0 chữ
Chương 4
Chương 4
Người trước mắt hình như là một Ma tu!
Bởi vì thế giới này tồn tại một kẻ địch vô cùng mạnh mẽ từ bên ngoài là Thiên Ma vực ngoại, nên giữa các tu sĩ Chính đạo và Ma tu cũng không hoàn toàn như nước với lửa. Hai bên đều có lãnh địa chính riêng, nhưng cũng không cấm đoán đối phương tiến vào lãnh địa của mình. Trong một số thành trấn, hai bên thậm chí còn cân bằng thế lực, buộc phải hòa bình chung sống với nhau.
Trấn Tầm Tiên mà hiện tại Thẩm Lê cư trú thuộc về phạm vi thế lực của Lâm gia — một trong tứ đại thế gia tu tiên Chính đạo. Trong mấy tháng sống ở đây, nàng cũng từng gặp qua một vài Ma tu, nhưng chỉ dừng lại ở mức gặp thoáng qua mà thôi. Do ảnh hưởng từ những cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc ở kiếp trước, nàng vốn dĩ luôn có sự e dè đặc biệt với Ma tu, nhìn thấy từ xa là đã nhanh chóng né tránh, đến nay vẫn chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Ma tu bao giờ.
Nam nhân kia không hề quan tâm đến lời lấy lòng của Thẩm Lê, chỉ hỏi: “Ngươi chính là Dật Danh?”
Âm thanh ấy vang lên lạnh lẽo như vàng đá va chạm vào nhau, dường như còn pha chút ý cười, nhưng giọng điệu lại ngầm chứa đầy sát khí quỷ dị.
Thẩm Lê cảm thấy sống lưng lập tức cứng đờ. Sao hắn lại biết “Dật Danh” chính là nàng chứ?
Nàng lấy hết can đảm hơi ngước mắt lên nhìn về phía nam nhân kia, sau khi cẩn thận quan sát một hồi mới phát hiện chiếc mặt nạ mà hắn đeo vô cùng quen thuộc, dường như là hình tượng thần thú Thụy Man trong truyền thuyết.
Nghĩ tới điều gì đó, tim Thẩm Lê bất giác run lên một nhịp, suýt nữa thì mềm nhũn mà ngã sấp xuống đất.
Cái... cái người này, không lẽ là Ma Tôn đấy chứ?
Ma Tôn Lục Thiên là tông chủ của ma tu môn phái Lục Thiên Tông. Môn phái này do chính hắn sáng lập, lấy luôn tên hắn làm tên môn phái, từ đó đủ thấy hắn kiêu ngạo đến mức nào. Đồng thời hắn cũng được các ma tu công nhận là thủ lĩnh chung, bởi vì hắn là tu sĩ duy nhất của toàn bộ giới tu chân còn xuất hiện công khai mà đạt tới cảnh giới Động Hư đỉnh phong. Hơn nữa hắn còn rất trẻ, mới chỉ vài trăm tuổi, được xem là tu sĩ có khả năng phi thăng cao nhất đương thời.
Những truyền thuyết về Ma Tôn Lục Thiên vô cùng nhiều, thật thật giả giả, hư hư thực thực. Nhưng điều duy nhất mọi người thống nhất khẳng định chính là hắn quanh năm luôn đeo trên mặt một chiếc mặt nạ có hình dạng thần thú Thụy Man. Nghe nói chiếc mặt nạ này cũng là một pháp bảo, lại có người đồn rằng nó thực sự được làm từ da thịt của thần thú Thụy Man.
Đối với cuộc sống của Thẩm Lê mà nói, Ma Tôn vốn là một sự tồn tại quá xa vời. Mục tiêu của nàng chỉ là cố gắng sống sót, vì thế mỗi ngày nàng chỉ nghĩ tới việc làm sao kiếm tiền và làm thế nào để nâng cao khả năng bỏ chạy. Mới đến nơi này, cái gì nàng cũng không biết, chỉ có thể dựa vào nghề cũ trước kia — viết tiểu thuyết.
Bởi vì thế giới này tồn tại một kẻ địch vô cùng mạnh mẽ từ bên ngoài là Thiên Ma vực ngoại, nên giữa các tu sĩ Chính đạo và Ma tu cũng không hoàn toàn như nước với lửa. Hai bên đều có lãnh địa chính riêng, nhưng cũng không cấm đoán đối phương tiến vào lãnh địa của mình. Trong một số thành trấn, hai bên thậm chí còn cân bằng thế lực, buộc phải hòa bình chung sống với nhau.
Trấn Tầm Tiên mà hiện tại Thẩm Lê cư trú thuộc về phạm vi thế lực của Lâm gia — một trong tứ đại thế gia tu tiên Chính đạo. Trong mấy tháng sống ở đây, nàng cũng từng gặp qua một vài Ma tu, nhưng chỉ dừng lại ở mức gặp thoáng qua mà thôi. Do ảnh hưởng từ những cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc ở kiếp trước, nàng vốn dĩ luôn có sự e dè đặc biệt với Ma tu, nhìn thấy từ xa là đã nhanh chóng né tránh, đến nay vẫn chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Ma tu bao giờ.
Âm thanh ấy vang lên lạnh lẽo như vàng đá va chạm vào nhau, dường như còn pha chút ý cười, nhưng giọng điệu lại ngầm chứa đầy sát khí quỷ dị.
Thẩm Lê cảm thấy sống lưng lập tức cứng đờ. Sao hắn lại biết “Dật Danh” chính là nàng chứ?
Nàng lấy hết can đảm hơi ngước mắt lên nhìn về phía nam nhân kia, sau khi cẩn thận quan sát một hồi mới phát hiện chiếc mặt nạ mà hắn đeo vô cùng quen thuộc, dường như là hình tượng thần thú Thụy Man trong truyền thuyết.
Nghĩ tới điều gì đó, tim Thẩm Lê bất giác run lên một nhịp, suýt nữa thì mềm nhũn mà ngã sấp xuống đất.
Cái... cái người này, không lẽ là Ma Tôn đấy chứ?
Ma Tôn Lục Thiên là tông chủ của ma tu môn phái Lục Thiên Tông. Môn phái này do chính hắn sáng lập, lấy luôn tên hắn làm tên môn phái, từ đó đủ thấy hắn kiêu ngạo đến mức nào. Đồng thời hắn cũng được các ma tu công nhận là thủ lĩnh chung, bởi vì hắn là tu sĩ duy nhất của toàn bộ giới tu chân còn xuất hiện công khai mà đạt tới cảnh giới Động Hư đỉnh phong. Hơn nữa hắn còn rất trẻ, mới chỉ vài trăm tuổi, được xem là tu sĩ có khả năng phi thăng cao nhất đương thời.
Đối với cuộc sống của Thẩm Lê mà nói, Ma Tôn vốn là một sự tồn tại quá xa vời. Mục tiêu của nàng chỉ là cố gắng sống sót, vì thế mỗi ngày nàng chỉ nghĩ tới việc làm sao kiếm tiền và làm thế nào để nâng cao khả năng bỏ chạy. Mới đến nơi này, cái gì nàng cũng không biết, chỉ có thể dựa vào nghề cũ trước kia — viết tiểu thuyết.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
