TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Nàng vẫn còn nhớ rõ trước đó Thanh Trạch bế nàng chạy rất nhanh, nhanh hơn nàng rất nhiều. Vì thế, nếu không biết rõ liệu có đánh thắng được hay không, thì có thể chạy vẫn cứ là nên chạy.

“Những đồng bọn kia của các ngươi đều là do hắn gϊếŧ đấy!” Thẩm Lê chỉ vào Thanh Trạch nói, khóe mắt nhìn thấy hắn dường như định nói lại thôi. Nàng nhớ ra vừa rồi còn lừa hắn rằng những kẻ kia đều do mình gϊếŧ, mới vội lén nhéo hắn một cái, không để hắn vạch trần mình.

Cũng may vị Ma Tôn này mất trí nhớ thành trẻ nhỏ, nhưng cũng chưa đến mức mất trí hoàn toàn. Sau khi bị Thẩm Lê nhéo, hắn liền phụ họa ngay: “Không sai, chính là ta!”

Hai người đối diện vừa sợ vừa nghi hoặc. Bọn họ vốn không tin một mình Thẩm Lê có thể dứt khoát gọn gàng gϊếŧ chết đồng bọn của họ. Nhưng nếu đổi thành nam nhân anh tuấn trước mặt này, tu vi lại nhìn không thấu kia... thì dường như cũng có thể. Có điều, người này cũng chẳng giống một đại năng, nhân vật tầm cỡ đó đâu hơi sức đâu đứng đây nói nhảm với bọn họ?

Hai người còn đang do dự, chẳng ai muốn mất mạng chỉ vì một cái trận bàn, thì nam nhân anh tuấn kia đột nhiên bế lấy Thẩm Lê, một lần nữa như một cơn gió biến mất khỏi tầm mắt họ.

“Không ổn rồi, bị lừa rồi, mau đuổi theo!”

Hai người thấy Thẩm Lê và Thanh Trạch bỏ chạy, nhất thời đã gạt hết mấy tưởng tượng về đại năng ra sau đầu, đề khí đuổi theo. Đại năng nào lại sợ hai tu sĩ Trúc Cơ như họ chứ, rõ ràng là đang cố tình hù dọa!

Thẩm Lê lúc Thanh Trạch phối hợp nhận tội thì đã nhỏ giọng nhắc hắn nhanh mang nàng chạy đi. May mà Thanh Trạch chẳng chút chần chừ, lập tức chấp hành mệnh lệnh của nàng, bế lấy nàng liền bỏ chạy, không hề lãng phí chút thời gian ít ỏi do nàng liều mạng bịa chuyện mà có được.

Ban đầu, nàng còn lo lắng mà ghé qua vai hắn nhìn về phía sau. Đến khi thấy khoảng cách với hai kẻ kia nhanh chóng kéo giãn, không thể nào đuổi kịp nữa, nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Chạy thoát được thì cần gì phải đánh nhau chứ, ngộ nhỡ đánh không lại thì biết làm sao?

Mà khi hai người kia hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Thẩm Lê, nữ tử xinh đẹp kia bỗng nhiên khựng chân lại, phun ra một ngụm máu tươi.

Nam nhân trung niên cực kỳ hoảng sợ, vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra thì nữ tử kia bỗng đột nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ ngay trước mặt hắn. Diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, khiến hắn sững người trong chốc lát, cả người bị máu thịt bắn tung tóe đầy khắp.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn vội vàng dùng thần thức kiểm tra bên trong cơ thể, nhưng thần thức vừa mới tiến vào liền như bị thứ gì đó mạnh mẽ ép chặt, “ầm” một tiếng, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong khu rừng âm u tăm tối, chỉ còn lại vô số mảnh máu thịt rơi vãi đầy đất.

Ở bên kia, Thẩm Lê đang nắm chặt lấy vạt áo của Thanh Trạch, đồng thời cẩn thận dùng linh lực bao phủ để chữa lành vết thương bên hông. Linh lực ở thế giới này có rất nhiều tác dụng, muốn mọc lại tay chân đã đứt thì hầu như không thể, nhưng đẩy nhanh tốc độ khép lại vết thương thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Trước đó, những vết thương trên mặt và cổ chân của nàng chính là nhờ lượng lớn linh lực từ cực phẩm linh đan tẩy rửa mới nhanh chóng lành lại, nhưng hiện tại dựa vào chính nàng thì tốc độ sẽ chậm hơn nhiều.

Đợi đến khi vết thương bên hông Thẩm Lê cơ bản khép miệng thì linh lực trong cơ thể nàng cũng gần như cạn kiệt. Đúng lúc này, Thanh Trạch bỗng nhiên ngập ngừng mở miệng, dường như rất rõ ràng nàng đang làm cái gì.

“Mẫu thân, trước đó người có phải là...”

“Đúng vậy! Trước đó mẫu thân đang giúp chúng ta tìm kiếm một khu vực an toàn thì gặp phải hai kẻ xấu kia, bị bọn họ làm bị thương, may mà có A Trạch đấy! A Trạch thật sự là bảo bối ngoan của mẫu thân, mẫu thân rất yêu con!”

Thẩm Lê nghe được giọng điệu của Thanh Trạch có gì đó không ổn, vội vàng ngắt lời hắn, xúc động nói.

Chuyện định bỏ lại hắn một mình mà đi, tuyệt đối không hề tồn tại!

Trên mặt Thanh Trạch thoáng ngẩn ra, vành tai hơi đỏ lên, rồi cúi đầu, cằm khẽ cọ nhẹ trên đỉnh đầu Thẩm Lê, dịu dàng nhỏ giọng nói: “A Trạch cũng rất yêu mẫu thân... Mẫu thân nhất định phải sống thật lâu thật dài mới được.”

Lúc này Thẩm Lê mới nhận ra, ở thời đại này việc biểu đạt tình cảm mẹ con hẳn sẽ không trực tiếp như thế, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, nàng đành phải nhận luôn, đáp lại: “Dĩ nhiên rồi, mẫu thân sẽ sống thật lâu.”

Cảm ơn lời chúc của Ma Tôn, ngài nhất định phải giữ lời đấy nhé!

Thanh Trạch bị dễ dàng đánh lừa, càng chạy càng thêm hăng hái. Cũng không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên chậm lại bước chân, khẽ “ồ” lên một tiếng.

Trong lòng Thẩm Lê bỗng giật mình, nàng mở mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện cảnh sắc rất không ổn.

Trước mắt vậy mà lại là một vùng tuyết nguyên.

Trong thoáng chốc đầu nàng kêu ong một tiếng, lòng nghĩ phải chăng Thanh Trạch đã khôi phục trí nhớ, dẫn nàng về địa bàn của hắn hay gì rồi. Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng nói của hắn.

“Nơi này hình như là một bí cảnh.”

Bí cảnh à, không phải địa bàn của Ma Tôn là nàng yên tâm rồi.

Ngay giây sau, Thẩm Lê chợt nhận ra một chuyện.

Khoan đã, để nàng sắp xếp lại suy nghĩ cái đã.

Ở gần trấn Tầm Tiên này, bí cảnh nổi tiếng chỉ có một nơi, tên là Thái Sùng bí cảnh. Hai hôm trước, tên hàng xóm xui xẻo của nàng là huynh đệ Tôn Tiểu Văn đúng là từng nói muốn vào Thái Sùng bí cảnh một chuyến, còn rủ nàng đi cùng, nhưng nàng đã nghiêm khắc cự tuyệt.

Rồi hôm nay, Tôn Tiểu Văn lại mang theo trận bàn kia và cả đám người đoạt bảo quay trở về.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trận bàn này nhất định là xuất phát từ bí cảnh kia, căn cứ của đám người đoạt bảo có tổ chức đó e rằng cũng ở ngay trong bí cảnh.

Nói cách khác, nàng đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

7

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.