TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 383
Chương 383: Tiên duyên

“Vυ"t!” Dưới những cú thiên giáng khiến sơn băng địa liệt, luồng hắc lôi di chuyển dích dắc, tránh né vô cùng linh hoạt, tại phía sau liên tiếp có tiếng nổ vang lên, vô số lỗ đất lớn bị đâm ra, cát bay đá chạy.

Trông thấy sau vài lần chộp tới nhưng chẳng thu được kết quả như ý, đầu cự quái liền tăng thêm uy năng trên xúc tu, khiến tốc độ chúng bộc phát cao hơn rất nhiều. A Diệt sắc mặt khó coi, tốc độ của hắn hiện tại hoàn toàn không thể tránh khỏi đợt công kích kế tiếp, một khi bị xúc tu bắt được thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Hiện tại còn chưa tới mười nhân ảnh Bỉ Ngạn cảnh đang chạy trốn tán loạn, ai nấy đều dốc toàn lực thoát khỏi xúc tu của cự quái, muốn giữ lại tiểu mệnh trước tồn tại cao thượng kia. Nhan Như Ngọc được A Diệt bế trong lòng mà bỏ chạy, thấy hai đạo xúc tu công tới vô cùng nhanh, biết chắc không thể tránh được, nàng vội nói:

“Thả thϊếp thân xuống, hai ta phải dốc lực chống đỡ thôi, không thể né tránh mãi.” Nghe vậy họ Diệt liền nhanh chóng thả thân thể mềm như không xương trong lòng xuống, sau đó ánh mắt hiện lên nét kiên quyết, tức thì thi triển thần thông.

Mười hai đạo kim ti tử sắc phá không phóng lên phía xúc tu, sau đó hóa thành mười hai thân ảnh A Diệt, vung mạnh chiến đao đang bạo phát huyết khí, công kích trực diện đầu xúc tu vừa đâm tới.

Ngọc thủ kéo xuống dải vải băng, con mắt trái của Như Ngọc trừng lớn, đồng tử Vạn Hoa Nhãn xoay chuyển, xung quanh không gian vặn vẹo, khiến một đầu xúc tu khác vừa xông tới có chút chậm nhịp.

“Phân Giải!”

Theo thanh âm quát khẽ từ thiếu nữ, một luồng lực lượng vô hình phát tán ra từ đơn trọng đồng tử, hướng thẳng tới thứ nàng ta nhìn vào, tức thì khiến xúc tu to lớn băng giải, trong nháy mắt hóa hư vô.

Đầu cự quái đang nhất tâm đa dụng điều động không ít xúc tu truy bắt đám nhân loại đào tẩu, bỗng dưng nó gầm lên đau đớn, vì một sợi xúc tu đã đột nhiên bị phân giải, vô thanh vô tức biến mất.

Đánh lệch hướng công kích của một đầu xúc tu, mười hai thân ảnh bị đẩy ngược lại, tử quang lóe lên liền hiện ra bản thể của A Diệt, miệng tràn máu tươi, khó tin nhìn tràng cảnh đáng sợ vừa rồi.

“Thứ sức mạnh đáng sợ gì thế này?” Đáy lòng nghĩ thầm, ánh mắt họ Diệt liếc nhìn tới thiếu nữ tuyệt diễm kế bên, nàng ta bấy giờ đang dùng một tấm khăn mềm lau đi máu tươi tràn ra từ khóe mắt trái, xem ra thi triển thần thông vừa rồi khiến bản thân nàng thụ thương không nhỏ.

Đôi đồng tử khát huyết phẫn nộ của cự quái nhìn thẳng tới hai người, sau tiếng rống lớn, hàng loạt xúc tu phóng thẳng tới phía đó, muốn nghiền nát kẻ đã hủy hoại một xúc tu của mình. A Diệt liền đứng chắn phía trước Như Ngọc, sắc mặt nghiêm nghị, giơ song thủ lên chuẩn bị thi triển thần thông áp chót, giao động ma lực đã hùng hổ bạo phát.

Dị biến phát sinh, trong không gian bỗng dưng nổi lên khí tức mạnh mẽ mang thanh sắc nhạt nhòa, một luồng áp bách đè xuống, khiến đầu cự quái nằm rạp trên mặt đất, toàn bộ xúc tu nhanh chóng co rút lại.

Trước những con mắt sững sờ, một vị trí tại bầu trời phía trên đầu cự quái nứt vỡ, chả mấy chốc tạo thành một vết rách không gian, chậm rãi từ trong đó bay ra một thân ảnh. Thời khắc tuyệt cảnh của vô số người tại nơi đây, nhân ảnh đó xuất hiện như đấng cứu thế, đem lại cảm giác an toàn cho tất cả mọi người, như tiên nhân giáng thế.

Phiêu phù giữa trời, là một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, thân mang thanh y lãnh đạm, khí chất phiêu đãng nhẹ nhàng, hoàn toàn hòa nhập với thiên địa. Phía dưới, đầu cự quái gắng gượng ngẩng đầu lên rồi gào thét điên cuồng, nó không cam lòng bị tồn tại cao thượng của nhân loại đè dưới chân, nó muốn ăn thịt toàn bộ.

“Là Thanh Trúc Hầu, chúng ta an toàn rồi.” Nhan Như Ngọc nhìn tới thân ảnh như tiên nhân đó, miệng bất giác lên tiếng. Nghe vậy A Diệt cũng chỉ biết đứng bất động tại chỗ quan sát, trong mắt hắn thân ảnh kia nhẹ tựa vân du, nhưng lại sở hữu một loại áp bách như ma thần, uy nghiêm có thể đâm sâu vào tâm trí mỗi người.

Cự quái giương nanh múa vuốt, chục cú lợi trảo phá không nhắm tới thân ảnh trên không, lực lượng cường đại trên mỗi một trảo khiến thiên địa lung lay, không gian rạn nứt.

Thiếu nữ với vẻ mặt ôn hòa lúc bấy giờ vẫn đang quan sát đánh giá đầu cự quái, miệng xinh khẽ thì thào: “Ra là ngươi, quái giới mấy năm trước từng bị đệ tử ta đánh trọng thương bỏ chạy, không ngờ hiện tại đã trở thành thượng vị giả rồi.”

Ngọc thủ giơ ra phía trước rồi nhẹ nhàng ấn xuống, ngay tức thì một cỗ uy áp thanh sắc mạnh bạo, gào thét trùng kích thẳng lên toàn thân cự quái, trời đất chấn động, không gian vỡ vụn, quái giới đau đớn thét gào, toàn bộ lợi trảo run rẩy đổ sập.

Chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến bất kỳ kẻ nào trông thấy cũng phải hít vội một ngụm khí lạnh, trong mắt tất cả những người có mặt tại đây, thân ảnh tiên nhân đang phiêu phù đó càng cao thượng hơn nữa, đây chính là sức mạnh của cường giả nhân loại, những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp tại Thú Loạn Vực này.

Theo cái phẩy tay phiêu đãng của thiếu nữ, toàn bộ bọng nước trên lưng cự quái vỡ tung, những kẻ trước đó bị xúc tu chộp được rồi kéo về, bấy giờ đã được giải thoát, ai nấy đều bị thương nhưng chưa tới mức tử vong.

Cái phất tay kế tiếp, thiên băng địa chuyển, không gian không chịu được đã nứt ra vô số lớp, lực áp bách đè xuống khiến máu tươi bắn lên xối xả, thân thể khổng lồ trong nháy mắt nhỏ đi vài phần, run rẩy đau đớn.

Đầu cự quái không cam lòng phẫn nộ gào thét trong vô vọng, nó đã kẹt tại bình cảnh rất lâu mới thành công đột phá, vượt hạ tiến thượng, trở thành thượng vị giả trong đồng tộc, vậy mà giờ đây vẫn vô lực khi đối đầu với nhân loại trước mặt, bị giày xéo không chút sức phản kháng.

Tiếng rống giận cuối cùng vang lên, sau đó cả thân thể to lớn bỗng nhiên bất động, một viên mệnh hạch từ trong não hải cự quái phá tan huyết nhục chui ra, tức thì phá không bay tới khe hở không gian, chạy về thế giới của mình.

“Chấp nhận bỏ lại nhục thân để nguyên thần thoát thân, cách thức giữ mệnh không tệ, tiếc là ngươi gặp phải ta.” Thiếu nữ khẽ lắc đầu thì thào, vẻ mặt như chẳng quan tâm lắm chuyện này. Nàng quay đầu lại đảo mắt qua nơi đây một lượt, quét tới nơi nào thì những người đứng tại nơi đó liền cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.

Trong lòng A Diệt chấn động, vì khi Thanh Trúc Hầu liếc mắt tới vị trí hắn, thì bờ môi mọng khẽ cười mỉm, cả thiên địa như sáng bừng lên, khiến hắn không hiểu chuyện gì.

Lúc này ánh mắt thiếu nữ đã đưa tới phía khe hở không gian, thân ảnh lóe cái đã xuất hiện ngay trước khe hở, sau đó cả thân thể dung nhập, tiến qua thế giới bên kia, tựa hồ muốn truy đuổi theo khối mệnh hạch của quái giới thượng vị.

Diệt Chúng Sinh hướng tới bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ nhưng lại có thế vĩ ngạn đó, ôm quyền cúi sâu người tỏ vẻ cảm tạ. Ngay vừa rồi khi nàng ta nhìn tới phía hắn rồi cười nhạt, đã có một lời truyền âm nhẹ nhàng vang lên trong đầu hắn, mở ra một áo nghĩa mới cho hắn, phá tan bao rào cản về pháp tắc mà mấy năm nay hắn chưa thể vượt qua.

Nhan Như Ngọc đứng kế bên thấy A Diệt hành động như vậy cũng không tỏ vẻ gì, nàng hiểu ra vừa rồi vị Diệt sư huynh này đã được Thanh Trúc Hầu ban cho một đại kỳ ngộ, đây không phải chuyện mà nàng có thể hỏi tới.

Không lâu sau, mỗi một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh đều nhận được thông báo từ phân bộ đã điều bản thân tới đây, nói rằng họ có thể trở về, nhiệm vụ tại nơi này đã hoàn thành. Ai nấy phấn chấn vui vẻ, vừa thoát khỏi cái chết, vừa được hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, cảm giác rất là sảng khoái.

Sau khi điều trị những thương thế trọng yếu, hai mươi tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh tại nơi đây tập chung lại để chào tạm biệt lẫn nhau, sau đó mỗi người một hướng, phi hành trở về phân bộ hoặc thế lực của bản thân.

Phi chu chở theo A Diệt và Như Ngọc đang trên đường trở về phân bộ, hai người lúc này ngồi xếp bằng trong khoang, đối diện với nhau. Thấy sắc mặt phấn khởi của thanh niên trước mắt, tuyệt sắc thiếu nữ mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Diệt huynh có chuyện gì vui sao?”

Thấy vẻ phi tiếu trên sắc mặt đối phương, A Diệt biết nữ nhân thông minh này đã nhận ra rồi, liền mở miệng đáp: “Nhan nguyên hữu yên tâm, sau này khi các hạ tấn cấp đại thành, đủ sức để có thể cảm ngộ pháp tắc, thì tại hạ sẽ không giấu giếm mà giảng giải toàn bộ những gì bản thân biết cho các hạ.”

“Vậy thϊếp thân tại đây xin đa tạ Diệt huynh trước.” Như Ngọc mỉm cười tươi tắn như trăm hoa đua nở khiến A Diệt có chút không kịp trở tay, ngay khi thoát khỏi trạng thái ngu ngơ hắn liền nhắm mắt lại nhập định.

Về tới phân bộ, A Diệt cùng Như Ngọc đều có ý định đổi điểm diệt quái lấy bảo vật, không biết thiếu nữ ấy đổi lấy thứ gì, chứ họ Diệt với hơn một trăm điểm đổi được không ít vật cần thiết. Hắn có thêm hai cuốn dược phương luyện chế ra đan dược phù hợp với bản thân, cùng với vài viên linh đan giúp cảm ngộ pháp tắc tốt hơn nữa.

Nửa tháng sau họ đã trở lại Thanh Khư Cung, Như Ngọc bắt đầu kiểm tra tình trạng của bản cung sau một thời gian mình vắng mặt, công sự truyền tới liên miên. Còn A Diệt ngay khi trở về đã lập tức đóng cửa bế quan tu luyện, hắn phải nhanh chóng tiêu hóa câu nói được Thanh Trúc Hầu ban cho, hắn muốn bản thân có thể nắm được lực lượng pháp tắc càng sớm càng tốt.

Hắn không có bảo vật hay bảo cụ nào ẩn chứa pháp tắc chi lực để nghiên cứu, chỉ có duy nhất năng lượng pháp tắc tử vong vất vưởng trong các tế bào của bản thân, phát ra từ khối hắc châu tại cánh tay phải. Hắn muốn dựa vào đây mà ngộ ra pháp tắc tử vong, một trong những loại pháp tắc cực kỳ lợi hại và khó cầu.

Ma Quân vì được họ Diệt nói lại câu nói áo nghĩa kia, mà như ngộ ra rất nhiều thứ, từ mấy ngày trước đã cắt liên lạc với ngoại giới để chuyên sâu tìm hiểu. Hai người cứ thế lâm sâu vào cảm ngộ, hoàn toàn không quan tâm thời gian trôi qua, cánh cửa đá tại tu luyện thất trong động phủ A Diệt rất lâu không hề mở ra.

3

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.