0 chữ
Chương 23
Chương 23
Vân Sơ Hoài định lên tiếng nhắc nhở, thì thấy người phụ nữ kia khẽ mở mắt. Con ngươi đen nhánh đã bị một lớp màng trắng bao phủ.
Xong rồi, cô thầm nghĩ.
Quả nhiên, người phụ nữ – giờ đã là xác sống – cứng ngắc quay đầu, ngửi thấy mùi người sống liền há miệng cắn vào cánh tay người đàn ông. Anh ta hét lên thảm thiết. Tiếng hét ấy như kí©h thí©ɧ bé gái xác sống, nó lập tức lao tới, nhào lên người đàn ông, cùng nhau điên cuồng cắn xé.
Lúc đầu anh ta còn gào lên, nhưng chẳng bao lâu liền im bặt.
Chỉ một lúc sau, người đàn ông từ từ bò dậy từ nền đất. Gương mặt bị cắn nát, da tróc thịt lộ, thịt vụn dính trên xương trắng hếu.
Anh ta cũng đã trở thành xác sống.
Vừa đứng dậy, hắn liền nhìn thấy Vân Sơ Hoài. Mồm há to, định lao tới nhưng bị lan can ban công chặn lại. Huống hồ giữa họ còn cách ba bốn mét, không thể chạm tới.
Hai con xác sống còn lại cũng thấy cô, cả ba cùng rướn người bám lấy lan can, vươn móng vuốt, gào rú về phía cô.
Nếu là người bình thường thấy cảnh này chắc đã sợ chết khϊếp. Nhưng với Vân Sơ Hoài, sau bao năm, được gặp lại mấy con xác sống sơ cấp thế này lại có cảm giác... quen thuộc. So với lũ quái vật kinh dị về sau, bọn này chẳng đáng là gì.
Sau tận thế, xác sống cũng tiến hóa mạnh lên. Có con còn biết nuốt lẫn nhau để tăng sức mạnh, biến thành hình thái quái dị. Đáng sợ nhất là xác sống dị năng, vừa có trí tuệ cao hơn, lại vừa khó đối phó.
Cô bé xác sống kia dường như hung hãn hơn hai con còn lại. Nó bám vào hai xác sống kia như đạp thang, rồi nhún người lao về phía Vân Sơ Hoài.
Cô nhướn mày, giơ dao cánh tay lên, định chém một phát giành lấy "giọt máu đầu tiên" cho màn khởi động của kiếp tận thế thứ hai. Không ngờ con bé không bay tới mà lại lọt qua khe hở giữa ban công, rơi thẳng xuống đất, làm đám người đang chạy phía dưới giật bắn mình.
Vân Sơ Hoài nhìn xuống, thấy xác sống nhỏ nằm dưới đất với thân thể vặn vẹo. Cô thầm nghĩ: Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu là người lớn, e là đã vồ trúng rồi. Nhưng có vẻ nó còn giữ được chút trí khôn, trong khi hai xác sống bố mẹ thì chỉ biết gào rú vươn tay.
Bỗng cô phát hiện xác sống nhỏ kia lại bắt đầu cử động. Nhưng vì xương đã gãy nên dù nó giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy, cuối cùng đành bò đi với dáng vẻ méo mó kỳ quái.
Từ tầng mười rơi xuống mà không chết sao?
Xem ra vẫn là chặt đầu mới chắc ăn.
Vân Sơ Hoài mặc kệ hai xác sống kia gào thét, tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.
Hiện giờ tận thế mới bắt đầu. Mọi thứ vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn. Chưa phải thời điểm thích hợp để ra ngoài thu thập vật tư.
Dưới kia xác sống ngày càng nhiều. Chỉ cần có người xuất hiện là bị cả bầy đuổi theo.
Người sống ngoài đường ngày càng ít. Hoặc là đã bị lây nhiễm, hoặc là đã tìm được chỗ ẩn náu.
Chỉ còn vài chiếc xe đang lao điên cuồng trên đường, phía sau kéo theo một bầy xác sống.
Tiếng còi xe dồn dập, tiếng va chạm cùng tiếng hét thảm của con người vọng đến từ xa.
Gương mặt Vân Sơ Hoài vẫn không thay đổi. Cảnh tượng này cô đã quá quen.
Trải qua ba năm sống trong tận thế, dù từng yếu đuối đến đâu cũng sẽ rèn được một trái tim vững vàng.
Cô nhìn về phía đại lý xe, cân nhắc cách tiến vào đó lấy xe.
Đó là điểm đến đầu tiên trong kế hoạch của cô.
Đại lý xe này là lớn nhất trong thành phố. Bên trong ít nhất cũng có vài trăm chiếc, tất nhiên Vân Sơ Hoài không thể bỏ qua.
Trong hai tháng gần đây, vì mua xe và độ xe, cô đã đến đây vài lần. Ông chủ lại nhiệt tình giới thiệu từng mẫu, nên giờ cô đã thuộc nằm lòng bố cục bên trong, biết rõ chiếc nào đáng giá, chiếc nào có hiệu suất tốt.
Là người chơi lại tận thế với lần hai, cô đương nhiên hiểu rõ thứ gì cần ưu tiên thu thập.
Lương thực đã chuẩn bị đầy đủ, tiến độ vượt xa người khác, chẳng khác gì đang "gian lận".
Ừ thì, đúng là đang gian lận thật.
Xong rồi, cô thầm nghĩ.
Quả nhiên, người phụ nữ – giờ đã là xác sống – cứng ngắc quay đầu, ngửi thấy mùi người sống liền há miệng cắn vào cánh tay người đàn ông. Anh ta hét lên thảm thiết. Tiếng hét ấy như kí©h thí©ɧ bé gái xác sống, nó lập tức lao tới, nhào lên người đàn ông, cùng nhau điên cuồng cắn xé.
Lúc đầu anh ta còn gào lên, nhưng chẳng bao lâu liền im bặt.
Chỉ một lúc sau, người đàn ông từ từ bò dậy từ nền đất. Gương mặt bị cắn nát, da tróc thịt lộ, thịt vụn dính trên xương trắng hếu.
Anh ta cũng đã trở thành xác sống.
Vừa đứng dậy, hắn liền nhìn thấy Vân Sơ Hoài. Mồm há to, định lao tới nhưng bị lan can ban công chặn lại. Huống hồ giữa họ còn cách ba bốn mét, không thể chạm tới.
Nếu là người bình thường thấy cảnh này chắc đã sợ chết khϊếp. Nhưng với Vân Sơ Hoài, sau bao năm, được gặp lại mấy con xác sống sơ cấp thế này lại có cảm giác... quen thuộc. So với lũ quái vật kinh dị về sau, bọn này chẳng đáng là gì.
Sau tận thế, xác sống cũng tiến hóa mạnh lên. Có con còn biết nuốt lẫn nhau để tăng sức mạnh, biến thành hình thái quái dị. Đáng sợ nhất là xác sống dị năng, vừa có trí tuệ cao hơn, lại vừa khó đối phó.
Cô bé xác sống kia dường như hung hãn hơn hai con còn lại. Nó bám vào hai xác sống kia như đạp thang, rồi nhún người lao về phía Vân Sơ Hoài.
Cô nhướn mày, giơ dao cánh tay lên, định chém một phát giành lấy "giọt máu đầu tiên" cho màn khởi động của kiếp tận thế thứ hai. Không ngờ con bé không bay tới mà lại lọt qua khe hở giữa ban công, rơi thẳng xuống đất, làm đám người đang chạy phía dưới giật bắn mình.
Bỗng cô phát hiện xác sống nhỏ kia lại bắt đầu cử động. Nhưng vì xương đã gãy nên dù nó giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy, cuối cùng đành bò đi với dáng vẻ méo mó kỳ quái.
Từ tầng mười rơi xuống mà không chết sao?
Xem ra vẫn là chặt đầu mới chắc ăn.
Vân Sơ Hoài mặc kệ hai xác sống kia gào thét, tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.
Hiện giờ tận thế mới bắt đầu. Mọi thứ vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn. Chưa phải thời điểm thích hợp để ra ngoài thu thập vật tư.
Dưới kia xác sống ngày càng nhiều. Chỉ cần có người xuất hiện là bị cả bầy đuổi theo.
Chỉ còn vài chiếc xe đang lao điên cuồng trên đường, phía sau kéo theo một bầy xác sống.
Tiếng còi xe dồn dập, tiếng va chạm cùng tiếng hét thảm của con người vọng đến từ xa.
Gương mặt Vân Sơ Hoài vẫn không thay đổi. Cảnh tượng này cô đã quá quen.
Trải qua ba năm sống trong tận thế, dù từng yếu đuối đến đâu cũng sẽ rèn được một trái tim vững vàng.
Cô nhìn về phía đại lý xe, cân nhắc cách tiến vào đó lấy xe.
Đó là điểm đến đầu tiên trong kế hoạch của cô.
Đại lý xe này là lớn nhất trong thành phố. Bên trong ít nhất cũng có vài trăm chiếc, tất nhiên Vân Sơ Hoài không thể bỏ qua.
Trong hai tháng gần đây, vì mua xe và độ xe, cô đã đến đây vài lần. Ông chủ lại nhiệt tình giới thiệu từng mẫu, nên giờ cô đã thuộc nằm lòng bố cục bên trong, biết rõ chiếc nào đáng giá, chiếc nào có hiệu suất tốt.
Là người chơi lại tận thế với lần hai, cô đương nhiên hiểu rõ thứ gì cần ưu tiên thu thập.
Lương thực đã chuẩn bị đầy đủ, tiến độ vượt xa người khác, chẳng khác gì đang "gian lận".
Ừ thì, đúng là đang gian lận thật.
14
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
