnh, bản thân cũng lấy lại tinh thần.
“Tôi tới thành phố này công tác, hôm nay là ngày rời đi. Lúc ghé trạm xăng đổ nhiên liệu thì nhân viên bất ngờ nhào tới cắn tôi. Trên đường còn xảy ra một loạt tai nạn, nhiều người đột nhiên biến thành xác sống. Trong lúc hỗn loạn, tôi trốn vào đây.”
“Thế còn cô? Ngoài đó nguy hiểm vậy, nửa đêm lại mò ra ngoài chỉ để tìm xăng à?”
“Trốn được một lúc, không trốn được cả đời. Anh cũng thấy rồi đó, mới một ngày thôi mà ngoài kia đã đầy xác sống. Tình hình này gọi là tận thế. Tôi ra ngoài sớm là để tìm vật tư.”
Vân Sơ Hoài nghiêng đầu nhìn cây băng nhọn trong tay anh. “Anh cũng thấy rồi, có người biến thành xác sống, có người thì thức tỉnh dị năng. Thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Tôi chỉ là người nhanh chóng nhận ra và hành động kịp thời mà thôi. Hiện tại chính là thời điểm xác sống còn ít nhất.”
Trình Tu Ý kinh hãi trước lời cô nói. Cô hoàn toàn có lý. Thảm họa này có lẽ đã xảy ra trên toàn cầu. Cả ngày hôm nay anh liên tục tìm cách liên lạc với bên ngoài nhưng điện thoại hoàn toàn mất sóng. Đường phố liên tiếp tai nạn, không thấy bóng dáng xe cứu hộ nào, chỉ có xác sống ngày càng nhiều.
Vân Sơ Hoài đứng dậy, tò mò cầm lấy băng nhọn trong tay anh, tấm tắc khen: “Anh thật may mắn, dị năng hệ băng đấy, mạnh ghê.”
“Dị năng rốt cuộc là cái gì vậy?” Trình Tu Ý cuối cùng cũng hỏi ra điều luôn thắc mắc.
Vân Sơ Hoài xua tay, bắt đầu nói linh tinh: “Tôi cũng không biết rõ. Sáng nay lúc ra ngoài xem tình hình, bị hàng xóm biến thành xác sống tấn công. Có lẽ vì bản năng sinh tồn, trong lúc vô thức tôi bẻ gãy cổ hắn. Rồi tôi phát hiện mình có dị năng. Tôi có thể dễ dàng cắt đứt cổ xác sống.” Nói rồi cô giơ cánh tay lên, bật ra lưỡi dao sắc và móng vuốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng ánh lên những tia lạnh lẽo.
Trình Tu Ý nhìn thiết bị lạ trên tay cô, bản năng nghề nghiệp khiến anh không khỏi âm thầm đánh giá.
Bộ đồ trông khá vi phạm này hẳn là hàng tự chế. Chất liệu cao cấp, chế tác tinh xảo, lưỡi dao sắc bén có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cái móng vuốt kia đủ sức móc vào tường, giúp cô dễ dàng leo lên mặt phẳng thẳng đứng.
Vậy dị năng của cô là cường hóa năng lực? Không đúng. Lúc chiến đấu với xác sống, cô đâu có biểu hiện gì nổi trội về sức mạnh.
Anh thật sự tò mò cô gái này làm nghề gì mà lại sở hữu loại thiết bị này.
“Ban ngày khi tôi ở trong phòng này, trời nắng quá gay gắt, ánh sáng chiếu thẳng vào, cái khoang nhỏ này nóng như cái lò hấp. Tôi lúc đó rất muốn có gì đó mát mẻ, rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một khối băng.”
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
