0 chữ
Chương 12
Chương 12: Mệnh lệnh của tôi chính là lý lẽ
Cô hơi ngửa đầu, chiếc cổ trắng ngần thon dài như được tạc từ ngọc, đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ đây đuôi mắt ửng đỏ, ẩn hiện sắc xuân, rõ ràng đang là lúc pheromone động tình.
"Khụ khụ khụ..." Tống Thanh Bội ho khan một tiếng, vội vàng quay lưng đi.
Minh Dục liếc nhìn chiếc áo sơ mi có cúc đã rơi từ lâu ở trước ngực, đến kéo lại cũng không thèm. Hừ, chuyện cần làm đã làm từ lâu rồi, giờ còn ra vẻ cái gì.
Cô đưa mắt nhìn Tống Thanh Bội đang đứng ngoài cửa, giọng nói lạnh như thể chui ra từ hầm băng: "Tống Thanh Bội, thu ngay pheromone của cô lại."
Đây quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng!
Tống Thanh Bội tức đến bật cười: "Là pheromone của cô nửa đêm làm tôi tỉnh giấc, pheromone của tôi mới không nhịn được... thành ra thế này!"
Nàng nói năng uyển chuyển, không muốn vì chuyện xấu hổ này mà đối đầu trực diện với Minh Dục.
Minh Dục ngồi trên sofa, mặt không cảm xúc nhìn Tống Thanh Bội: "Kỳ phát nhiệt của tôi sắp đến rồi, là giai đoạn nhạy cảm với pheromone, không thể bị pheromone của Alpha kí©h thí©ɧ. Cho nên lập tức thu pheromone của cô lại, hoặc đi tiêm thuốc ức chế Alpha, nếu không tôi không ngại cho người phế cô hoàn toàn đâu."
Tống Thanh Bội không thể tin nổi nhìn cô, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: "Rõ ràng là pheromone của cô mới khiến tôi như vậy... Cô còn có nói lý lẽ không vậy."
"Mệnh lệnh của tôi chính là lý lẽ."
Lời nói của Minh Dục lạnh như băng: "Cho cô mười phút xử lý, nếu không tôi sẽ đích thân gọi quân y đến cắt tuyến thể của cô."
Tống Thanh Bội suýt chút nữa bị câu nói này làm cho tức đến hộc máu, nhưng biết con người máu lạnh này thật sự sẽ làm được, nàng đành nói: "Đưa cho tôi thuốc ức chế."
"Đi tìm Trung úy Lâm, tôi không có thuốc ức chế dành cho Alpha."
Minh Dục vẫn ngồi thẳng tắp, chỉ có giọng nói run rẩy đã bán đứng cô: "Cô còn chín phút."
"Tôi..." Mẹ nó!
Tống Thanh Bội không nhịn được nữa mà chửi thầm trong lòng, quay người đi ra ngoài tìm Trung úy Lâm lấy thuốc ức chế.
Khi tiếng bước chân vội vã của nàng biến mất, cửa khoang thông minh từ từ đóng lại, pheromone của Alpha bị cách ly bên ngoài. Minh Dục, người nãy giờ vẫn căng cứng, đột nhiên thả lỏng. Cả người cô co lại trên sofa, hai tay theo bản năng đưa lên tuyến thể sau gáy, cố gắng xoa dịu sự điên cuồng trong cơ thể.
Khi đầu ngón tay chạm vào, cô không khỏi phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó kìm nén: "Ưʍ..."
Minh Dục hít thở chậm lại một chút rồi mới run rẩy đứng dậy, ngón tay run lẩy bẩy tìm thuốc ức chế.
Sau khi tiêm liên tiếp ba liều, cơn bứt rứt trong người cô mới dần dần bị đè xuống, nhưng vì tiêm quá liều, cô không khỏi rùng mình một cái, như thể đang phải chịu đựng sự tra tấn của băng và lửa, không biết lúc nào sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, vừa rồi cô đã không nhịn được mà muốn nhào vào người Alpha hạ đẳng kia, hạ mình cầu xin sự an ủi của nàng. Nghĩ đến bộ dạng thảm hại của mình vì người này, sát ý trong mắt cô càng thêm sâu đậm.
Cô ghét cảm giác mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu thật sự không thể tự chủ, chỉ có thể...
Phế Tống Thanh Bội.
***
Tống Thanh Bội mặt mày đen sì đi ra khỏi khoang nghỉ, cả người tức đến đau thắt ngực.
Chỉ là mất trí nhớ thôi mà, sao tính cách một người có thể khác biệt lớn đến vậy. Người vợ dịu dàng bám người của nàng năm xưa, mỗi khi đến kỳ phát nhiệt sẽ ngồi trong lòng nàng, ôm eo nàng, đỏ mặt gọi vợ, từ từ khơi gợi pheromone của nàng, không hề chê bai pheromone quá mức lạnh nhạt của nàng.
Nhưng bây giờ, người đã trở thành Thượng tướng Minh Dục này không chỉ máu lạnh tàn nhẫn, không nói lý lẽ, mà rõ ràng là pheromone của cô đã khiến nàng có phản ứng, lại còn lạnh lùng đe dọa muốn moi tuyến thể của nàng.
Con người như vậy, chỉ có kẻ biếи ŧɦái mới thích.
"Khụ khụ khụ..." Tống Thanh Bội ho khan một tiếng, vội vàng quay lưng đi.
Minh Dục liếc nhìn chiếc áo sơ mi có cúc đã rơi từ lâu ở trước ngực, đến kéo lại cũng không thèm. Hừ, chuyện cần làm đã làm từ lâu rồi, giờ còn ra vẻ cái gì.
Cô đưa mắt nhìn Tống Thanh Bội đang đứng ngoài cửa, giọng nói lạnh như thể chui ra từ hầm băng: "Tống Thanh Bội, thu ngay pheromone của cô lại."
Đây quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng!
Tống Thanh Bội tức đến bật cười: "Là pheromone của cô nửa đêm làm tôi tỉnh giấc, pheromone của tôi mới không nhịn được... thành ra thế này!"
Nàng nói năng uyển chuyển, không muốn vì chuyện xấu hổ này mà đối đầu trực diện với Minh Dục.
Tống Thanh Bội không thể tin nổi nhìn cô, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: "Rõ ràng là pheromone của cô mới khiến tôi như vậy... Cô còn có nói lý lẽ không vậy."
"Mệnh lệnh của tôi chính là lý lẽ."
Lời nói của Minh Dục lạnh như băng: "Cho cô mười phút xử lý, nếu không tôi sẽ đích thân gọi quân y đến cắt tuyến thể của cô."
Tống Thanh Bội suýt chút nữa bị câu nói này làm cho tức đến hộc máu, nhưng biết con người máu lạnh này thật sự sẽ làm được, nàng đành nói: "Đưa cho tôi thuốc ức chế."
Minh Dục vẫn ngồi thẳng tắp, chỉ có giọng nói run rẩy đã bán đứng cô: "Cô còn chín phút."
"Tôi..." Mẹ nó!
Tống Thanh Bội không nhịn được nữa mà chửi thầm trong lòng, quay người đi ra ngoài tìm Trung úy Lâm lấy thuốc ức chế.
Khi tiếng bước chân vội vã của nàng biến mất, cửa khoang thông minh từ từ đóng lại, pheromone của Alpha bị cách ly bên ngoài. Minh Dục, người nãy giờ vẫn căng cứng, đột nhiên thả lỏng. Cả người cô co lại trên sofa, hai tay theo bản năng đưa lên tuyến thể sau gáy, cố gắng xoa dịu sự điên cuồng trong cơ thể.
Khi đầu ngón tay chạm vào, cô không khỏi phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó kìm nén: "Ưʍ..."
Minh Dục hít thở chậm lại một chút rồi mới run rẩy đứng dậy, ngón tay run lẩy bẩy tìm thuốc ức chế.
Một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi, vừa rồi cô đã không nhịn được mà muốn nhào vào người Alpha hạ đẳng kia, hạ mình cầu xin sự an ủi của nàng. Nghĩ đến bộ dạng thảm hại của mình vì người này, sát ý trong mắt cô càng thêm sâu đậm.
Cô ghét cảm giác mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu thật sự không thể tự chủ, chỉ có thể...
Phế Tống Thanh Bội.
***
Tống Thanh Bội mặt mày đen sì đi ra khỏi khoang nghỉ, cả người tức đến đau thắt ngực.
Chỉ là mất trí nhớ thôi mà, sao tính cách một người có thể khác biệt lớn đến vậy. Người vợ dịu dàng bám người của nàng năm xưa, mỗi khi đến kỳ phát nhiệt sẽ ngồi trong lòng nàng, ôm eo nàng, đỏ mặt gọi vợ, từ từ khơi gợi pheromone của nàng, không hề chê bai pheromone quá mức lạnh nhạt của nàng.
Nhưng bây giờ, người đã trở thành Thượng tướng Minh Dục này không chỉ máu lạnh tàn nhẫn, không nói lý lẽ, mà rõ ràng là pheromone của cô đã khiến nàng có phản ứng, lại còn lạnh lùng đe dọa muốn moi tuyến thể của nàng.
Con người như vậy, chỉ có kẻ biếи ŧɦái mới thích.
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
