TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Huyết sát công

"Ta sẽ nấu ngay đây.” Mặc Long đứng dậy nhanh nhẹn đi chế biến mấy con chuột. Cậu cạo sạch lông rồi lột da chỉ để lại phần thịt chuột đỏ tươi đem nướng lên. Thịt chín đem hương thơm hòa vào không khí lan tỏa khắp nơi, bay vào mũi của Diệu Linh làm cô phấn khích.

Hai người họ nướng thịt ở bên ngoài hang, điều này sẽ thuận tiện hơn cho họ khỏi phải dọn dẹp chỗ ngủ. Bởi Diệu Linh đã quyết định sáng mai mới lên đường không nhất thiết phải đi tiếp trong hôm nay.

Cô nương này cũng ngạc nhiên trước cách nướng thịt của Mặc Long, hay chính xác hơn là bất ngờ với cách đốt lửa của cậu. Mặc Long đào một cái hố nhỏ với nhiều đường rãnh nhỏ nối liền với cái hố, bên trên cậu đặt nhiều cành và lá cây phủ lên thêm một lớp đất ẩm đã tưới lên một ít nước. Khi dùng cái hố để đốt lửa nướng thịt thì khói theo các đường rãnh đào trước đó bay ra đi qua nhiều cành cây và lớp đất ẩm nhanh chóng chỉ còn là một dải sương khói dài bám chặt mặt đất mà tan nhanh. Mặc Long gọi đó là bếp Hoàng Cầm!

“Bộ lạc của ta đã từ lâu áp dụng cách này để lẩn tránh kẻ thù khi phải qua đêm trong rừng hoặc trên chiến trường. Đây thứ do cha ta tạo ra đó!” Giọng Mặc Long tràn ngập sự tự hào. Đây là thứ đã tạo ra ảnh hưởng sâu sắc đến cách chiến đấu cũng như chiến thuật của cả bộ lạc cậu khi ra chiến trường. Việc che dấu được hành tung của đội Săn Nhân sẽ là một lợi thế vô cùng lớn, là một trong những yếu tố gián tiếp quyết định thắng lợi của bộ lạc sau những trận chiến trực tiếp trên chiến trường.

Diệu Linh ngồi một bên chăm chú nhìn thịt đang được nướng gần chín hết mà không để ý đến lời nói của Mặc Long. Một lát sau khi thịt đã chín, hai người chia nhau ra vừa ăn vừa nói chuyện.

"Thịt tươi thì tươi thật nhưng có phần hơi nhạt nhẽo quá. Ngươi không bỏ muối vào sao?” Diệu Linh đang gặm cái đùi chuột một cách ngon lành, trong khi chỉ vừa mới nãy khuôn mặt còn có nét do dự khi được Mặc Long đưa cho.

“Muối là gì chứ?” Mặc Long hỏi lại Diệu Linh. Ở trong bộ lạc từ nhỏ đến lớn, quanh năm săn bắt thú rừng lấy thịt. Bọn họ chỉ biết nấu chín lên rồi ăn thôi chứ làm gì mà biết đến muối hay gia vị chứ.

Diệu Linh nghe như vậy thì như hiểu ra cái gì đó mà không chút ngạc nhiên, cô tiếp tục ăn thêm một cái đùi nữa rồi giải thích với Mặc Long:

"Ngươi không biết cũng phải thôi. Nơi đây quanh năm tách biệt không giao thương với bên ngoài, vị trí lại cách xa với biển thì làm sao biết đến muối chứ.”

“Biển lại là thứ gì?” Mặc Long ngừng ăn, quay sang nhìn Diệu Linh hỏi với sự tò mò đã lên cao.

“Biển là nơi ngàn sông vạn suối đổ về. Chúng cùng tụ họp lại một chổ chảy ra biển. Bởi thế biển rất rộng lớn, lại không giống như sông hay suối có vị ngọt mát lành. Biển có vị mặn, vị mặn này đến từ những sông suối trong lúc chảy ra cuốn theo muối tạo thành. Người tiên tộc bọn ta có cách thức để tách muối ra khỏi nước biển để thêm vào thức ăn làm hương vị thêm bội phần ngon miệng.” Diệu Linh vừa nói vừa nhắm mắt lại cầm cái đùi còn đang ăn dở đưa qua đưa lại giải thích cho Mặc Long nghe. Cái miệng bóng loáng do mỡ dính vào phản chiếu một chút đốm lửa đang đốt bên trong hố, kết hợp với vẻ đẹp của cô làm Mặc Long ngay ngất.

“Ngươi nhìn gì vậy?” Diệu Linh nhíu cặp lông mày lại liếc nhìn Mặc Long hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Ờ...ừ, không có gì. Ta chỉ là kinh ngạc trước lời kể của cô thôi.” Mặc Long gặm lấy gặm để cái lưng con chuột trên tay nhằm che giấu sự ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong thì hai người dọn dẹp nơi đây một chút, xóa hết dấu vết rồi vào trong hang ngủ. Việc này cũng nhằm tránh những việc bất trắc khác xảy ra bởi hai người ngày mai sẽ rời khỏi đây, không thể biết được thứ gì sẽ dựa vào một chút manh mối nơi đây để săn lùng họ. Ba con ếch còn lại không dùng để ăn mà dùng làm một loại vũ khí.

Diệu Linh được Mặc Long giải thích rằng đây là một loại ếch độc phổ biến ở khu vực rừng rậm như thế này. Loại ếch này có lớp da với nhiều màu sắc vô cùng sặc sỡ. Lớp da này chính là nơi chứa chất độc chết người của nó. Loại độc này không phải từ bản thân con ếch tạo ra mà do trong quá trình sinh tồn, nó ăn nhiều loại thú khác cũng có độc dần dần tích lũy từng chút một lượng độc tố này qua da. Vì vậy, có thể xem như dù cùng là một loài ếch nhưng mỗi con sẽ có lượng chất độc và loại độc hoàn toàn khác nhau, dẫn đến việc trị thương mà không dùng đến các dược liệu quý hiếm đã được luyện hóa là điều không thể. Thế nên Mặc Long đã dùng năm mũi tên gỗ được làm đơn giản để tẩm độc của ba con ếch lên trên, dùng làm vũ khí phòng thân.

Đến nửa đêm khi Diệu Linh đã chìm vào giấc ngủ say thì một bóng hình từ trong hang động đi ra bên ngoài. Người này hành tung đáng ngờ, di chuyển trong khu rừng vào giữa đêm thế này lại không dùng lửa để soi đường. Bóng người ra đến cửa hang thì đứng lại một lúc, xoay đầu nhìn về hướng Diệu Linh đang nằm quay lưng lại đối diện với hắn, sau khi đã chắc rằng Diệu Linh đã ngủ thì bóng người nhoáng lên một cái liền biến mất.

Cái bóng chạy không nhanh nhưng hướng đi đang ngày càng cách xa khỏi cái hang. Trên suốt đường chạy thì người này liên tiếp dừng lại một vài vị trí như là đã đánh dấu để xem xét hướng đi. Chạy được nửa canh giờ thì người này đứng lại. Trước mặt là một bụi cây lớn dù trong bóng tối nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ xơ xác của nó đang che đậy thứ gì đó phía sau.

Bóng người từ từ tiến lên lấy hai tay mở bụi cây ra hai bên. Lộ ra trước mắt là một cái hang nhỏ nằm bên dưới đất, cửa hang chỉ lộ ra một phần ba khỏi bề mặt. Bóng người ngay lập tức chui vào bên trong rồi lấy bụi cây che lại chổ này như ban đầu. Người này ngồi xuống, lấy trong người ra một vật gì đó hình trụ rồi đưa lên miệng uống thứ gì đó bên trong. Sau đó hắn đậy nắp cất trở lại trong người rồi ngồi xếp bằng nhắm mắt tập trung.

Mây đen trên trời đang che khuất mặt trăng thì bay đi làm ánh sáng lẻ loi của nói chiếu xuống mắt đất, xuyên qua khu rừng, rọi từng chút ánh sáng yếu ớt còn lại đâm qua những lổ trống bụi cây đi vào cái hang. Hình ảnh người đang ngồi xếp bằng nhờ ánh trăng chiếu sáng mà từ từ hiện ra. Một cậu thanh niên với bộ đồ da thú màu nâu đậm của máu khô với ấn ký đầu thú ngoặm một vật hình tròn phía trên.

Đó chính là Mặc Long!

Cậu hiện giờ đang chuẩn bị đột phá ngưng huyết cảnh tầng ba. Có kinh nghiệm sử dụng lực lượng từ dịch thủy nên lần này không mất nhiều thời gian Mặc Long đã có thể làm chênh lệch tốc độ của hai lực kéo dài hai hơi thở một cách dễ dàng. Mặc Long cảm thấy rằng chỉ cần có đủ cơ duyên thì việc tu vi ngày càng tăng cao cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Giống như hiện tại, mặc dù tính từ khi cậu khai đoạn kinh mạch đầu tiên cho đến lúc này có gặp nhiều khó khắn thậm chí suýt mất mạng nhưng Mặc Long vẫn cảm thấy đổi lại cậu có thể tăng ba tầng cảnh giới liền là điều vô cùng xứng đáng.

Không nhanh không chậm, Mặc Long cảm nhận dòng chảy bên trong rồi chuyển hướng đến lòng bàn tay trái, đoạn kinh mạch thứ ba. Bùm một tiếng, Mặc Long mạnh mở mắt nhìn vào lòng bàn tay trái mà hơi thở đang trở nên không ngừng rối loạn, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Sơ suất rồi!” Mặc Long cắn chặt răng lập tức lôi ra cái ống trúc còn chứa một giọt dịch thủy cuối cùng nhanh chóng nuốt xuống. Cố gắng ổn định lại hơi thở nhắm mắt lại vận chuyển tu vi để trị thương.

Bàn tay trái của Mặc Long gần như đã bị nổ nát tương!

Năm ngón tay bị gãy nát vặn vẹo thành hình thù quái dị. Lòng bàn tay thịt xương trộn lẫn làm máu chảy không ngừng, chảy xuống đùi rồi rơi xuống đất. Đau đớn khó tả.

Nhưng dịch thủy quả thật thần kì, Mặc Long chỉ cảm thấy cảm giác tê buốt đến thấu xương ở bàn tay trái thì cơn đau liền biến mất, hay đúng hơn là cả bàn tay của cậu đã hoàn toàn mất cảm giác. Cảm giác này càng rõ ràng khi Mặc Long tuy không mở mắt nhưng muốn nâng thử cánh tay lên nắm chặt để cảm nhận sức mạnh thì vị trí ở bàn tay không còn cảm nhận được gì. Cả cánh tay đã nâng lên nhưng lại không có cảm giác làm cậu hơi hoảng sợ.

Nhưng điều đó đã mau chóng qua đi, vì một cảm giác nóng rát như thiêu đốt cả bàn tay xuất hiện. Loại cảm giác này Mặc Long cảm thấy rất khác lạ so với bình thường. Nếu là do sức nóng từ lửa gây ra thì cả thân thể cũng một phần cảm nhận sự nóng rát này. Nhưng hiện giờ ngoài vị trí nơi bàn tay trái ra, Mặc Long không còn thấy nóng ở chổ nào nữa nên cậu cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Liên tục vận lực lượng bên trong thân thể làm vết thương nhìn có phép màu mà dần dần hồi phục. Những khớp xương được uốn nắn trở lại vị trí ban đầu, da thịt cũng lành lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Cả bàn tay được bao bọc trong một áng sáng xanh lam có pha nhiều sắc trắng nhìn như băng tuyết.

Sau một canh giờ hình thù bàn tay đã hoàn toàn hồi phục trở lại. Cảm nhận được lực lượng cường đại đang chảy bên trong làm Mặc Long biết mình đã đột phá thành công. Ngưng huyết tầng ba!

Có sự vui mừng nhẹ nhõm vì vừa vượt qua nguy hiểm, đạt được mục đích. Nhưng cũng có sự tiếc nuối khó chịu khi một sự thất vọng xuất hiện trong lòng Mặc Long. Tuy ban đầu cậu đã đề phòng gặp trở ngại nên dự tình ba giọt dịch thủy chỉ đủ giúp bản thân đột phá ngưng huyết tầng ba. Nhưng Mặc Long vẫn thầm tin tưởng bản thân sẽ dùng bốn giọt dịch thuỷ này để đạt đến tầng bốn ngưng huyết. Nên tình cảnh hiện tại có làm cậu hơi thất vọng.

Tuổi còn trẻ nên ngoài mặt thì có sự suy nghĩ thấu đáo, như biết rõ được năng lực bản thân mà không đề ra mục tiêu cao cả không thể đạt được. Nhưng bên trong thì đâu đó vẫn có sự háo thắng, sự tự tin thái quá vào bản thân như một mầm bệnh tự nhiên xuất hiện. Tự làm bản thân cảm thấy áp lực, bị đè nặng mà thất vọng khi không thể đạt được cái mục tiêu hão huyền ấy. Đây là việc không thể tránh khỏi, ai ai cũng sẽ trải qua chỉ có thời gian và kinh nghiệm mới làm ta thoát khỏi những hạt mầm ẩn sâu này.

Đứng dậy trong hang động đưa mắt nhìn lên trên trời xuyên thủng qua bụi cây đang che kín trước mặt. Mặc Long cố gắng xóa đi cảm xúc tiêu cực không đáng có đang hiện hữu trong mình. Một lúc sau cậu nhắm mắt lại, cảm nhận lực khí huyết đang tràn trề trong kinh mạch của bản thân. Mặc Long tự cảm thán sự cường đại này. Với tu vi hiện tại, không cần phải khai linh thì cậu vẫn tự tiên bản thân có đủ khả năng vượt qua kì tuyển chọn Săn Nhân.

Bỗng như cảm nhận được thứ gì đó, Măc Long lấy ra một vật màu đen mà Hạc lão đã đưa cho cậu. Phía trên thì nhìn giống một cái la bàn khi có cái kim chỉ phương hướng. Nhưng sự kì lạ đên tự ánh sau màu vàng đang lóe sáng bên dưới cái mai rùa.

Lật ngược cái mai rùa lên Mặc Lonh hơi kinh ngạc. Có hàng chữ xuất hiện trên mai rùa này:

“Ta sẽ trở lại sau ít thời gian nữa. Sẽ không ít hơn một tháng đâu, các ngươi tự trở về đi.”

"Đây là...” Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ. Mặc Long hiểu ngay đây là lời nhắn của Hạc lão đến ba người bọn họ. Cái mai rùa này có ẩn chứa thần thông gì đó để có thể truyền tin bằng chữ viết từ xa. Nghĩ vậy xong Mặc Long cất cái mai rùa lại vào trong ngực áo. Nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ những việc phải làm tiếp theo:

“Cuộc tuyển chọn Săn Nhân sẽ diễn ra vào ngày thứ mười của mùa đông, tức là chỉ còn chưa đầy một tháng nữa. Mình sẽ phải tham gia trước khi ông ta quay lại.” Mặc Long chau mày lại tiếp tục suy nghĩ:

“Mình chưa có nhiều hiểu biết về khai linh. Không nên đặt cược vào việc này được. Phải tìm cách hỏi các săn nhân của bộ lạc khi trở về mới được.” Sờ vào bàn tàn trái của mình Mặc Long nhớ đến huyết hồn công:

"Bàn chân phải và bàn tay trái chưa được toi luyện nên cũng không chưa thể xem như là ngưng huyết tầng ba chân chính. Nếu gặp tu sĩ mạnh mẽ tương đương ngưng huyết cảnh tầng hai cũng chưa chắc mình có thể thắng được. Nhưng đấu với các tộc nhân vừa khai linh không lâu trong cuộc thi sắp tới cũng không phải là khó khăn. Mấu chốt chính là công pháp.”

Huyết sát là phần đầu tiên của huyết hồn công. Đây là công pháp giúp tu sĩ kiểm soát và điều khiển được khí huyết trong cơ thể. Khi đạt đủ độ thuần thục thì tu sĩ có thể tự ý ngưng tụ khí huyết ra bên ngoài thân thể. Nhưng sự ngưng tụ này đòi hỏi một lượng khí huyết đủ lớn mới có thể làm được. Nếu không khí huyết khi đi ra bên ngoài sẽ vì quá ít mà tan biến.

Vì vậy tu vi phải đạt được từ tầng năm ngưng huyết trở lên tức trung kì ngưng huyết cảnh mới có thể thi triển loại công pháp này. Hình thù của vật được ngưng tụ ra ngoài phụ thuộc vào lượng khí huyết thì còn phụ thuộc vào khả năng lập chiến thuật cho vũ khí mình tạo ra của tu sĩ. Vì vậy, huyết sát Vì vậy, huyết sát chính là một loại công pháp phù hợp với những người có sự dày dặn trong kinh nghiệm đấu và khả năng lập chiến lược phi thường với từng dạng thù hình khác nhau trong từng địa hình khác nhau. Có thể nói đây là loại công pháp thiên biến vạn hóa, loại công pháp cao cường nhất nhưng cũng sẽ là công pháp vô dụng nhất phụ thuộc từng tu sĩ thi triển.

“Hiện tại ngưng huyết tầng năm là không thể đạt được rồi chỉ cách mau chóng toi luyện thân thể ổn định tu vi thôi, đó là hướng đi ổn thỏa nhất hiện giờ rồi.” Mặc Long mở mắt nhưng nét mặt không một chút dãn ra mà càng âm trầm nghiêm túc hơn nhìn trừng trừng xuyên qua bụi cỏ, nhìn hướng thân cây không quá to lớn cách nơi đây chừng mười mét mà lên tiếng:

“Cô đi ra được rồi.”

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng xuất hiện phía sau thân cây. Một nữ tử tóc dài mặc y phục màu hồng có thanh kiếm vắt bên hông bước đi ra làm lộ thân hình kiều diễm dưới ánh trăng.

"Tiểu Long đệ đệ, đệ đang làm gì ở đây vào đêm khuya như này vậy?” Cô gái nở một nụ cười nhẹ khi lên tiếng đáp lại lời của Mặc Long. Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng không hề xa lạ. Đó là Diệu Linh!

--------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

15

0

6 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.