0 chữ
Chương 21
Chương 21
Thấy vậy, Thẩm Mạn cảm thấy áy náy, chân thành nói:
“Xin lỗi nhé, đã khiến em phải đi cùng một chuyến. Thật sự cảm ơn em nhiều lắm!”
Ở nơi đất khách quê người, có người giúp đỡ khi ốm đau như thế này thực sự không dễ dàng gì. Cô thật lòng biết ơn Cố Nam vì đã giúp đỡ mình.
Nghe cô nói vậy, Cố Nam có chút ngượng ngùng, xua tay nói:
“Cảm ơn gì chứ? Tuy là chúng ta mới quen nhau, nhưng em cảm thấy chị là người rất tốt. Giúp bạn bè là chuyện nên làm mà. Hơn nữa, em cũng chỉ giúp gọi người đưa chị đến đây thôi.”
Tuổi còn nhỏ, tâm tư vẫn đơn thuần, chưa bị những rắc rối của gia đình hay cuộc sống làm phức tạp. Vì thế, cô bé đối với ai cũng không có sự đề phòng.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Mạn vẫn rất biết ơn Cố Nam. Khi thấy cô bé rời đi, cô liền nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Cả phòng bệnh lúc này chỉ có một mình cô. Không biết là do ít người bị bệnh hay vì lý do nào khác mà phòng này lại trống như vậy.
Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, ngoài giường cô đang nằm thì hai giường còn lại đều trống.
Thẩm Mạn cũng không dám tự tiện uống thuốc, không biết bác sĩ đã tiêm thuốc gì, cho uống thuốc gì, nên cô cứ để nguyên như vậy.
Trên mu bàn tay cô có một miếng băng dán, có lẽ là dấu vết sau khi được tiêm.
###
Sáng hôm sau, Thẩm Mạn vừa đi vệ sinh trở về đã thấy Cố Nam cùng một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đến thăm cô.
Nhìn thấy người đàn ông kia có nét giống Cố Nam, đặc biệt là đôi mắt, cô đoán họ là anh em.
Người đàn ông này rất cao lớn, tóc cắt húi cua, làn da ngăm đen, trông rắn rỏi và mạnh mẽ.
Anh ta mang phong thái của một người đàn ông cứng cỏi, có nét giống với hình tượng nam diễn viên Bành Vu Yến đời sau. Tất nhiên, chỉ là khí chất tương tự, còn về diện mạo thì không giống. Anh có đôi mắt hai mí to, sống mũi cao, làn da màu đồng khỏe khoắn. Với chiều cao tầm 1m80, đứng ở cửa thôi cũng đủ để chặn kín lối vào.
Thấy họ đến, Thẩm Mạn cười chào hỏi:
“Cố Nam, em đến rồi.”
Sau đó, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, khẽ gật đầu:
“Chào anh.”
Ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt và cơ thể còn chút yếu, thì cô không cảm thấy khó chịu gì nhiều.
“Mạn tỷ, đây là anh hai em, Cố Thần! Chị thấy đỡ hơn chưa?” Cố Nam bước đến định đỡ cô ngồi dậy, nhưng bị cô từ chối.
“Chỉ là sốt thôi mà.” Thẩm Mạn cười nhẹ: “Chị đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu.”
“Làm phiền hai người đến thăm tôi, cảm ơn nhé.”
Người ta có lòng đến hỏi thăm, đương nhiên cô phải cảm ơn rồi.
Cố Nam xua tay, cười nói:
“Mạn tỷ, chị đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Đúng rồi, em mang bữa sáng đến đây, chị ăn chút đi.”
Ba người vào phòng, Thẩm Mạn hoàn toàn quên mất phía sau còn có một người nữa.
Hộp cơm là một bát cháo kê cùng hai quả trứng gà. Đây thực sự là một bữa sáng rất tốt, người bình thường chắc chắn không nỡ mang đồ ngon như vậy cho bạn bè ăn.
“Vậy tôi không khách sáo nữa, sau này sẽ mời hai người một bữa thật ngon.” Thẩm Mạn không hề từ chối, loại cơm dưỡng bệnh này thật sự quá tốt rồi.
Dù sao cô cũng có nhiều đồ ăn trong không gian, sau này có thể chia sẻ ít bánh quy hay đồ ăn vặt cho bạn bè.
Thấy cô ăn sạch sẽ, Cố Nam mới yên tâm:
“Xem ra chị thực sự khỏe hơn rồi.”
Lúc này, bác sĩ bước vào, giúp Thẩm Mạn đo nhiệt độ và kiểm tra hô hấp.
“Vẫn còn chút viêm nhẹ, uống thuốc kháng viêm là được. Cô lấy thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ bình thản nói.
Bây giờ khám bệnh thật đơn giản, không có gì nghiêm trọng là được cho xuất viện ngay. Nếu ở thời hiện đại, chắc chắn cô sẽ bị bắt chụp phim phổi, làm hàng loạt xét nghiệm, cuối cùng kê cả đống thuốc rồi mới cho về.
Thẩm Mạn vẫn mặc quần áo của mình nên không cần thay, cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn.
“Xin lỗi nhé, đã khiến em phải đi cùng một chuyến. Thật sự cảm ơn em nhiều lắm!”
Ở nơi đất khách quê người, có người giúp đỡ khi ốm đau như thế này thực sự không dễ dàng gì. Cô thật lòng biết ơn Cố Nam vì đã giúp đỡ mình.
Nghe cô nói vậy, Cố Nam có chút ngượng ngùng, xua tay nói:
“Cảm ơn gì chứ? Tuy là chúng ta mới quen nhau, nhưng em cảm thấy chị là người rất tốt. Giúp bạn bè là chuyện nên làm mà. Hơn nữa, em cũng chỉ giúp gọi người đưa chị đến đây thôi.”
Tuổi còn nhỏ, tâm tư vẫn đơn thuần, chưa bị những rắc rối của gia đình hay cuộc sống làm phức tạp. Vì thế, cô bé đối với ai cũng không có sự đề phòng.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Mạn vẫn rất biết ơn Cố Nam. Khi thấy cô bé rời đi, cô liền nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, ngoài giường cô đang nằm thì hai giường còn lại đều trống.
Thẩm Mạn cũng không dám tự tiện uống thuốc, không biết bác sĩ đã tiêm thuốc gì, cho uống thuốc gì, nên cô cứ để nguyên như vậy.
Trên mu bàn tay cô có một miếng băng dán, có lẽ là dấu vết sau khi được tiêm.
###
Sáng hôm sau, Thẩm Mạn vừa đi vệ sinh trở về đã thấy Cố Nam cùng một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đến thăm cô.
Nhìn thấy người đàn ông kia có nét giống Cố Nam, đặc biệt là đôi mắt, cô đoán họ là anh em.
Người đàn ông này rất cao lớn, tóc cắt húi cua, làn da ngăm đen, trông rắn rỏi và mạnh mẽ.
Anh ta mang phong thái của một người đàn ông cứng cỏi, có nét giống với hình tượng nam diễn viên Bành Vu Yến đời sau. Tất nhiên, chỉ là khí chất tương tự, còn về diện mạo thì không giống. Anh có đôi mắt hai mí to, sống mũi cao, làn da màu đồng khỏe khoắn. Với chiều cao tầm 1m80, đứng ở cửa thôi cũng đủ để chặn kín lối vào.
“Cố Nam, em đến rồi.”
Sau đó, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, khẽ gật đầu:
“Chào anh.”
Ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt và cơ thể còn chút yếu, thì cô không cảm thấy khó chịu gì nhiều.
“Mạn tỷ, đây là anh hai em, Cố Thần! Chị thấy đỡ hơn chưa?” Cố Nam bước đến định đỡ cô ngồi dậy, nhưng bị cô từ chối.
“Chỉ là sốt thôi mà.” Thẩm Mạn cười nhẹ: “Chị đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu.”
“Làm phiền hai người đến thăm tôi, cảm ơn nhé.”
Người ta có lòng đến hỏi thăm, đương nhiên cô phải cảm ơn rồi.
Cố Nam xua tay, cười nói:
“Mạn tỷ, chị đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Đúng rồi, em mang bữa sáng đến đây, chị ăn chút đi.”
Ba người vào phòng, Thẩm Mạn hoàn toàn quên mất phía sau còn có một người nữa.
“Vậy tôi không khách sáo nữa, sau này sẽ mời hai người một bữa thật ngon.” Thẩm Mạn không hề từ chối, loại cơm dưỡng bệnh này thật sự quá tốt rồi.
Dù sao cô cũng có nhiều đồ ăn trong không gian, sau này có thể chia sẻ ít bánh quy hay đồ ăn vặt cho bạn bè.
Thấy cô ăn sạch sẽ, Cố Nam mới yên tâm:
“Xem ra chị thực sự khỏe hơn rồi.”
Lúc này, bác sĩ bước vào, giúp Thẩm Mạn đo nhiệt độ và kiểm tra hô hấp.
“Vẫn còn chút viêm nhẹ, uống thuốc kháng viêm là được. Cô lấy thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ bình thản nói.
Bây giờ khám bệnh thật đơn giản, không có gì nghiêm trọng là được cho xuất viện ngay. Nếu ở thời hiện đại, chắc chắn cô sẽ bị bắt chụp phim phổi, làm hàng loạt xét nghiệm, cuối cùng kê cả đống thuốc rồi mới cho về.
Thẩm Mạn vẫn mặc quần áo của mình nên không cần thay, cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
