TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Trong tiếng sấm vang rền, kinh mạch toàn thân Thẩm Lê đều bị tổn thương, nằm trên mặt đất không thể động đậy. Nàng cố hết sức nhìn về phía nam nhân đang nằm cách đó không xa, mặc dù tu vi hắn cao thâm, nhưng tất cả lôi điện đều nhắm thẳng vào hắn, liệu hắn không chết thì chắc cũng trọng thương rồi chứ?

Tâm trạng nàng lúc này cực kỳ phức tạp.

Từ đầu đến cuối nàng đều tận mắt chứng kiến người này chống lại từng đạo lôi điện ra sao. Trong tầm mắt của nàng, dưới bầu trời rộng lớn kia, bóng dáng hắn vừa nhỏ bé lại vừa cao lớn uy nghiêm, khiến nàng không nhịn được mà sinh lòng kính phục.

Nhưng hắn lại là kẻ muốn gϊếŧ nàng! Thế nên nàng cũng rất mong rằng những tia lôi điện kia có thể gϊếŧ chết hắn.

Ngay vào lúc này, người đang nằm cách đó không xa đột nhiên cử động.

Hắn vẫn còn cử động được! Vậy kẻ chết tiếp theo chắc chắn là nàng rồi!

Thẩm Lê giật mình hoảng hốt, vô thức định tụ linh lực lại, nhưng trong đan điền hoàn toàn trống rỗng. Nàng vừa vận công, kinh mạch toàn thân liền đau đớn như muốn chết đi. Tình trạng hiện tại của nàng e là còn thảm hơn lúc nàng mới tỉnh dậy ở thế giới này. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma Tôn đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn quanh một hồi ngắn ngủi rồi ôm trán loạng choạng bước về phía nàng.

Đúng rồi, giả chết!

Thẩm Lê lập tức trợn tròn mắt, giả bộ thành dáng vẻ chết không nhắm mắt, nín thở nằm im.

Nam nhân kia dừng bước trước mặt Thẩm Lê, ngồi xổm xuống, cúi người nhìn nàng, một lát sau bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Mẫu thân?”

Thẩm Lê ngẩn người, kẻ vốn phải giả chết lúc này lại ngơ ngác ngước mắt nhìn lên. Người đang ngồi xổm trước mặt nàng rõ ràng là Ma Tôn, hắn đã mất đi mặt nạ, để lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô hại, lúc này trên gương mặt tái nhợt kia đang nở một nụ cười trong sáng, đầy vẻ mong đợi, dường như hơi rụt rè chờ nàng đáp lại.

Thẩm Lê: “?” Hả? Đây là ảo giác trước khi chết ư?

Một lúc lâu sau, Thẩm Lê mới thấp giọng ngập ngừng nói: “Hả?”

Thiếu niên tuấn mỹ trước mặt liền nở một nụ cười vui mừng: “Mẫu thân!”

Thẩm Lê rất do dự: “Ơ... Ta, ta là... mẫu thân của ngươi sao?”

Mỗi một chữ, mỗi một dấu chấm câu của nàng đều tràn đầy vẻ không chắc chắn.

Nàng căng thẳng quan sát kỹ sắc mặt thiếu niên trước mặt, lòng đầy lo lắng bất an, sợ rằng ngay giây tiếp theo hắn sẽ lập tức bóp chết mình.

Trên mặt thiếu niên vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn không chú ý đến sự nghi hoặc của Thẩm Lê, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng đầy khó hiểu: “Mẫu thân, sao người lại nằm trên mặt đất vậy?”

Thẩm Lê thầm nghĩ, nếu ta mà không phải nằm đây không động đậy nổi, ta đã sớm bỏ chạy rồi, ai còn nằm ở đây chờ ngươi tới nhận mẫu thân chứ?

Nàng cảm thấy Ma Tôn không đến mức giả vờ mất trí nhớ để diễn trò mẫu tử với nàng. Có thể thấy, vừa rồi hắn bị lôi điện đánh đến mất trí thật rồi! Chỉ là không biết vì sao hắn cứ nhất định phải nhận nàng làm mẫu thân. Nhìn nàng già đến mức ấy sao? Hay là...

Vốn tưởng rằng mình chắc chắn chết rồi, giờ phút này bỗng nhiên lại có một cơ hội sống sót, Thẩm Lê đương nhiên sẽ không ngu ngốc bỏ qua cơ hội này. Nàng đánh bạo, vừa thử thăm dò vừa khổ sở nói: “Mẫu thân bị thương không động đậy được, con mau tới đỡ mẫu thân dậy đi.”

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp một tiếng, tức khắc vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Lê, dìu nàng ngồi dậy. Thấy nàng không thể tự ngồi vững, hắn tiện tay ôm nàng vào lòng.

Thẩm Lê cố kiềm chế không để bản thân run lên. Bàn tay này một khắc trước còn muốn gϊếŧ nàng, khi hắn vừa chạm vào, nếu nàng có thể động đậy thì đã sớm phản xạ có điều kiện mà hất văng hắn ra rồi.

Nhưng hiện tại kinh mạch trong cơ thể nàng hỗn loạn, không thể tùy ý cử động, tựa như cá thịt trên thớt để mặc người xâu xé. Nàng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác khó chịu, hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng dịu dàng nhìn Ma Tôn mất trí nhớ trước mặt, nói: “Mẫu thân bị thương ở đầu, hình như quên mất nên gọi con thế nào, cũng không nhớ rõ năm nay con bao nhiêu tuổi nữa...”

Dáng người thiếu niên cao lớn, lúc này hắn nửa quỳ trên đất, đỡ Thẩm Lê ngồi dậy. Đầu nàng vừa khéo ngang ngực hắn. Hắn dường như thật sự coi nàng là mẫu thân, hoàn toàn không hề có chút ý tứ giữ khoảng cách, khoảng cách hai người cực kỳ gần. Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi ủy khuất: “Sao mẫu thân có thể quên cả tên của A Trạch được chứ? Mẫu thân chẳng phải từng nói, người và phụ thân gặp nhau ở hồ Thanh Trạch, vì vậy mới đặt tên cho A Trạch là Thanh Trạch sao. Năm nay A Trạch hai tuổi rồi, mẫu thân không thể quên nữa đâu nhé. Nhưng mà con nhớ rõ hôm qua mẫu thân vừa mới nói, A Trạch đã ba tuổi rồi, là một tiểu đại nhân.”

Thẩm Lê: “?” Không phải, rốt cuộc là hai tuổi hay ba tuổi đây?

Nàng cũng không dám hỏi thêm, chỉ cần biết vị Ma Tôn đại nhân này đã bị sét đánh đến mức trở về tâm trí của trẻ con, vậy nàng cũng yên tâm rồi. Thanh Trạch chắc hẳn là tên hắn trước khi trở thành Ma Tôn, mẫu thân thực sự của hắn có lẽ vẫn luôn gọi hắn là A Trạch.

4

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.