0 chữ
Chương 386
Chương 386: Ẩn sức
Dưới bầu không khí sôi trào, trước ánh mắt của hàng ngàn nguyên sĩ, hai thân ảnh đã nghiêm nghị đứng trên võ đài, chuẩn bị luận bàn một trận với đối phương. Trung niên Khương Vĩ trưởng lão Thư Trang Viện, đối đầu với thanh niên Dược Hảo Nhân trưởng lão Thanh Khư Cung, cả hai đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành, hấp dẫn sự chú ý của tất cả người có mặt tại đây.
Một gã quản sự thuộc thế lực nào đó làm trọng tài, lúc này giơ tay lên cao rồi hô lớn: “Trận đấu bắt đầu!”
“Dược nguyên hữu, xin đắc tội.” Trung niên đối diện chắp tay nói, ngay sau đó khí thế dâng trào, nguyên lực địa sắc hùng dũng bộc phát, song thủ tức thì được bao bọc bởi vô số đất đá tạo thành hai nắm đấm lớn. Ầm một tiếng, thân ảnh gã ta đã lao tới ngay kế bên đối thủ, quyền thủ phá không tung ra thẳng hướng đối phương.
Thân thể khẽ nhích, A Diệt tránh khỏi một đấm hiểm hóc, mắt hắn liếc tới đối phương, ngay tức thì vây quanh đây là vô số phi kiếm kim trúc, đồng loạt công kích gã trung niên. Họ Khương tế ra bảo cụ bản mệnh là một tấm thuẫn lớn, hư ảnh tòa sơn phong xuất hiện bao bọc gã ta bên trong, phòng thủ nghiêm ngặt trước thế công của phi kiếm.
A Diệt tức thì bật lùi lại, tại vị trí trước đó hắn đứng có một bàn tay to lớn phá đất vươn lên chộp vào khoảng không, ngay địa phương họ Diệt vừa đặt chân lại có thêm một bàn tay khác. Thân ảnh gã thanh niên tuấn mỹ linh hoạt như thiểm điện, trong cái nháy mắt đã liên tục né tránh hai lần công kích, xuất hiện tại khu vực xa hơn.
Trên hàng ghế trưởng lão, không ít người kinh ngạc trước thân pháp của hắn, một nữ tử chuyên tu tốc độ lên tiếng: “Dược nguyên hữu không sở hữu phong hay lôi thuộc tính nguyên lực, vậy mà lại có thể thi triển thân pháp linh động như thế, quả thực rất khó đấy.”
Nghe lời đánh giá này nhiều người gật đầu tán thành, nếu không thi triển độn thuật thì tại đây khó có ai linh hoạt được trong không gian nhỏ như họ Dược. Chỉ mới chén trà nhỏ trôi qua mà trận đấu phía dưới đã khiến mọi người hứng thú tăng cao, hai gã tu vi đại viên mãn cũng chú tâm quan sát, muốn xem A Diệt có thực sự lợi hại.
Võ đài dưới quảng trường chỉ rộng trăm trượng, phạm vi quá nhỏ so với đấu pháp giữa Bỉ Ngạn cảnh. Chưa kể bao bọc võ đài là một lớp kết giới rắn chắc, ngoài việc giữ không cho dư uy từ trận đấu phát tán ra khán đài, còn có thêm khả năng cấm không, khiến nguyên sĩ không thể phi hành.
Từ dưới mặt sàn đấu lúc này trồi lên một cự viên được hình thành từ đá, hai bàn tay vừa rồi muốn chộp lấy A Diệt chính là của cự viên này. Khương Vĩ nhảy lên bên vai cự viên, chỉ huy nó truy đuổi công kích đối phương, lập tức sinh vật bằng đá đó lao nhanh tới phía tên thanh niên.
A Diệt mặt không đổi sắc, thân thể bạo phát lục kim nguyên lực, cường độ cao hơn gấp mấy lần so với đồng giai. Đơn thủ vung lên, tức thì một động thiên xuất hiện ngay trước mặt cự viên, đầu trúc long to lớn gầm thét, phô thiên cái địa lao ra ngoại giới, húc mạnh một cú tới tảng đá trước mặt, đánh bay cự viên ra xa.
Khương Vĩ đáp đất, sau đó bộc phát tốc độ phóng nhanh tới đối phương, tránh khỏi không ít lần trúc long quất đuôi xuống. Ngay khi tiếp cận gã trung niên liền thi triển thể thuật, song quyền bọc đá tung ra không ngừng liên hoàn đấm hướng tới đối thủ.
Phía đối diện, họ Dược thanh niên linh hoạt tránh né, đôi khi không tránh kịp sẽ hiển hóa ra một thanh kim trúc kiếm để chống đỡ, trông như đang đùa bỡn với đối phương. Khương Vĩ gầm lớn khiến nguyên lực tại hai nắm đấm càng thêm đậm đặc, sau đó dáng mạnh song quyền xuống mặt nền, lớn tiếng quát: “Trồi Sơn Hợp Địa!”
Mặt đất rung chấn dữ dội, tại quảng trường bên ngoài võ đài cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, như có vật khổng lồ dưới lòng đất vừa thức tỉnh. Bụi đất bốc lên, hai nửa ngọn núi trồi lên giữa sàn đấu, theo dấu hợp thủ của trung niên, hai ngọn núi cao hơn trăm trượng tức thì liên hợp lại, ép chặt tên thanh niên ở giữa, chấn áp hắn trong tòa sơn phong hùng vĩ này.
“Hay!” Hai nữ tử là trưởng lão Thư Trang Viện vui mừng thốt lên, một người trong đó kích động nói: “Chiêu này của Khương sư huynh một khi chấn áp được mục tiêu, thì coi như kẻ đó không còn cơ hội trở mình rồi, trước giờ có không biết bao nhiêu yêu soái bại dưới nguyên kỹ này.”
Những người khác đều chấn kinh, không nghĩ họ Khương lại có chiêu thức át chủ bài như thế này, loại thần thông đó tốt nhất nên né tránh chứ một khi dính phải sẽ rất khó thoát ra. Nhưng phạm vi võ đài có hạn, A Diệt sao có khu vực trống để tránh khỏi hai tòa sơn phong khổng lồ chứ, đã thế còn không thể thi triển độn thuật phi hành.
Trung niên Khương Vĩ đứng trên ngọn núi do mình tạo ra mà cười lớn, hắn cực kỳ tự tin với thần thông này của bản thân, giờ hắn đã nắm chắc chiến thắng, hắn cuồng tiếu nói: “Tưởng ngươi lợi hại như thế nào khiến lão phu cứ thấp thỏm, thì ra cũng chỉ biết né tránh có chút tốt, thực lực còn thua xa lão phu, hahaha!”
“Ầm!” Đột nhiên thân núi nổ mạnh, cả tòa sơn phong gãy đôi, một lực trùng kích hùng hổ phóng tới gã trung niên khiến hắn hộc máu mồm bắn ngược ra sau. Trước con mắt kinh ngạc của nhiều người, tên thanh niên nhảy lên khỏi lòng núi, trong tay hắn lúc này cầm theo một thanh chiến đao, hướng tới phía trung niên rồi phát lực đuổi theo.
“Trận đấu nên kết thúc rồi.” Hờ hững nói một câu, thân ảnh A Diệt phóng nhanh tới đối phương, chiến đao bộc phát huyết sắc sức mạnh, hư ảnh đầu trúc long xuất hiện gào thét bay theo, khí tức sát phạt tràn ra mãnh liệt.
Cảm nhận cỗ sức mạnh khủng khϊếp đang lao tới phía mình, Khương Vĩ kinh hãi vội vã ổn định thân hình, tấm thuẫn hiện ra trước mặt, theo pháp quyết của gã liền bạo phát thần thông mạnh mẽ.
“Tam Trùng La Sinh Môn!”
Lực lượng thổ thuộc tính bành trướng dữ dội, sàn đấu lại tiếp tục rung chấn, từ dưới lòng đất trồi lên ba cổng thành mặt quỷ to lớn, che chắn thân ảnh gã trung niên ở sau cùng. Đúng lúc này thân ảnh tên thanh niên vừa phóng tới, hắn không để tâm liền vung mạnh chiến đao trong tay, lưỡi đao khát huyết gào thét trảm đôi sinh môn đầu tiên.
Đầu cự long hư ảnh kéo theo sức mạnh kim trúc cuồng bạo, điên cuồng trùng kích lên sinh môn thứ hai khiến cổng thành này vỡ vụn. A Diệt thế như chẻ tre tiếp tục thẳng tiến, Cuồng Long chiến đao bạo khởi hào quang quét ngang sinh môn thứ ba, khiến họ Khương tuyệt vọng chứng kiến tam trùng sinh môn bị đối phương một chiêu phá hủy.
Tên thanh niên với khí thế như muốn bài sơn đảo hải đã tới ngay trước mặt gã trung niên, sức mạnh cuồng bạo trên vũ khí của hắn ngay lập tức xé tan lớp quang tráo hộ thể của đối phương, kình phong điên cuồng ập tới đánh bay Khương Vĩ dính chặt lên lớp vách ngăn của kết giới, máu tươi phun ra xối xả.
Mắt thấy gã trung niên Khương Vĩ toàn thân vô lực rơi xuống khỏi vách ngăn, như một bãi rẻ rách đập mạnh lên nền đá, khí tức thất thường, tên trọng tài liền hô lớn: “Trận đấu kết thúc, trưởng lão đại diện Thanh Khư Cung, tiền bối Dược Hảo Nhân dành chiến thắng!”
Im lặng qua vài hơi thở, sau đó toàn trường bỗng chốc sôi trào, đặc biệt là khán đài nơi đám đệ tử Thanh Khư Cung đang đứng, bấy giờ là một mảng ồn ào náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt.
Trên hàng ghế trưởng lão, Nhan Như Ngọc mỉm cười, Cơ Trang đập mạnh tay xuống vịn ghế khen hay, thần sắc kích động. Ngược lại, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện âm trầm, họ không ngờ thi triển tuyệt chiêu áp đáy hòm thành công, vậy mà Khương trưởng lão vẫn thua cuộc.
Những trưởng lão của ba thế lực khác cũng âm trầm không kém, họ không bất ngờ trước kết quả này, vì trước khi trận đấu diễn ra thì phần lớn mọi người đều cho rằng Dược Hảo Nhân sẽ thắng. Họ Bất ngờ vì qua trận chiến vừa rồi họ Dược chưa để lộ ra bất kỳ con át chủ bài nào, bảo cụ bản mệnh thời khắc cuối hắn mới dùng tới, nguyên kỹ thậm chí chưa từng thi triển.
Đạo độn quang trong nháy mắt đáp xuống khu vực này, không ít trưởng lão mỉm cười chắp tay chúc mừng hắn, ngay cả hai gã Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn cũng phải tươi tắn sắc mặt mà chúc mừng. “Dược nguyên hữu đã bảo vệ lệnh bài thành công, giờ Thư Trang Viện không còn tư cách khiêu chiến với Thanh Khư Cung nữa, chúc mừng các hạ.”
A Diệt khách sáo vài câu với mấy kẻ khác rồi mới trở lại ghế ngồi, hắn tươi cười đưa lại tấm Mộc lệnh bài cho họ Cơ rồi nói: “May mắn không làm nhục mệnh, bảo vệ lệnh bài thành công.”
“Dược huynh quá khách sáo rồi, thực lực huynh hơn xa lão họ Khương đó, đâu thể gọi là may mắn chứ.” Cơ Trang vui mừng nhận lại tấm lệnh bài, giờ nàng ta đã thực sự tin tưởng thực lực chân chính của thanh niên ngồi kế bên.
Lúc này gã trung niên Khương Vĩ đã được một trưởng lão đồng môn rìu về chỗ nghỉ ngơi, với tu vi Bỉ Ngạn cảnh thì số thương thế ngoài da này sẽ chóng lành thôi. Nhưng trong thời gian ấy thì chuyện không hay diễn ra, trưởng lão của mấy thế lực khác liền bỏ đá xuống giếng, Ngạ Quỷ Môn và Vũ Hải Phường cùng lúc khiêu chiến nhị nữ Thư Trang Viện.
Thấy người khiêu chiến của Ngạ Quỷ Môn có tu vi đại viên mãn, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện biết không thể giữ nổi một tấm lệnh bài. Họ liền để trưởng lão yếu nhất đồng ý tiếp nhận lời khiêu chiến, ngay sau đó lên tiếng nhận thua, không cần đấu mà đưa luôn Mộc lệnh bài cho tên thanh niên anh tuấn.
Trận đấu tiếp theo giữa mỹ phụ tên Hồng Nhi thuộc Vũ Hải Phường, cùng với nữ tử Vân Thanh Vận thuộc Thư Trang Viện, cả hai đều có tu vi đại thành Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa thực lực cao hơn mức tầm trung.
Chả mấy chốc cặp đấu mới đã diễn ra, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người, A Diệt cũng chăm chú quan sát nhị nữ đấu pháp, đôi khi cùng Như Ngọc truyền âm trao đổi. Cơ Trang không ngừng lẩm bẩm cổ vũ cho Vân Thanh Vận, chửi rủa mỹ phụ Hồng Nhi nhất định phải thua.
Trong khi đang quan sát trận chiến, A Diệt như cảm ứng được gì đó liền hướng ánh mắt qua một phía, liền phát hiện lão già họ Mạnh, trưởng lão mạnh nhất thế lực Hoàng Hạc Hồ đang nhìn mình. Hiện tại Ngạ Quỷ Môn đã có đủ ba tấm lệnh bài nên không thể khiêu chiến được nữa, chỉ còn một gã đại viên mãn chưa có lệnh bài, lão ta có lẽ đang nhắm tới Thanh Khư Cung.
A Diệt biết lão già đó có tu vi rất thâm sâu tại cảnh giới này, đã thành danh cách đây mấy trăm năm rồi, ngoại trừ mấy kẻ đã được Tổ chi pháp tắc công nhận thì lão ta đứng hàng đầu, thực lực rất cao cường. Hắn đưa ánh mắt trở lại võ đài, bình thản quan chiến, bản thân chẳng ngại nếu phải chiến đấu với lão già kia.
Một gã quản sự thuộc thế lực nào đó làm trọng tài, lúc này giơ tay lên cao rồi hô lớn: “Trận đấu bắt đầu!”
“Dược nguyên hữu, xin đắc tội.” Trung niên đối diện chắp tay nói, ngay sau đó khí thế dâng trào, nguyên lực địa sắc hùng dũng bộc phát, song thủ tức thì được bao bọc bởi vô số đất đá tạo thành hai nắm đấm lớn. Ầm một tiếng, thân ảnh gã ta đã lao tới ngay kế bên đối thủ, quyền thủ phá không tung ra thẳng hướng đối phương.
A Diệt tức thì bật lùi lại, tại vị trí trước đó hắn đứng có một bàn tay to lớn phá đất vươn lên chộp vào khoảng không, ngay địa phương họ Diệt vừa đặt chân lại có thêm một bàn tay khác. Thân ảnh gã thanh niên tuấn mỹ linh hoạt như thiểm điện, trong cái nháy mắt đã liên tục né tránh hai lần công kích, xuất hiện tại khu vực xa hơn.
Trên hàng ghế trưởng lão, không ít người kinh ngạc trước thân pháp của hắn, một nữ tử chuyên tu tốc độ lên tiếng: “Dược nguyên hữu không sở hữu phong hay lôi thuộc tính nguyên lực, vậy mà lại có thể thi triển thân pháp linh động như thế, quả thực rất khó đấy.”
Võ đài dưới quảng trường chỉ rộng trăm trượng, phạm vi quá nhỏ so với đấu pháp giữa Bỉ Ngạn cảnh. Chưa kể bao bọc võ đài là một lớp kết giới rắn chắc, ngoài việc giữ không cho dư uy từ trận đấu phát tán ra khán đài, còn có thêm khả năng cấm không, khiến nguyên sĩ không thể phi hành.
Từ dưới mặt sàn đấu lúc này trồi lên một cự viên được hình thành từ đá, hai bàn tay vừa rồi muốn chộp lấy A Diệt chính là của cự viên này. Khương Vĩ nhảy lên bên vai cự viên, chỉ huy nó truy đuổi công kích đối phương, lập tức sinh vật bằng đá đó lao nhanh tới phía tên thanh niên.
Khương Vĩ đáp đất, sau đó bộc phát tốc độ phóng nhanh tới đối phương, tránh khỏi không ít lần trúc long quất đuôi xuống. Ngay khi tiếp cận gã trung niên liền thi triển thể thuật, song quyền bọc đá tung ra không ngừng liên hoàn đấm hướng tới đối thủ.
Phía đối diện, họ Dược thanh niên linh hoạt tránh né, đôi khi không tránh kịp sẽ hiển hóa ra một thanh kim trúc kiếm để chống đỡ, trông như đang đùa bỡn với đối phương. Khương Vĩ gầm lớn khiến nguyên lực tại hai nắm đấm càng thêm đậm đặc, sau đó dáng mạnh song quyền xuống mặt nền, lớn tiếng quát: “Trồi Sơn Hợp Địa!”
Mặt đất rung chấn dữ dội, tại quảng trường bên ngoài võ đài cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, như có vật khổng lồ dưới lòng đất vừa thức tỉnh. Bụi đất bốc lên, hai nửa ngọn núi trồi lên giữa sàn đấu, theo dấu hợp thủ của trung niên, hai ngọn núi cao hơn trăm trượng tức thì liên hợp lại, ép chặt tên thanh niên ở giữa, chấn áp hắn trong tòa sơn phong hùng vĩ này.
“Hay!” Hai nữ tử là trưởng lão Thư Trang Viện vui mừng thốt lên, một người trong đó kích động nói: “Chiêu này của Khương sư huynh một khi chấn áp được mục tiêu, thì coi như kẻ đó không còn cơ hội trở mình rồi, trước giờ có không biết bao nhiêu yêu soái bại dưới nguyên kỹ này.”
Những người khác đều chấn kinh, không nghĩ họ Khương lại có chiêu thức át chủ bài như thế này, loại thần thông đó tốt nhất nên né tránh chứ một khi dính phải sẽ rất khó thoát ra. Nhưng phạm vi võ đài có hạn, A Diệt sao có khu vực trống để tránh khỏi hai tòa sơn phong khổng lồ chứ, đã thế còn không thể thi triển độn thuật phi hành.
Trung niên Khương Vĩ đứng trên ngọn núi do mình tạo ra mà cười lớn, hắn cực kỳ tự tin với thần thông này của bản thân, giờ hắn đã nắm chắc chiến thắng, hắn cuồng tiếu nói: “Tưởng ngươi lợi hại như thế nào khiến lão phu cứ thấp thỏm, thì ra cũng chỉ biết né tránh có chút tốt, thực lực còn thua xa lão phu, hahaha!”
“Ầm!” Đột nhiên thân núi nổ mạnh, cả tòa sơn phong gãy đôi, một lực trùng kích hùng hổ phóng tới gã trung niên khiến hắn hộc máu mồm bắn ngược ra sau. Trước con mắt kinh ngạc của nhiều người, tên thanh niên nhảy lên khỏi lòng núi, trong tay hắn lúc này cầm theo một thanh chiến đao, hướng tới phía trung niên rồi phát lực đuổi theo.
“Trận đấu nên kết thúc rồi.” Hờ hững nói một câu, thân ảnh A Diệt phóng nhanh tới đối phương, chiến đao bộc phát huyết sắc sức mạnh, hư ảnh đầu trúc long xuất hiện gào thét bay theo, khí tức sát phạt tràn ra mãnh liệt.
Cảm nhận cỗ sức mạnh khủng khϊếp đang lao tới phía mình, Khương Vĩ kinh hãi vội vã ổn định thân hình, tấm thuẫn hiện ra trước mặt, theo pháp quyết của gã liền bạo phát thần thông mạnh mẽ.
“Tam Trùng La Sinh Môn!”
Lực lượng thổ thuộc tính bành trướng dữ dội, sàn đấu lại tiếp tục rung chấn, từ dưới lòng đất trồi lên ba cổng thành mặt quỷ to lớn, che chắn thân ảnh gã trung niên ở sau cùng. Đúng lúc này thân ảnh tên thanh niên vừa phóng tới, hắn không để tâm liền vung mạnh chiến đao trong tay, lưỡi đao khát huyết gào thét trảm đôi sinh môn đầu tiên.
Đầu cự long hư ảnh kéo theo sức mạnh kim trúc cuồng bạo, điên cuồng trùng kích lên sinh môn thứ hai khiến cổng thành này vỡ vụn. A Diệt thế như chẻ tre tiếp tục thẳng tiến, Cuồng Long chiến đao bạo khởi hào quang quét ngang sinh môn thứ ba, khiến họ Khương tuyệt vọng chứng kiến tam trùng sinh môn bị đối phương một chiêu phá hủy.
Tên thanh niên với khí thế như muốn bài sơn đảo hải đã tới ngay trước mặt gã trung niên, sức mạnh cuồng bạo trên vũ khí của hắn ngay lập tức xé tan lớp quang tráo hộ thể của đối phương, kình phong điên cuồng ập tới đánh bay Khương Vĩ dính chặt lên lớp vách ngăn của kết giới, máu tươi phun ra xối xả.
Mắt thấy gã trung niên Khương Vĩ toàn thân vô lực rơi xuống khỏi vách ngăn, như một bãi rẻ rách đập mạnh lên nền đá, khí tức thất thường, tên trọng tài liền hô lớn: “Trận đấu kết thúc, trưởng lão đại diện Thanh Khư Cung, tiền bối Dược Hảo Nhân dành chiến thắng!”
Im lặng qua vài hơi thở, sau đó toàn trường bỗng chốc sôi trào, đặc biệt là khán đài nơi đám đệ tử Thanh Khư Cung đang đứng, bấy giờ là một mảng ồn ào náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt.
Trên hàng ghế trưởng lão, Nhan Như Ngọc mỉm cười, Cơ Trang đập mạnh tay xuống vịn ghế khen hay, thần sắc kích động. Ngược lại, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện âm trầm, họ không ngờ thi triển tuyệt chiêu áp đáy hòm thành công, vậy mà Khương trưởng lão vẫn thua cuộc.
Những trưởng lão của ba thế lực khác cũng âm trầm không kém, họ không bất ngờ trước kết quả này, vì trước khi trận đấu diễn ra thì phần lớn mọi người đều cho rằng Dược Hảo Nhân sẽ thắng. Họ Bất ngờ vì qua trận chiến vừa rồi họ Dược chưa để lộ ra bất kỳ con át chủ bài nào, bảo cụ bản mệnh thời khắc cuối hắn mới dùng tới, nguyên kỹ thậm chí chưa từng thi triển.
Đạo độn quang trong nháy mắt đáp xuống khu vực này, không ít trưởng lão mỉm cười chắp tay chúc mừng hắn, ngay cả hai gã Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn cũng phải tươi tắn sắc mặt mà chúc mừng. “Dược nguyên hữu đã bảo vệ lệnh bài thành công, giờ Thư Trang Viện không còn tư cách khiêu chiến với Thanh Khư Cung nữa, chúc mừng các hạ.”
A Diệt khách sáo vài câu với mấy kẻ khác rồi mới trở lại ghế ngồi, hắn tươi cười đưa lại tấm Mộc lệnh bài cho họ Cơ rồi nói: “May mắn không làm nhục mệnh, bảo vệ lệnh bài thành công.”
“Dược huynh quá khách sáo rồi, thực lực huynh hơn xa lão họ Khương đó, đâu thể gọi là may mắn chứ.” Cơ Trang vui mừng nhận lại tấm lệnh bài, giờ nàng ta đã thực sự tin tưởng thực lực chân chính của thanh niên ngồi kế bên.
Lúc này gã trung niên Khương Vĩ đã được một trưởng lão đồng môn rìu về chỗ nghỉ ngơi, với tu vi Bỉ Ngạn cảnh thì số thương thế ngoài da này sẽ chóng lành thôi. Nhưng trong thời gian ấy thì chuyện không hay diễn ra, trưởng lão của mấy thế lực khác liền bỏ đá xuống giếng, Ngạ Quỷ Môn và Vũ Hải Phường cùng lúc khiêu chiến nhị nữ Thư Trang Viện.
Thấy người khiêu chiến của Ngạ Quỷ Môn có tu vi đại viên mãn, hai nữ trưởng lão Thư Trang Viện biết không thể giữ nổi một tấm lệnh bài. Họ liền để trưởng lão yếu nhất đồng ý tiếp nhận lời khiêu chiến, ngay sau đó lên tiếng nhận thua, không cần đấu mà đưa luôn Mộc lệnh bài cho tên thanh niên anh tuấn.
Trận đấu tiếp theo giữa mỹ phụ tên Hồng Nhi thuộc Vũ Hải Phường, cùng với nữ tử Vân Thanh Vận thuộc Thư Trang Viện, cả hai đều có tu vi đại thành Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa thực lực cao hơn mức tầm trung.
Chả mấy chốc cặp đấu mới đã diễn ra, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người, A Diệt cũng chăm chú quan sát nhị nữ đấu pháp, đôi khi cùng Như Ngọc truyền âm trao đổi. Cơ Trang không ngừng lẩm bẩm cổ vũ cho Vân Thanh Vận, chửi rủa mỹ phụ Hồng Nhi nhất định phải thua.
Trong khi đang quan sát trận chiến, A Diệt như cảm ứng được gì đó liền hướng ánh mắt qua một phía, liền phát hiện lão già họ Mạnh, trưởng lão mạnh nhất thế lực Hoàng Hạc Hồ đang nhìn mình. Hiện tại Ngạ Quỷ Môn đã có đủ ba tấm lệnh bài nên không thể khiêu chiến được nữa, chỉ còn một gã đại viên mãn chưa có lệnh bài, lão ta có lẽ đang nhắm tới Thanh Khư Cung.
A Diệt biết lão già đó có tu vi rất thâm sâu tại cảnh giới này, đã thành danh cách đây mấy trăm năm rồi, ngoại trừ mấy kẻ đã được Tổ chi pháp tắc công nhận thì lão ta đứng hàng đầu, thực lực rất cao cường. Hắn đưa ánh mắt trở lại võ đài, bình thản quan chiến, bản thân chẳng ngại nếu phải chiến đấu với lão già kia.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
