TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

“Phệ Hồn Cốc là nơi dưỡng hồn tốt nhất trong tông môn. Một tháng mười chỉ chủng hồn cuối cùng cũng chỉ luyện được sáu đến bảy con u hồn hạ phẩm là cùng. Nếu vận khí tốt thì được năm sáu con, còn không thì ba con đã xem như không tệ.”

“Không biết sư huynh xưng hô thế nào?”

Kim Lăng đã hiểu ý trong lời nói của vị đệ tử kia, chẳng trách ngay từ đầu hắn đã nhắc nàng đừng chọn hai nhiệm vụ kia thì ra là vì nhiệm vụ mới này thật sự là khó nuốt.

“Ta là Thái Mịch. Ngươi nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn tiếp nhận nhiệm vụ dưỡng hồn?”

Thái Mịch vừa xoa tay, vừa nhìn Kim Lăng đầy dò xét. Kim Lăng không để tâm đến ám chỉ trong lời hắn, thản nhiên hỏi:

“Xin hỏi sư huynh, nếu một tháng không nộp đủ sáu con u hồn hạ phẩm thì sẽ xử trí ra sao?”

Nàng vốn một thân một mình, tài vật chẳng có là bao. Trên người ngoài một viên Dưỡng Âm Đan, một thanh Hàng Ma Xử ra thì chỉ còn vật mà Thích sư thúc vừa mới đưa, nghĩ tới vật kia là trán Kim Lăng lại giật giật từng hồi. Biết vậy lúc trước nàng đã không nên nhận lấy thứ đồ đó!

“Thiếu một con thì trừ một điểm cống hiến, hoặc dùng một trăm minh châu của mình để bù vào.”

Thái Mịch nhếch môi đáp lời:

“Nhưng nếu ba tháng liên tiếp không giao đủ, vậy thì… thứ lỗi, ta đành phải giao ngươi cho trưởng lão Quỷ Ảnh Động để rút hồn, lột da!”

Kim Lăng nghe vậy vẫn không đổi sắc, nàng lại mặt dày hỏi thêm vài chi tiết liên quan đến việc dưỡng hồn. Sau khi biết dưỡng hồn là dựa vào Tụ Âm Trận để tụ linh lấy âm khí nuôi dưỡng hồn thể, Kim Lăng đã hạ quyết tâm nhận lấy nhiệm vụ này.

Phệ Hồn Cốc nằm gần Quỷ Ảnh Động, tọa lạc nơi tận cùng của U Minh Tông và nằm sát bên một trong ba nơi chôn thi lớn nhất - Khóc Hồn Nhai. Cốc không lớn, song khắp nơi đều là mồ mả.

Tầm mắt Kim Lăng đảo qua một lượt, chỉ thấy bia mộ san sát, thi cốt rải rác khắp nơi, trông tĩnh mịch tiêu điều.

Đến đêm, từng luồng lân quang tỏa ra cùng tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng khiến người nghe thấy mà sống lưng lạnh buốt. Toàn bộ Phệ Hồn Cốc chỉ có chừng khoảng hơn mười người, gần như đều là ngoại môn đệ tử đã chuẩn bị bước vào Trúc Cơ và họ dự định sau này sẽ gia nhập vào Quỷ Ảnh Động.

Mà Kim Lăng, một người mới vào tông môn chưa lâu đứng tại đây, trông có vẻ… thật khác biệt.

Trong toàn bộ U Minh Tông, chỉ có đệ tử ngoại môn thuộc Hồng Diệp Cốc và Hợp Hoan Phong là được tiếp cận công pháp trọng tâm ngay từ cảnh giới Ngưng Khí. Chính vì vậy, những người xuất thân từ hai nơi ấy thường không mấy khi dính dáng đến những nhiệm vụ hay công việc không liên quan đến con đường tu hành của mình.

Còn lại những đệ tử ngoại môn khác, khi còn ở cảnh giới Ngưng Khí thì họ chỉ có thể tu luyện những công pháp nhập môn phổ thông. Muốn tiến vào nội môn thì phải chờ ba năm một lần để tham gia cuộc tuyển chọn nội môn chân truyền, hoặc phải tự mình tu luyện đến Trúc Cơ kỳ mới có thể có đủ tư cách.

Thông thường ngay từ khi mới nhập môn, đệ tử ngoại môn đã được phân hướng tu hành rõ ràng: người nào có chí vào Quỷ Ảnh Động thì sẽ tiếp xúc với thuật dưỡng hồn; ai hướng về Luyện Thi Đài thì bắt đầu học các phương pháp dưỡng thi và điều khiển thi thể; còn muốn bước vào Huyết Sát Môn, nơi nắm giữ lực chiến mạnh nhất tông môn và trực thuộc Chiến Ma Đường thì lại càng gian nan. Đệ tử muốn gia nhập nơi ấy bắt buộc phải nằm trong mười người đứng đầu kỳ tuyển chọn nội môn.

Vì không có người chống lưng, cũng chẳng hối lộ nên Kim Lăng đành bị phân cho một nơi dưỡng hồn có thể nói là tệ hại nhất.

Lúc nàng bước vào nơi được chỉ định là khu dưỡng hồn của mình, ấn tượng đầu tiên chỉ có thể dùng hai chữ: rách nát.

Chỗ dưỡng hồn của người khác đều được vây quanh bằng hàng rào tre tươm tất, thậm chí còn có cả những căn nhà gỗ nhỏ để cư trú.

Còn chỗ dưỡng hồn của Kim Lăng thì chẳng có gì cả.

Nơi nàng được phân là một góc khuất tận cùng trong sơn cốc, tựa lưng vào vách đá, cỏ dại um tùm che kín một cửa động nhỏ xíu bằng đá.

Chỗ này nằm sát một khe núi nhỏ, tuy không gian rộng rãi nhưng âm khí lại loãng đến đáng thương. Đến việc tu luyện còn không đủ chứ nói chi đến chuyện nuôi dưỡng u hồn.

Kim Lăng làm theo lời dặn của Thái Mịch, mở ra vây linh trận bên ngoài và nội trận Tụ Âm bên trong, sau đó đem bình gốm phong ấn mười chủng hồn ném vào trong trận pháp.

Bình gốm “phanh” một tiếng vỡ tan thành mảnh vụn, rồi từ bên trong bay ra mười đoàn quang cầu màu xám nhạt to cỡ nắm tay, chúng nhanh như tia chớp lao vào trận.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Từng luồng quang cầu va mạnh vào kết giới của vây linh trận làm phát ra từng tiếng, từng tiếng tiếng trầm đυ.c cùng những tiếng gào khóc thê lương, như xé rách màng nhĩ người nghe.

6

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.