0 chữ
Chương 14
Chương 14
Vân Sơ Hoài thầm rít một câu chết tiệt, đắt quá! Một cái đã bay mất gần nửa số tiền cô có. Nhưng chiếc xe này đúng gu cô quá. Mặt vẫn bình tĩnh, cô nói:
"Xe này tôi lấy, nhưng tôi muốn trả góp."
Cô hất tóc, nói tiếp:
"Giúp tôi nâng cấp luôn đi. Thay bánh xe, kính xe bằng loại tốt nhất, lắp thêm cản va – càng chắc càng tốt."
Rồi chỉ vào chiếc jeep quân dụng bên cạnh:
"Chiếc kia tôi cũng lấy, nâng cấp tương tự. Một tháng nữa tôi quay lại lấy."
Nói rồi cô quẹt thẻ luôn. Hai xe mỗi chiếc trả góp 40% tiền cọc, để lại hơn hai triệu tiền nâng cấp, nếu thiếu có thể liên lạc thêm.
Mua liền hai chiếc xe, cửa hàng trưởng cũng phải đích thân ra tiếp đãi. Trà bánh mang lên tận nơi. Dù cô không trả hết tiền ngay, nhưng nhìn cái vòng ngọc trên tay cô là biết – tiền không phải vấn đề. Hai bên nhanh chóng ký kết hợp đồng, hoàn tất thủ tục.
Vân Sơ Hoài nói muốn đi dạo xem xe, cửa hàng trưởng cũng đích thân dẫn đi, còn rất nhiệt tình giới thiệu từng mẫu trong cửa hàng. Cô nghe chăm chú, thỉnh thoảng hỏi han thêm về tình hình nội bộ, cửa hàng trưởng cũng cởi mở chia sẻ.
Mãi đến khi trời tối, Vân Sơ Hoài mới ôm mèo về nhà.
Hai chiếc xe cùng chi phí nâng cấp ngốn gần mười triệu, may là trả góp nên còn dư được chút. Nhưng từng đó vẫn chưa đủ. Có nhiều xe cô muốn lấy lắm, tiếc là chưa có đủ tiền. Nhờ cuộc trò chuyện, cô cũng nắm được kha khá tình hình bên trong đại lý, chỉ chờ tận thế bắt đầu là quay lại gom hết.
Dù sao đến lúc đó, xe ngoài đường đầy rẫy, muốn nhặt bao nhiêu chẳng được.
Vân Sơ Hoài lái xe quay về, đi ngang qua một con phố ẩm thực.
Mùi thơm ngào ngạt từ những hàng quán ven đường khiến cô không cưỡng lại được, lập tức tấp xe vào lề.
Thơm quá, cứ như mùi vị trong mơ.
Phố ăn vặt người qua kẻ lại tấp nập: từng tốp sinh viên, các cặp đôi tay trong tay, dân văn phòng tan làm đi giải khuây... ai nấy đều sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi trước chiếc bàn dài chất đầy đồ ăn, ăn uống no nê không chút khách sáo.
Vân Sơ Hoài đã tháo hết những món đồ nhỏ trên người, đơn giản buộc tóc đuôi ngựa. Trước khi xuống xe, cô cũng cho Oa Bao Nhục vào không gian. Bây giờ cô nhẹ nhàng lên trận, từ đầu phố ăn đến cuối phố.
Mỗi món ăn vặt cô mua hai phần, lát nữa về lại xe sẽ đưa hết vào không gian để phân tích công thức.
Phố xá đông đúc, ánh đèn rực rỡ. Các hàng quán ven đường nấu nướng không ngơi tay để phục vụ đám khách chen chúc trước mặt.
Vân Sơ Hoài vừa nhấp một ngụm trà sữa lạnh, vừa mặc kệ ánh mắt tò mò của người đi đường, thoải mái ăn xiên nướng.
Cô biết chắc mình ăn uống chẳng đẹp mắt gì. Sau bao năm chịu khổ trong tận thế, giờ đối mặt với cả một thế giới ẩm thực thế này, cô thật sự không thể kiềm chế.
Một tay cầm đồ ăn, một tay cô lấy điện thoại mở ứng dụng đặt món. Tùy tiện chọn đại một cửa hàng, rồi đặt hết toàn bộ món trong menu, sau đó thoát ra, vào tiếp cửa hàng kế, lại tiếp tục đặt hết. Cứ thế lặp lại, cô đặt liền một mạch mười cửa hàng, tổng cộng hàng trăm món ăn.
Đặt xong, cô dọn dẹp bàn, xách theo một đống đồ ăn lên xe, ném vào không gian rồi lái xe về nhà.
Về đến nơi, thay đồ thường phục xong thì chuông cửa vang lên.
Chắc là đồ ăn giao tới rồi.
Mở cửa ra, trước mặt là cả một hàng dài các anh giao hàng đeo thùng giữ nhiệt, đứng chật kín trước cửa nhà.
Vân Sơ Hoài nhiệt tình mời họ vào trong đặt đồ. Cô sống một mình, chẳng sợ có ai mưu đồ bất chính. Với một dị năng giả đã thức tỉnh như cô, những người này hoàn toàn không đáng lo. Kiếp trước, cô một mình còn có thể gϊếŧ cả một con xác sống kia mà.
"Xe này tôi lấy, nhưng tôi muốn trả góp."
Cô hất tóc, nói tiếp:
"Giúp tôi nâng cấp luôn đi. Thay bánh xe, kính xe bằng loại tốt nhất, lắp thêm cản va – càng chắc càng tốt."
Rồi chỉ vào chiếc jeep quân dụng bên cạnh:
"Chiếc kia tôi cũng lấy, nâng cấp tương tự. Một tháng nữa tôi quay lại lấy."
Nói rồi cô quẹt thẻ luôn. Hai xe mỗi chiếc trả góp 40% tiền cọc, để lại hơn hai triệu tiền nâng cấp, nếu thiếu có thể liên lạc thêm.
Mua liền hai chiếc xe, cửa hàng trưởng cũng phải đích thân ra tiếp đãi. Trà bánh mang lên tận nơi. Dù cô không trả hết tiền ngay, nhưng nhìn cái vòng ngọc trên tay cô là biết – tiền không phải vấn đề. Hai bên nhanh chóng ký kết hợp đồng, hoàn tất thủ tục.
Mãi đến khi trời tối, Vân Sơ Hoài mới ôm mèo về nhà.
Hai chiếc xe cùng chi phí nâng cấp ngốn gần mười triệu, may là trả góp nên còn dư được chút. Nhưng từng đó vẫn chưa đủ. Có nhiều xe cô muốn lấy lắm, tiếc là chưa có đủ tiền. Nhờ cuộc trò chuyện, cô cũng nắm được kha khá tình hình bên trong đại lý, chỉ chờ tận thế bắt đầu là quay lại gom hết.
Dù sao đến lúc đó, xe ngoài đường đầy rẫy, muốn nhặt bao nhiêu chẳng được.
Vân Sơ Hoài lái xe quay về, đi ngang qua một con phố ẩm thực.
Mùi thơm ngào ngạt từ những hàng quán ven đường khiến cô không cưỡng lại được, lập tức tấp xe vào lề.
Phố ăn vặt người qua kẻ lại tấp nập: từng tốp sinh viên, các cặp đôi tay trong tay, dân văn phòng tan làm đi giải khuây... ai nấy đều sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi trước chiếc bàn dài chất đầy đồ ăn, ăn uống no nê không chút khách sáo.
Vân Sơ Hoài đã tháo hết những món đồ nhỏ trên người, đơn giản buộc tóc đuôi ngựa. Trước khi xuống xe, cô cũng cho Oa Bao Nhục vào không gian. Bây giờ cô nhẹ nhàng lên trận, từ đầu phố ăn đến cuối phố.
Mỗi món ăn vặt cô mua hai phần, lát nữa về lại xe sẽ đưa hết vào không gian để phân tích công thức.
Phố xá đông đúc, ánh đèn rực rỡ. Các hàng quán ven đường nấu nướng không ngơi tay để phục vụ đám khách chen chúc trước mặt.
Vân Sơ Hoài vừa nhấp một ngụm trà sữa lạnh, vừa mặc kệ ánh mắt tò mò của người đi đường, thoải mái ăn xiên nướng.
Một tay cầm đồ ăn, một tay cô lấy điện thoại mở ứng dụng đặt món. Tùy tiện chọn đại một cửa hàng, rồi đặt hết toàn bộ món trong menu, sau đó thoát ra, vào tiếp cửa hàng kế, lại tiếp tục đặt hết. Cứ thế lặp lại, cô đặt liền một mạch mười cửa hàng, tổng cộng hàng trăm món ăn.
Đặt xong, cô dọn dẹp bàn, xách theo một đống đồ ăn lên xe, ném vào không gian rồi lái xe về nhà.
Về đến nơi, thay đồ thường phục xong thì chuông cửa vang lên.
Chắc là đồ ăn giao tới rồi.
Mở cửa ra, trước mặt là cả một hàng dài các anh giao hàng đeo thùng giữ nhiệt, đứng chật kín trước cửa nhà.
Vân Sơ Hoài nhiệt tình mời họ vào trong đặt đồ. Cô sống một mình, chẳng sợ có ai mưu đồ bất chính. Với một dị năng giả đã thức tỉnh như cô, những người này hoàn toàn không đáng lo. Kiếp trước, cô một mình còn có thể gϊếŧ cả một con xác sống kia mà.
14
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
