0 chữ
Chương 15
Chương 15
Liên tiếp mấy ngày tuyết rơi không dứt, cuối cùng cũng đã ngừng, song sự xuất hiện của mặt trời chẳng khiến ai trong thôn thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm ấy, dân làng Lục gia thôn đều bị gọi dậy, tụ tập ở quảng trường lớn trong thôn, ai nấy đều cầm trong tay một cây chổi làm bằng tre.
Xung quanh Lục gia thôn có vô số dãy núi, mà những ngọn núi ấy phần lớn vì địa hình hiểm trở nên chưa từng được khai phá, chỉ toàn một rừng trúc bạt ngàn che phủ. Bởi vậy trong thôn cũng có vô số vật dụng chế từ tre, như loại chổi tre trong tay mọi người hôm nay.
Chổi tre thân dùng đoạn thẳng của đốt tre, cao khoảng trượng rưỡi, phần dưới buộc từ những nhánh tre mềm. Lúc mới thì còn mềm mại, nhưng dùng một thời gian, lá tre rụng hết, nhánh cũng mòn dần đi, chổi liền trở nên cứng hơn, cầm chổi ấy quét tuyết thực vừa khéo.
Quả thật, việc dân làng hôm nay tụ tập, mục đích chính là để quét dọn tuyết.
Tuyết ở phương nam vốn dĩ ít hơn phương bắc rất nhiều, dẫu thời cổ xưa này chưa từng trải qua hiệu ứng nhà kính, phương nam cũng hiếm khi gặp trận tuyết lớn như thế này, thậm chí lần này còn có nguy cơ biến thành thiên tai. May sao trời hôm nay đã hửng nắng, ngoài trừ sự xui xẻo của Lục mẫu thân và Lục phụ thân, cũng chưa xảy ra tổn thất gì khác.
"Chư vị hương thân, tuyết sau khi rơi nếu không quét kịp thời, sẽ hóa thành từng lớp băng dày, đến lúc ấy muốn đi lên trấn, lên huyện càng bất tiện hơn, nên hôm nay toàn thôn ta phải đồng lòng, mở thông đường từ thôn ra trấn, ra huyện," thôn trưởng nghiêm nghị nói.
May mà dân làng cũng đồng lòng phối hợp, dù gì lần quét tuyết này cũng ảnh hưởng tới chính bản thân họ. Mọi người liền nhao nhao giơ chổi trong tay lên đáp ứng, lại còn có kẻ sốt ruột lên tiếng: "Thôn trưởng, đợi chi nữa, chúng ta tranh thủ bắt đầu thôi!"
"Được, vậy mọi người mau đi đi, nhớ cẩn thận, kẻo trượt ngã." Thôn trưởng cười hiền từ dặn dò.
Tiểu thôn có cái hay của tiểu thôn, mọi chuyện chỉ cần đồng tâm hiệp lực là làm tốt.
Lục Tư Vũ nhìn mọi người rộn ràng, bèn ho khan mấy tiếng, không ngờ lại bị đại bá mẫu cùng nhị bá mẫu chú ý tới.
"Ấy da, Tư Vũ à, thân thể ngươi còn yếu lắm, chạy ra đây làm gì, mau về phòng nghỉ đi." Đại bá mẫu dịu dàng nhắc nhở.
"Đúng thế, ngươi thân thể vốn đã yếu, chẳng phải mới đây còn ngã bệnh nặng. Càng không thể làm việc nặng nhọc," nhị bá mẫu nối gót khuyên răn.
Hắn mỉm cười lắc đầu: "Ta không sao. Tuyết này nhất định phải quét à?"
"Sao lại không," nhị bá mẫu cười đáp. "Ngươi nhìn xem, bây giờ tuyết mềm như bông, cũng chẳng trơn, nhưng chỉ cần mặt trời chiếu thêm, tuyết sẽ tan, lúc đó kết thành lớp băng thì khổ lắm. Lục gia thôn chúng ta còn may, gần trấn gần huyện, có thể cố sức mở được đường, còn như các thôn xa, e rằng một mùa đông cũng đừng mong bước chân ra khỏi làng."
Nghe vậy, hắn có phần kinh ngạc: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Ở hiện đại hắn cũng từng gặp mấy trận tuyết lớn, có trận còn được xưng là mấy chục năm mới có một, dù chẳng rõ chuyên gia nghĩ sao về cái gọi là mấy chục năm, nhưng đúng thật tuyết rơi khá dày, song cũng chưa lần nào nghiêm trọng đến vậy.
"Sao lại không nghiêm trọng? Ngươi á, ngày ngày chỉ biết đọc sách trong nhà, chẳng bận tâm chuyện ngoài, sao biết được nỗi khổ của đời sống." Nhị bá mẫu không khách khí nói.
Đại bá mẫu liền lên tiếng: "Ngươi bớt nói vài câu sẽ không ai nói ngươi câm."
Nghĩ đến cảnh nhà Lục Tư Vũ hiện giờ, nhị bá mẫu cũng ngượng gạo ngậm miệng: "Nhị bá mẫu nói nhanh mồm, Tư Vũ con cũng đừng để bụng."
Hắn lắc đầu, ngực vẫn thấy khó chịu, lại bật ho mấy tiếng: "Khụ khụ... khụ khụ khụ... Không sao... khụ khụ..." Chỉ mới nói được hai câu, mà đã ho đến đỏ mặt tía tai.
Nhị bá mẫu liền đỡ lấy hắn, vội vã vỗ nhẹ lưng hắn, tưởng mình lỡ lời khiến hắn tủi thân, liền luôn miệng an ủi: "Tư Vũ, con đừng trách, nhị bá mẫu không phải cố ý đâu..."
Lục Tư Vũ phẩy phẩy tay, hơi hoàn hồn lại rồi mỉm cười nhẹ:
“Không sao đâu, nhị bá mẫu, chỉ là thân con còn chưa khỏe hẳn. Đường lên trấn, lên huyện sớm khai thông, chúng ta càng dễ bề ra ngoài, con cũng muốn ra ngoài tìm chút việc, nuôi dưỡng mấy đệ muội đây.”
Nhị bá mẫu thấy hắn thật lòng không để bụng lời vừa rồi, cuối cùng vẫn cầm lòng không được thở dài:
“Ôi chao, thật đáng thương. Nếu chẳng phải tam đệ và tam đệ muội khuất núi, ngươi cũng chẳng cần tuổi nhỏ thế này đã phải cáng đáng bao việc lớn trong nhà.”
Lục Tư Vũ chỉ đành cười khổ. Dẫu lời này xuất phát từ ái ý, song hẳn không phải ai nghe cũng lọt tai.
“Nhị bá mẫu, mọi người mau đi làm đi, con tự mình là được rồi.”
“Cũng được. Phải rồi, nếu ngươi còn sức, thì quét tuyết trên mái nhà, đừng để mái bị đè nặng mà sập.” Nhị bá mẫu dặn dò thêm.
Nghe vậy, Lục Tư Vũ liếc nhìn quanh, rốt cuộc cũng hiểu điều gì khiến mình thấy bất thường từ nãy tới giờ. Thì ra ngoài trừ một vài nhà, còn lại hầu như mái đều đã được quét sạch tuyết. Xem ra sáng nay, nhiều người đã thu xếp xong xuôi cả rồi.
Sáng sớm hôm ấy, dân làng Lục gia thôn đều bị gọi dậy, tụ tập ở quảng trường lớn trong thôn, ai nấy đều cầm trong tay một cây chổi làm bằng tre.
Xung quanh Lục gia thôn có vô số dãy núi, mà những ngọn núi ấy phần lớn vì địa hình hiểm trở nên chưa từng được khai phá, chỉ toàn một rừng trúc bạt ngàn che phủ. Bởi vậy trong thôn cũng có vô số vật dụng chế từ tre, như loại chổi tre trong tay mọi người hôm nay.
Chổi tre thân dùng đoạn thẳng của đốt tre, cao khoảng trượng rưỡi, phần dưới buộc từ những nhánh tre mềm. Lúc mới thì còn mềm mại, nhưng dùng một thời gian, lá tre rụng hết, nhánh cũng mòn dần đi, chổi liền trở nên cứng hơn, cầm chổi ấy quét tuyết thực vừa khéo.
Tuyết ở phương nam vốn dĩ ít hơn phương bắc rất nhiều, dẫu thời cổ xưa này chưa từng trải qua hiệu ứng nhà kính, phương nam cũng hiếm khi gặp trận tuyết lớn như thế này, thậm chí lần này còn có nguy cơ biến thành thiên tai. May sao trời hôm nay đã hửng nắng, ngoài trừ sự xui xẻo của Lục mẫu thân và Lục phụ thân, cũng chưa xảy ra tổn thất gì khác.
"Chư vị hương thân, tuyết sau khi rơi nếu không quét kịp thời, sẽ hóa thành từng lớp băng dày, đến lúc ấy muốn đi lên trấn, lên huyện càng bất tiện hơn, nên hôm nay toàn thôn ta phải đồng lòng, mở thông đường từ thôn ra trấn, ra huyện," thôn trưởng nghiêm nghị nói.
May mà dân làng cũng đồng lòng phối hợp, dù gì lần quét tuyết này cũng ảnh hưởng tới chính bản thân họ. Mọi người liền nhao nhao giơ chổi trong tay lên đáp ứng, lại còn có kẻ sốt ruột lên tiếng: "Thôn trưởng, đợi chi nữa, chúng ta tranh thủ bắt đầu thôi!"
Tiểu thôn có cái hay của tiểu thôn, mọi chuyện chỉ cần đồng tâm hiệp lực là làm tốt.
Lục Tư Vũ nhìn mọi người rộn ràng, bèn ho khan mấy tiếng, không ngờ lại bị đại bá mẫu cùng nhị bá mẫu chú ý tới.
"Ấy da, Tư Vũ à, thân thể ngươi còn yếu lắm, chạy ra đây làm gì, mau về phòng nghỉ đi." Đại bá mẫu dịu dàng nhắc nhở.
"Đúng thế, ngươi thân thể vốn đã yếu, chẳng phải mới đây còn ngã bệnh nặng. Càng không thể làm việc nặng nhọc," nhị bá mẫu nối gót khuyên răn.
Hắn mỉm cười lắc đầu: "Ta không sao. Tuyết này nhất định phải quét à?"
"Sao lại không," nhị bá mẫu cười đáp. "Ngươi nhìn xem, bây giờ tuyết mềm như bông, cũng chẳng trơn, nhưng chỉ cần mặt trời chiếu thêm, tuyết sẽ tan, lúc đó kết thành lớp băng thì khổ lắm. Lục gia thôn chúng ta còn may, gần trấn gần huyện, có thể cố sức mở được đường, còn như các thôn xa, e rằng một mùa đông cũng đừng mong bước chân ra khỏi làng."
Ở hiện đại hắn cũng từng gặp mấy trận tuyết lớn, có trận còn được xưng là mấy chục năm mới có một, dù chẳng rõ chuyên gia nghĩ sao về cái gọi là mấy chục năm, nhưng đúng thật tuyết rơi khá dày, song cũng chưa lần nào nghiêm trọng đến vậy.
"Sao lại không nghiêm trọng? Ngươi á, ngày ngày chỉ biết đọc sách trong nhà, chẳng bận tâm chuyện ngoài, sao biết được nỗi khổ của đời sống." Nhị bá mẫu không khách khí nói.
Đại bá mẫu liền lên tiếng: "Ngươi bớt nói vài câu sẽ không ai nói ngươi câm."
Nghĩ đến cảnh nhà Lục Tư Vũ hiện giờ, nhị bá mẫu cũng ngượng gạo ngậm miệng: "Nhị bá mẫu nói nhanh mồm, Tư Vũ con cũng đừng để bụng."
Hắn lắc đầu, ngực vẫn thấy khó chịu, lại bật ho mấy tiếng: "Khụ khụ... khụ khụ khụ... Không sao... khụ khụ..." Chỉ mới nói được hai câu, mà đã ho đến đỏ mặt tía tai.
Nhị bá mẫu liền đỡ lấy hắn, vội vã vỗ nhẹ lưng hắn, tưởng mình lỡ lời khiến hắn tủi thân, liền luôn miệng an ủi: "Tư Vũ, con đừng trách, nhị bá mẫu không phải cố ý đâu..."
Lục Tư Vũ phẩy phẩy tay, hơi hoàn hồn lại rồi mỉm cười nhẹ:
“Không sao đâu, nhị bá mẫu, chỉ là thân con còn chưa khỏe hẳn. Đường lên trấn, lên huyện sớm khai thông, chúng ta càng dễ bề ra ngoài, con cũng muốn ra ngoài tìm chút việc, nuôi dưỡng mấy đệ muội đây.”
Nhị bá mẫu thấy hắn thật lòng không để bụng lời vừa rồi, cuối cùng vẫn cầm lòng không được thở dài:
“Ôi chao, thật đáng thương. Nếu chẳng phải tam đệ và tam đệ muội khuất núi, ngươi cũng chẳng cần tuổi nhỏ thế này đã phải cáng đáng bao việc lớn trong nhà.”
Lục Tư Vũ chỉ đành cười khổ. Dẫu lời này xuất phát từ ái ý, song hẳn không phải ai nghe cũng lọt tai.
“Nhị bá mẫu, mọi người mau đi làm đi, con tự mình là được rồi.”
“Cũng được. Phải rồi, nếu ngươi còn sức, thì quét tuyết trên mái nhà, đừng để mái bị đè nặng mà sập.” Nhị bá mẫu dặn dò thêm.
Nghe vậy, Lục Tư Vũ liếc nhìn quanh, rốt cuộc cũng hiểu điều gì khiến mình thấy bất thường từ nãy tới giờ. Thì ra ngoài trừ một vài nhà, còn lại hầu như mái đều đã được quét sạch tuyết. Xem ra sáng nay, nhiều người đã thu xếp xong xuôi cả rồi.
9
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
