TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Kim Lăng chọn ra một bộ Tụ Âm trận cơ thạch mà bản thân không dùng đến để giao lại cho Phượng Vũ và Phượng Nhạc, đồng thời dặn dò kỹ càng cách vận dụng, sau đó bảo hai tỷ muội Phương gia rời đi.

Hai tiểu nha đầu kia tính tình lanh lợi hoạt bát lại thích ríu rít không ngừng, nếu giữ lại thêm chỉ e sẽ huyên náo cả ngày.

Kim Lăng lúc này còn vô số việc trọng yếu cần xử lý, thật sự không dư thời gian cùng các nàng hàn huyên dông dài. Vừa mới tiễn bước Phượng Vũ và Phượng Nhạc, trước thạch động lại có người xuất hiện.

Kẻ tới vận một thân thư sam gọn gàng, dáng người thẳng tắp, khí chất nhã nhặn ôn hoà, gương mặt thanh tú mang theo vài phần nho nhã, thoạt nhìn lại khiến người ta liên tưởng đến Ninh Thải Thần.

Bước đến chắp tay hành lễ với Kim Lăng, hắn mỉm cười nói:

“Làm phiền vì đã quấy nhiễu. Phệ Hồn Cốc xưa nay vốn tĩnh mịch vắng lặng, hôm nay tiểu sinh lại nghe thấy tiếng cười đùa của nữ tử truyền đến nên trong lòng không khỏi tò mò. Không ngờ nơi này lại có thêm một vị sư muội, tiểu sinh thất lễ rồi.”

Người đến là khách, hơn nữa xem tuổi tác cũng không còn nhỏ, hẳn là đệ tử cũ đã vào cốc từ lâu.

Nghĩ vậy, Kim Lăng mời hắn vào trong thạch động rồi đưa ra khay điểm tâm mà Phượng Vũ và Phượng Nhạc vừa mang đến, sau đó nàng dò hỏi danh tính của đối phương.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Kim Lăng, người này tên gọi Ân Tà và đã tu hành tại Phệ Hồn Cốc suốt năm năm, là một vị sư huynh kỳ cựu.

Ân Tà khẽ đảo mắt nhìn quanh thạch động, ánh mắt lướt qua vách tường đầy những trận văn khắc ngân cùng mấy khối cơ thạch vỡ vụn bên giường đá.

Trong mắt hắn chợt loé một tia dị quang, song rất nhanh đã biến mất không để lại dấu vết. Gương mặt vẫn giữ vẻ ôn hoà thường ngày, hắn quay sang Kim Lăng rồi mỉm cười nói:

“Sư muội hẳn là lần đầu dưỡng hồn nên chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề nghi hoặc. Tiểu sinh bất tài nhưng đối với đạo dưỡng hồn cũng có chút lĩnh ngộ, nếu không ngại xin cho ta được góp chút ngu ý giúp sư muội giải đáp nỗi băn khoăn.”

Ngay từ khi Ân Tà bước vào động, Kim Lăng đã âm thầm vận thần thức quan sát. Tia dị quang loé lên trong mắt đối phương lúc nãy, nàng đương nhiên không thể bỏ qua.

Tuy vậy, vẻ mặt Kim Lăng vẫn điềm tĩnh, nàng cũng không vòng vo mà hỏi thẳng:

“Tiểu muội quả thực có điều chưa rõ. Nếu u hồn đã thuần thục, vậy phải làm sao để dẫn nó xuất ra?”

Ân Tà vừa nghe xong, liền nở nụ cười như thể đã đoán trước:

“Xem ra sư muội vẫn chưa để cho chấp sự đệ tử bên Tụ Âm Đường chuẩn bị trước rồi. Đám chấp sự đó, xưa nay đều như thế cả. Nếu không được chuẩn bị từ trước, bọn họ sẽ cố tình giấu nhẹm phương pháp thu hồn.

Đợi cho đến khi u hồn đã thành hình, muội chạy đi tìm hắn thì thời gian một lượt đi về lúc đó u hồn đã sớm thôn phệ sạch sẽ chủng hồn xung quanh. Đến lúc đó tổn thất chẳng phải là nhẹ đâu.”

“Tên Thái Mịch đáng chết này!”

Kim Lăng nghiến răng thầm mắng trong lòng, rồi chắp tay thi lễ với Ân Tà, nàng khiêm tốn học hỏi:

“Còn xin sư huynh chỉ điểm cho.”

Ân Tà khoát tay cười nhạt:

“Chỉ điểm thì không dám nhưng nếu muốn thu u hồn thì việc trước tiên là phải đến Vạn Pháp Đường lĩnh một chiếc bình trữ hồn. Tiểu sinh nơi này ngẫu nhiên có mấy cái, coi như lễ gặp mặt tặng cho sư muội một chiếc dùng tạm.”

Nói rồi, Ân Tà đặt xuống bàn một chiếc hộp gỗ nhỏ, đồng thời chậm rãi giảng giải phương pháp sử dụng cho Kim Lăng. Dường như vô tình, hắn ta lại thở dài nói:

“Ta ở Phệ Hồn Cốc này sống cũng chẳng dễ dàng gì. Một mặt mong dưỡng ra được u hồn lợi hại, một mặt lại sợ u hồn quá mạnh sẽ phá vỡ Vây Linh trận.

Sư muội cũng biết đó, cơ thạch trong trận yếu ớt vô cùng, chỉ cần va chạm đôi ba lần là sẽ vỡ nát. Một lần đem đến Vạn Pháp Đường chữa trị thì ít cũng phải tiêu tốn trăm viên minh châu, thật sự là ta không kham nổi.”

Kim Lăng cười khổ, khẽ thở dài nói:

“Đúng là như vậy… Chỉ tính riêng tiền chữa trị cơ thạch thôi, một lần tu sửa phù trận cũng đã tốn đến một trăm sáu mươi viên minh châu. Với người tu hành bình thường mà nói, quả thật khó mà kham nổi.”

Nghe nàng nói vậy sắc mặt Ân Tà hơi đổi, dường như có chút sốt ruột. Hắn thử dò xét:

“Ta thấy trong động của sư muội có vài mảnh cơ thạch vỡ vụn… Chẳng hay sư muội có biết cách khắc họa phù trận?”

Kim Lăng mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

“Không thể nói là biết, chẳng qua là có chút tò mò nên tiểu muội đã thử tay một phen. Nếu có thể thành công thì sau này đỡ tốn không ít minh châu. Có điều, như sư huynh thấy đó, tiểu muội chưa thể khắc thành.”

“Vậy thì thật là đáng tiếc…”

Ân Tà nghe xong rõ ràng lộ vẻ thất vọng, hàn huyên thêm vài câu thì cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Ân Tà để lại một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có ba chiếc bình trữ hồn.

Bình bằng gốm thô to cỡ lòng bàn tay, thân bình toát ra mùi tanh hôi như xá© ŧᏂịŧ thối rữa. Chính là loại bình chuyên dùng để thu chủng hồn, giống hệt loại mà ngày ấy Kim Lăng từng thấy trong lúc bố trí trận pháp.

Đem ra dưới ánh dương, có thể thấy bên trong từng luồng quang hoa lấp lóe và đây cũng chính là dấu hiệu có phù trận ẩn giấu bên trong.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.