TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Đúng lúc ấy, nguyên chủ lại gây chuyện.

Vì tranh giành tình cảm, nguyên chủ bị vị hôn phu từ hôn, sau đó còn bị người người khác hủy dung.

Bá mẫu nhân cơ hội đó, lấy cớ tống khứ cả nguyên chủ lẫn người đệ đệ mười tuổi đến một thôn xóm hẻo lánh, để tránh mang tiếng hà khắc, ngoài mặt bà ta ban cho nguyên chủ vài mẫu ruộng.

Tuy nguyên chủ là phận nữ nhi nhưng tính nết lại y hệt người phụ thân ăn chơi trác táng của mình, không chỉ kiêu ngạo ương ngạnh, không có đầu óc mà còn tiêu tiền như nước.

Vừa đến nơi hẻo lánh này, nguyên chủ đã tự cho mình là cao sang hơn người, hễ có kẻ nào cố tình nịnh nọt là vung tay ban thưởng bạc một cách hào phóng. nguyên chủ còn ảo tưởng mình sẽ sớm được quay về gia tộc, chẳng hề nghĩ đến khi tiêu hết tiền thì phải làm sao.

Chẳng mấy chốc, nguyên chủ đã như Tán Tài Đồng Tử, tiêu sạch mấy trăm lượng bạc mang theo, lại còn bị dụ dỗ cờ bạc, thậm chí còn dùng cả Ngũ Thạch Tán, đúng là to gan lớn mật.

Đến cả mấy mẫu ruộng ít ỏi cũng bị đem đi cầm cố hết, bây giờ trên người không còn một đồng, ngay cả tiền ăn cũng chẳng có. Vì quá đói, nguyên chủ phải ra ngoài tìm rau dại ăn, ai ngờ lại ăn nhầm phải Câu Hồn Thảo cực độc.

Cho nên nguyên chủ vừa chết thì Chung Ly Yên xuyên tới.

Chung Ly Yên nghe mà chết lặng. Ngay cả một người hiện đại như cô cũng phải bó tay trước sự liều lĩnh và ngu ngốc của nguyên chủ.

Nếu không phải đã tiếp nhận ký ức, chỉ nhìn cách hành xử này, cô còn tưởng nguyên chủ là một đứa trẻ nào đó mắc bệnh trung nhị xuyên qua đây.

Cô thấy lạ là một kẻ không có não như nguyên chủ lại có thể sống sót đến tận bây giờ.

Chỉ tội nghiệp cho người đệ đệ của nguyên chủ. Thằng bé là con út, chẳng những không được phụ mẫu yêu thương, mà còn bị phụ thân ghét bỏ.

Mẫu thân thì thiên vị nguyên chủ, xem nhẹ đứa con trai này. Từ nhỏ, thằng bé đã bị những đứa trẻ khác trong gia tộc bắt nạt, còn nguyên chủ thì coi việc sai bảo, bắt nạt đệ đệ của mình là điều hiển nhiên.

Bây giờ lại còn bị nguyên chủ liên lụy đến mức cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Nguyên chủ đối xử với đệ đệ của mình chẳng khác nào nuôi một con chó con mèo không quan trọng, vui thì nhớ tới cho chút tiền.

Khi tâm trạng không tốt, chửi mắng đã là nhẹ, thường xuyên còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay không chút nể nang. Mà phần lớn thời gian, tâm trạng của nguyên chủ đều chẳng ra gì.

Nguyên chủ bệnh, nam hài chăm sóc còn bị mắng. Nếu là Chung Ly Yên của ngày trước, có lẽ đã cho một bát thuốc độc tiễn vong đối phương rồi.

Thật sự Chung Ly Yên thấy mình xui tận mạng, xuyên vào ai không xuyên, lại nhập vào một kẻ vừa ích kỷ vừa bạo hành trẻ em kỳ quái thế này.

11

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.