Chương 1
Thanh Xuân (1)
Pangea niên lịch năm 1789.
Học Viện Trấn, Thành Lion Heart, phía nam Đế Quốc Griffin.
Mùa hè năm nay nóng quá mức bình thường.
Mặt trời trên cao giống như một quả cầu lửa hừng hực, phả chiếu những tia nắng gắt, mơ hồ biến toàn thành Sư Tử Tâm trở thành một cái lò thiêu khổng lồ.
Không khí nóng bức đến ngột ngạt mang lại cho người ta cảm giác đường xá cũng như đang bị nung chảy ra vậy.
Nhưng như người ta hay nói, vật cực tất phản, có thịnh ắt có suy, quy luật tự nhiên là vậy.
Đột nhiên mây đen kéo tới chẳng hề báo trước, sấm chớp nổi lên đùng đùng, cơn mưa rào ập xuống tưới tắm vạn vật giống như là muốn bù đắp cho quãng thời gian nắng nóng kéo dài đã qua.
Tại một căn tiệm nhỏ ven đường Trafford cổ kính, những hạt mưa hung mãnh va vào cửa sổ tầng lầu, phát ra nhưng thanh âm “lộp độp” dồn dập không ngớt, nghe loáng thoáng mơ hồ thì giống như tiếng trống thúc dục người ta trong cơn mơ tỉnh lại.
Tiếng động đánh thức Lý Vinh từ trong giấc ngủ trưa vươn vai lồm cồm bò dậy.
Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, khoé môi khô nứt vì nóng nực. Mắt nhắm mắt mở cố soi lấy cái đồng hồ gỗ nhỏ cạnh giường, nhìn thấy thời gian điểm 12h 36 phút ban trưa thì ngáp ngắn ngắp dài, chui lại vào trong chăn, lựa một tư thế thoải mái, cố gắng tìm lại cảm giác để tiếp tục ngủ vùi.
Dù sao lúc này vẫn trong giờ nghỉ trưa của cửa tiệm, hắn cảm thấy không việc gì phải vội vã dậy cả, ngủ tiếp mới là chính đạo.
Dạo gần đây Lý Vinh hay mơ những giấc mơ kì lạ, ảo mộng chân thực đan xen vào nhau khiến cho bản thân hắn giống như người đi qua giữa hai thế giới, đâu là mơ đâu là thực nhất thời hắn khó lòng mà phân biệt được.
Đang yên đang lành, đột nhiên xuyên không tới một thế giới xạ lạ, nơi nơi đầy dãy một đám người quái gở yêu thích mặc đồ theo phong cách Gothic kỳ quái, nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ kì lạ, lâu lâu lại hướng lên trời cùng nhau ngợi ca thần linh thật sự khiến Lý Vinh nổi cả da gà.
Lại còn cái mẹ gì mà Ma Kim thuật sĩ tôn kính nữa chứ, ha ha, nực cười, ta đây còn là học viên của Hogwart đây?!
Mà khoan...
Chotto matte!!
Giật mình bật dậy khỏi giường, Lý Vinh trợn tròn mắt nhìn cảnh vật xung quanh một vòng.
Một bầu không khí u ám đột nhiên phủ lên trên người hắn.
Bao vây lấy hắn lúc này là một gian phòng gỗ nhỏ độ 15 mét vuông, một bên tường gỗ xây nghiêng đổ chéo xuống, hợp với sàn nhà tạo thành một góc 45 độ, nhìn qua liền có thể đoán nơi này là một tầng gác xép.
Phía bên cạnh giường của hắn là chiếc bàn gỗ nhỏ tương đối cũ kỹ đã bị mối mọt ăn thủng lỗ chỗ, chất lượng thật chẳng ra sao, nơi góc bàn thậm trí còn khuyết mất một mảnh.
Giá sách nhỏ trên mặt bàn nơi đó cũng ọp ẹp như sắp đổ, một tầng để trống không đựng sách vì đã sập nghiêng, để lộ ra vài chỗ bẩn do đã bị sơn tường rơi xuống tạo thành vài vệt loang lổ.
Phía trên bàn, từng đống sách dày cộp như từ điển cùng một đống cuộn giấy màu nâu nhạt ngổn ngang chồng chất, chữ viết phía trên đều là chữ thể Latin thế nhưng Lý Vinh hắn không sao hiểu nổi, giữa bàn tương đối trống trải, ở nơi đó có những tấm thẻ kim loại vuông vức bị người khắc dở giang, từng vệt hoa văn biểu tượng tròn như chú ngữ thấp thoáng ẩn hiện dưới cái ánh sáng lờ mờ phát ra từ quả cầu pha lê bên cạnh.
Cái bóng đèn dây tóc cũ kĩ trên đỉnh đầu hắn thỉnh thoảng hơi rung lắc nhẹ, tựa như đang lắc lư theo tiết tấu của những hạt mưa rơi xuông đập vào phần kính của cửa sổ.
Lý Vinh lấy hai tay dụi mắt rồi ngay lập tức sững sờ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của mình, đôi bàn tay non nớt, trắng nõn thon dài, có chút gầy guộc giống như không đủ dinh dưỡng, khuôn mặt Lý Vinh biến đần độn đến nghệch cả ra.
Đương lúc chưa hiểu chuyện đang diễn ra thì đột nhiên hàng loạt ký ức tựa như thủy triều ồ ạt tiến sâu vào trong não bộ của hắn, giống như đang có người cưỡng ép nhồi nhét cả đống thông tin vào vậy, nhất thời đầu óc Lý Vinh đau như búa bổ, phải mất hơn vài phút sau cơn đay này mới chấm dứt.
Thở ra được một hơi đầy khó nhọc, lúc này toàn thân Lý Vinh từ trên xuống dưới đều bủn rủn đến mức không thể cử động, chỉ có thể cố gắng hớp lấy vài ngụm không khí mong có thể hồi sức. Nội tâm hắn hiện tại có chút hoảng hốt, hô hấp dần trở nên gấp gáp, lòng sợ hãi nghĩ thầm.
“Con mẹ nó! Cái thế giới này vậy mà không phải là mộng!”
“Ta thật là đã xuyên qua?”
...
Ba tháng sau.
Sư Thành Học Viện, Ban Phổ Thông lớp 10C3.
“Ngã tư cuộc đời sắp đến, bước ngoặt của đời người không phải là rất nhiều, cơ hội chính là đại khảo tốt nghiệp 2 tháng sau, đây chính là chuyện trọng đại...”
“Các ngươi... là phải cảm thấy gấp gáp, là phải dùng hết sức mình mà nắm lấy cơ hội này!”
Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp David hùng hồn giao giảng, nhìn bộ dạng lão niên nhăn nhúm của hắn, có trời mới biết trong hơn 50 năm đứng lớp chủ nhiệm, hắn đã lặp đi lặp lại những lời này bao nhiêu lần.
Hơn 60 tên học viên của lớp 10C3 ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, khoanh tay lắng nghe chủ nhiệm lớp phát biểu, chính như lão David nói, kì thi tốt nghiệp 2 tháng sau chính là bước ngoặt quan trọng quyết định tương lai vận mệnh của bọn hắn.
“Trong số các ngươi, đã có những người thức tỉnh được Mệnh Thư, ở đây ta có lời chúc mừng hướng về các ngươi, cánh cửa lớn của Nội Viện xem như đã hướng về các ngươi rộng mở!”
Theo lời nói của chủ nhiệm lớp David, trong phòng học có lác đác 8-9 tên học sinh dựng thẳng sống lưng, ưỡn ngực tự hào, hưởng thụ ánh mắt ước ao của đám học viên còn lại.
Đây hẳn chính là tầng lớp tinh anh tương lai của xã hội đi.
“Đương nhiên, các ngươi cũng không thể thư giãn, bước vào Nội Viện chỉ mới là bước đầu tiên, kì thi phân chia lớp tiếp theo mới thật sự là đại khảo hạch, phải không ngừng cố gắng!”
Lão David nghiêm giọng cảnh tỉnh, ngăn không cho đám học viên nhóm đầu của mình nảy sinh kiêu ngạo.
“Đã rõ! Thưa Chủ nhiệm!” - Đám học viên kia đồng thanh hướng ứng, thế nhưng ánh mắt đám người trẻ tuổi đều vẫn ẩn ẩn chút mê ly, có điểm không nhìn thẳng vào hiện thực.
Lão chủ nhiệm khẽ gật đầu một cái, xoay về phía cả lớp, tiếp tục nói:
“Đương nhiên, các bạn học còn lại vẫn còn có cơ hội, hai tháng không ngắn không dài, phải cố gắng gấp bội so với người khác mới mong đuổi kịp, hơn nữa, học văn hoá cũng rất quan trọng, không thể bỏ tiết, nó cũng sẽ quyết định một phần tương lai của các ngươi!”
“Vâng~!”
Đám học sinh đang ngồi vang lên những tiếng hồi đáp uể oái, nói thật, trong mắt bọn hắn tại cái thời đại này, chỉ có trở thành Ma Kim Thuật Sĩ mới là thượng lưu cao tầng, học văn hoá làm văn phòng chỉ là lựa chọn thứ cấp.
“Mười năm giáo dục phổ thông, lập tức phải đến điểm cuối, ta hi vọng các ngươi có thể động viên nhau cùng nỗ lực, đừng để trở thành một kẻ ăn bám xã hội!” - Lão David một bên thao thao bất tuyệt, nói đến câu cuối đột nhiên lên giọng tăng ngữ khí, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm về góc gần cuối lớp bên cạnh của sổ.
Xoạt!
Hầu hết ánh mắt của cả lớp đều xoay lại nhìn theo lão Chủ Nhiệm, nhìn vào một tên học viên đang nằm ngủ ngon ngọt, không ít kẻ trong đó còn phát sinh ra tiếng cười trào phúng khinh miệt.
Nam sinh này giống như cảm ứng được ánh mắt của mọi người, lồm cồm bò dậy, quét mắt nhìn quanh một vòng, xong nâng lên bàn tay xoa nhẹ hai bên thuỳ thái dương, có vẻ tùy ý nhàn nhạt nói:
“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy soái ca nằm ngủ bao giờ sao?”
“Ngươi...”
Lão David tức đến dựng cả râu, đang định quát tháo thì chợt nghe tiếng chuông báo hết tiết rung lên inh ỏi, nam sinh kia không một động tác thừa, ném cuốn sách đang dựng đứng trên mặt bàn vào trong cặp, nhanh như cắt bước ra khỏi lớp, chỉ lưu lại một cái tàn ảnh.
Không thể không nói cái vẻ bất cần của soái ca Á Đông này còn rất ấn tượng, ít nhất là dễ dàng lưu lại lạc ấn trong lòng đám nữ sinh trong lớp.
Điều này Lý Vinh hắn cũng phải gật gù công nhận.
Không sai, cái tên vừa tỏ vẻ bất cần ngầu lòi kia là bạn cùng lớp của Lý Vinh, chính xác là ngồi ngay phía trên hắn, thằng ôn con này suốt ngày trốn học, lên lớp thì ngủ gật, thật sự là khiến Lý Vinh trong lớp không người che chắn, bản thân lắm lúc muốn ngủ cũng không thể được.
“Này!”
Đương lúc thu dọn sách bút, đột nhiên, gã thiếu niên to con bên cạnh Lý Vinh quay sang hướng hắn cười nói:
“Vincent, ngươi đã xác định mình sẽ vào khoa nào trong Nội Viện chưa?”
31
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
