0 chữ
Chương 374
Chương 374: Vân động
Trên mười tám tầng mây, một cự đảo khổng lồ trôi nổi, phía trên có từng dãy cung điện triền miên, phảng phất đã tồn tại qua vô vàn tuế nguyệt.
Trong một gian thạch điện rộng lớn, có mấy chục khối thạch bia khác nhau, toàn bộ đều toát lên một vẻ cổ xưa, tĩnh mịch đứng tại nơi này. Đột nhiên một khối bia đá phát bạo quang mang, ánh sáng làm sáng bừng lên cả gian thạch điện u tĩnh, khiến hai gã trung niên đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng, bị kinh động phải mở bừng cặp mắt, biến sắc nhìn tới khối bia đá.
Quan sát dòng chữ vừa mới xuất hiện, đang phát ra hào quang sáng rực trên tấm bia, hai gã trung niên không khỏi cả kinh, đã mấy trăm năm rồi chưa xảy ra biến động lớn như thế này.
Trong khi hai trung niên nhân tiến tới gần khối bia đá đang phát quang, đôi mắt bị hấp dẫn không thể rời khỏi, thì phía sau họ thình lình xuất hiện một tiểu thí hài nhỏ nhắn xinh xắn. Nữ hài phất tay khiến hai kẻ phía trước như bừng tỉnh, tâm thần thoát khỏi sự lôi kéo của khối thạch bia, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
Bấy giờ họ mới biết phía sau mình có người, quay đầu lại trông thấy nữ hài tử, cả hai vội cung kính hành lễ nói: “Chào Vân sư thúc, đa tạ người đã giải cứu cho hai sư điệt.”
Nữ hài không để ý tới hai người kia, chậm rãi tiến lên phía trước, đôi mắt kích động dán chặt lên dòng chữ đang phát quang. Sau một hồi liền lên tiếng ra lệnh cho hai người đang cung kính kế bên: “Mau đi gọi Thất Kiếm Hầu tới đây, sau đó hai ngươi đứng canh ở ngoài không cần vào đây nữa.”
“Rõ.” Hai trung niên nhân vội khom người hành lễ, sau đó hóa thành hai đạo độn quang bay ra khỏi gian thạch điện xa xưa này. Nữ hài tử siết chặt nắm đấm, miệng thì thào lẩm bẩm: “Cấp bậc cao quá, một mình ta không thể nuốt trôi...”
Đột nhiên một đạo kiếm quang nhanh hơn thiểm điện bắn vào thạch điện, xuất hiện ngay kế bên nữ hài tử là một nam hài tuổi chưa tới mười, nhưng lại mang khí chất sắc bén, mày kiếm mắt sáng, sau lưng khảm bảy thanh kiếm.
“Sa Đao Hầu, vụ này lớn quá rồi, hai ta không giấu nổi đâu, cũng chẳng có sức để hưởng một mình.” Đôi mắt sáng như sao của nam hài tử sau khi nhìn kỹ dòng chữ trên tấm bia, liền cười khổ nói với người bên cạnh. Nghe vậy nữ hài trầm mặc, sau đó cũng chỉ biết thở dài gật đầu, thứ này quả thực hai người họ nuốt không nổi.
Thấy vậy nam hài tử cũng không chần chừ nữa, lật tay lấy ra một khối ngọc không gian rồi lẩm nhẩm miệng, truyền tin vào trong khôi ngọc đó. Nửa tuần trà sau khối ngọc đã phát quang, rồi phóng thích một chùm tinh điểm lên vách tường lớn, tạo thành một hình chiếu thân ảnh.
“Tham kiến La tiền bối!” Hai tiểu thí hài cung kính hành lễ, trước mặt họ là hư ảnh một người thanh niên, gương mặt tuấn lãng góc cạnh, khí độ tiêu sái thong dong, không có một chút vẻ uy thế áp bách nào.
Người thanh niên gật đầu với hai kẻ trước mặt, sau đó hướng ánh mắt tới phía khối thạch bia đang phát quang, đọc rõ dòng chữ trên đó.
“Một món tiên khí mới xuất thế, vậy mà được bài danh trong 360 tiên khí đỉnh cao bảng, thuộc tử vong pháp tắc. Sắp tới sẽ có sóng to gió lớn rồi đây, những lão gia hỏa khác sẽ rất nhanh biết được tin tức này, Nhân Yêu Đại Lục không còn bình yên rồi!”
Nghe thanh niên có bộ dáng ôn hòa nói vậy, hai tiểu thí hài cảm thấy bản thân đã quá xem nhẹ độ hấp dẫn của món tiên khí vừa xuất thế này rồi. Lúc này người thanh niên quay đầu lại nhìn hai hài đồng rồi hỏi: “Hai ngươi có thể dựa vào sự thông chi của thạch bia, để tra ra đại khái địa điểm tiên khí xuất thế chứ?”
Nữ hài Sa Đao Hầu liền đáp: “Bẩm, vãn bối đã tra ra địa điểm nhưng là phạm vi rất rộng, bao quát đại khái mười mấy vực và quốc gia, trong đó hoài nghi nhất là ở những vùng lãnh thổ đang diễn ra đại nạn quái giới.”
Nam tử thanh niên gật đầu, như nhớ lại thời xa xưa nói: “Ra là khu vực đó, ta đã từng tu hành tại những vực đó khá là lâu dài. Mà cũng không ngờ đại nạn quái giới lại tới, ta nhớ năm xưa khi đại nạn quái giới lâm đầu, bản thân mới chỉ là một tiểu gia hỏa hạ vị, giờ vậy mà đã trôi qua vạn năm rồi.”
Hai hài đồng vẫn cung kính đứng lắng nghe mà không nói gì, gã thanh niên nói thêm: “Ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch truy tìm tiên khí, chừng vài ngày nữa sẽ ban lệnh triệu tập chư Hầu trong toàn liên minh trên Nhân Yêu Đại Lục này, tới lúc đó hai ngươi cũng phải có mặt đấy.”
“Chắc chắn rồi thưa La tiền bối, ngài chỉ cần có lệnh thì đám vãn bối sẽ lập tức có mặt.” Nam hài Thất Kiếm Hầu liền nói, thanh niên cười nhạt rồi nhắm mắt lại, hư ảnh của hắn lập tức tiêu tan, khối ngọc không gian cũng trở lại trạng thái bình thường.
Hai hài đồng liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn tới khối thạch bia phát quang, không khỏi thở dài một cái, họ biết sắp tới sẽ phải đi xa một chuyến rồi.
....................
Trên tiểu đảo nằm giữa vô tận biển xanh, đóa hồng liên đã dần hư ảo, năng lượng ôn nhu giờ đây đã rất nhạt, qua thêm một khoảng thời gian liền tiêu tan hoàn toàn. Thân ảnh tên thanh niên lững thững đặt chận xuống nền đá, hắn ngơ ngác đứng trên tế đàn, đôi mắt vẫn còn vẻ mơ hồ.
“A Diệt, là bông hoa giấy đã cứu chúng ta!” Thanh âm Ma Quân kích động vang lên, ngữ khí có vẻ như đang rất vui.
Tất nhiên hắn phải vui chứ, thời khắc đó hắn đã cảm nhận tử vong cận kề rồi, khi vật bảo mệnh của hắn chuẩn bị kích phát, giúp cả hai tìm một đường sinh cơ, thì bông hoa giấy lại ra tay trước. Nhờ có thứ đó, mà Ma Quân không phải tiêu hao bảo vật giữ mạng của mình, khiến hắn vui mừng không thôi, cảm giác như được sinh ra một lần nữa.
Chuyện Ma Quân còn bảo vật áp đáy hòm để bảo mệnh cho hai người, A Diệt không hề hay biết, vì Ma Quân không muốn họ Diệt dựa vào đó mà hành sự lỗ mãng. Cũng vì thế nên hiện giờ khi đã nhớ lại tất cả, A Diệt liền kích động vạn phần, nghĩ nếu không có bông hoa giấy đó thì hắn chết chắc rồi.
“Phải cảm ơn vị tiền bối năm xưa đã ban tặng ta đóa hồng liên này.” A Diệt như nhớ lại hình bóng người đó rồi thì thào, nhờ có vật vị kia ban cho mới giúp hắn giữ được tiểu mệnh trong lần nghịch dại này.
Ma Quân cũng vui vẻ nói: “Hồi đó ta cứ nghĩ nữ tử thần bí kia là một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, xem ra ta đã quá coi thường mức độ thâm tàng tại Phần Quốc rồi, vị đó chắc chắn phải là tồn tại thượng vị, hơn nữa còn cực kỳ mạnh!”
A Diệt gật gật đầu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, quan sát cơ thể mình, vì từ lúc tỉnh lại hắn không thấy cây lưỡi hái đâu. Hắn nói: “Khối hắc châu là một thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ, tựa hồ ta có cảm giác nó đang trốn trong người ta!”
“Đó chắc chắn là một món bảo cụ phẩm chất cực kỳ cao, cảnh giới của ngươi hiện tại chưa đủ để thôi động nó đâu, nếu thật sự thứ đó đang ở trong người ngươi thì ngươi cũng đừng dại mà động tới!” Ma Quân vội nói, hắn vẫn còn cảm thấy khϊếp hồn khi nghĩ lại thời khắc bản thân bị hút lấy toàn bộ sinh cơ.
A Diệt nhắm mắt ngưng thần quan sát thể nội, lúc này mở bừng cặp mắt, rồi hướng xuống cánh tay phải, bàn tay tức thì nắm chặt lại. Trước con mắt của hắn và Ma Quân, một đồ hình hoa văn kì bí hắc sắc hiện lên trên cánh tay hắn, A Diệt nhớ rõ một vài đường vân trên thanh lưỡi hái cũng có hoa văn tương tự.
“Quả nhiên thứ đáng sợ đó đã dung nhập vào cánh tay phải của ta, hiện tại nó đã chiếm một phần kinh mạch ở cánh tay rồi, may mắn là chuyện này không khiến ta cảm thấy chút sự bất lợi nào.” A Diệt tự mình lẩm bẩm, hắn thở phào vì thứ đáng sợ này không làm loạn trong thân thể hắn, cũng không điên cuồng hút lấy sức mạnh của hắn nữa.
Ma Quân hưng phấn kích động nói: “Thế thì tốt quá rồi, thứ này là một đại bảo vật, giá trị chắc chắn không thể đong đếm. Hiện tại cứ giấu nó trong người ngươi, sau này khi ngươi mạnh lên, có thể dựa vào nó mà tạo lên danh tiếng lẫy lừng.”
A Diệt cười khổ lắc lắc đầu, không biết đến bao giờ hắn mới đủ sức sử dụng thứ đáng sợ này, hiện giờ cứ mỗi lần nhớ tới hình dạng thanh lưỡi hái, hắn lại bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Giờ đây trên hai cánh tay hắn đều có vật không thể tách rời, hơn nữa lai lịch còn rất phi phàm, bên phải có cây lưỡi hái tử thần, bên trái có giáp hộ thủ Cang Tráo Luân.
“À phải rồi, ta còn có một điều bất ngờ nữa.” A Diệt bỗng dưng tươi cười nói, sắc mặt trở nên vui mừng, khi nãy kiểm tra nội thể hắn đã phát hiện ra một chuyện cực vui. Hắn vung tay quạt một cái về phía trước, luồng kình phong từ tay hắn phát tán ra, đánh tan vô vàn cự thạch, thổi bay cả một mảng rừng, khí tức mạnh mẽ vô cùng.
Ma Quân không khỏi bất ngờ hô lên: “Ngươi đã tấn cấp! Chậc chậc, đúng là kì họa đắc phúc mà.”
A Diệt thỏa mãn gật đầu nói: “Có lẽ khi thanh lưỡi hái thôn phệ toàn bộ tu hành lực từ cơ thể ta, thì cũng vô tình phá vỡ luôn rào cản tiểu cảnh giới trong đóa bỉ ngạn. Sau đó trong quá trình hồi phục tại bên trong đóa liên giấy, vào lúc nạp lại năng lượng, thân thể ta đã tự tấn cấp, tiến lên đại thành!”
[Diệt Chúng Sinh: Bỉ Ngạn cảnh – đại thành]
Nạp giới lóe sáng, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện sáu viên đan dược bắt mắt, A Diệt liếc mắt nhìn thứ trong tay mình rồi nói: “Không ngờ chuẩn bị kỹ càng rồi mà lại tự nhiên tấn cấp không tốn chút sức lực nào. Sáu viên Tinh Tiến Hoàn này, đợi khi nào ta trùng kích bình cảnh đại viên mãn thì phục dụng cũng chưa muộn.”
Trong một gian thạch điện rộng lớn, có mấy chục khối thạch bia khác nhau, toàn bộ đều toát lên một vẻ cổ xưa, tĩnh mịch đứng tại nơi này. Đột nhiên một khối bia đá phát bạo quang mang, ánh sáng làm sáng bừng lên cả gian thạch điện u tĩnh, khiến hai gã trung niên đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng, bị kinh động phải mở bừng cặp mắt, biến sắc nhìn tới khối bia đá.
Quan sát dòng chữ vừa mới xuất hiện, đang phát ra hào quang sáng rực trên tấm bia, hai gã trung niên không khỏi cả kinh, đã mấy trăm năm rồi chưa xảy ra biến động lớn như thế này.
Trong khi hai trung niên nhân tiến tới gần khối bia đá đang phát quang, đôi mắt bị hấp dẫn không thể rời khỏi, thì phía sau họ thình lình xuất hiện một tiểu thí hài nhỏ nhắn xinh xắn. Nữ hài phất tay khiến hai kẻ phía trước như bừng tỉnh, tâm thần thoát khỏi sự lôi kéo của khối thạch bia, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
Nữ hài không để ý tới hai người kia, chậm rãi tiến lên phía trước, đôi mắt kích động dán chặt lên dòng chữ đang phát quang. Sau một hồi liền lên tiếng ra lệnh cho hai người đang cung kính kế bên: “Mau đi gọi Thất Kiếm Hầu tới đây, sau đó hai ngươi đứng canh ở ngoài không cần vào đây nữa.”
“Rõ.” Hai trung niên nhân vội khom người hành lễ, sau đó hóa thành hai đạo độn quang bay ra khỏi gian thạch điện xa xưa này. Nữ hài tử siết chặt nắm đấm, miệng thì thào lẩm bẩm: “Cấp bậc cao quá, một mình ta không thể nuốt trôi...”
Đột nhiên một đạo kiếm quang nhanh hơn thiểm điện bắn vào thạch điện, xuất hiện ngay kế bên nữ hài tử là một nam hài tuổi chưa tới mười, nhưng lại mang khí chất sắc bén, mày kiếm mắt sáng, sau lưng khảm bảy thanh kiếm.
Thấy vậy nam hài tử cũng không chần chừ nữa, lật tay lấy ra một khối ngọc không gian rồi lẩm nhẩm miệng, truyền tin vào trong khôi ngọc đó. Nửa tuần trà sau khối ngọc đã phát quang, rồi phóng thích một chùm tinh điểm lên vách tường lớn, tạo thành một hình chiếu thân ảnh.
“Tham kiến La tiền bối!” Hai tiểu thí hài cung kính hành lễ, trước mặt họ là hư ảnh một người thanh niên, gương mặt tuấn lãng góc cạnh, khí độ tiêu sái thong dong, không có một chút vẻ uy thế áp bách nào.
“Một món tiên khí mới xuất thế, vậy mà được bài danh trong 360 tiên khí đỉnh cao bảng, thuộc tử vong pháp tắc. Sắp tới sẽ có sóng to gió lớn rồi đây, những lão gia hỏa khác sẽ rất nhanh biết được tin tức này, Nhân Yêu Đại Lục không còn bình yên rồi!”
Nghe thanh niên có bộ dáng ôn hòa nói vậy, hai tiểu thí hài cảm thấy bản thân đã quá xem nhẹ độ hấp dẫn của món tiên khí vừa xuất thế này rồi. Lúc này người thanh niên quay đầu lại nhìn hai hài đồng rồi hỏi: “Hai ngươi có thể dựa vào sự thông chi của thạch bia, để tra ra đại khái địa điểm tiên khí xuất thế chứ?”
Nữ hài Sa Đao Hầu liền đáp: “Bẩm, vãn bối đã tra ra địa điểm nhưng là phạm vi rất rộng, bao quát đại khái mười mấy vực và quốc gia, trong đó hoài nghi nhất là ở những vùng lãnh thổ đang diễn ra đại nạn quái giới.”
Nam tử thanh niên gật đầu, như nhớ lại thời xa xưa nói: “Ra là khu vực đó, ta đã từng tu hành tại những vực đó khá là lâu dài. Mà cũng không ngờ đại nạn quái giới lại tới, ta nhớ năm xưa khi đại nạn quái giới lâm đầu, bản thân mới chỉ là một tiểu gia hỏa hạ vị, giờ vậy mà đã trôi qua vạn năm rồi.”
Hai hài đồng vẫn cung kính đứng lắng nghe mà không nói gì, gã thanh niên nói thêm: “Ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch truy tìm tiên khí, chừng vài ngày nữa sẽ ban lệnh triệu tập chư Hầu trong toàn liên minh trên Nhân Yêu Đại Lục này, tới lúc đó hai ngươi cũng phải có mặt đấy.”
“Chắc chắn rồi thưa La tiền bối, ngài chỉ cần có lệnh thì đám vãn bối sẽ lập tức có mặt.” Nam hài Thất Kiếm Hầu liền nói, thanh niên cười nhạt rồi nhắm mắt lại, hư ảnh của hắn lập tức tiêu tan, khối ngọc không gian cũng trở lại trạng thái bình thường.
Hai hài đồng liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn tới khối thạch bia phát quang, không khỏi thở dài một cái, họ biết sắp tới sẽ phải đi xa một chuyến rồi.
....................
Trên tiểu đảo nằm giữa vô tận biển xanh, đóa hồng liên đã dần hư ảo, năng lượng ôn nhu giờ đây đã rất nhạt, qua thêm một khoảng thời gian liền tiêu tan hoàn toàn. Thân ảnh tên thanh niên lững thững đặt chận xuống nền đá, hắn ngơ ngác đứng trên tế đàn, đôi mắt vẫn còn vẻ mơ hồ.
“A Diệt, là bông hoa giấy đã cứu chúng ta!” Thanh âm Ma Quân kích động vang lên, ngữ khí có vẻ như đang rất vui.
Tất nhiên hắn phải vui chứ, thời khắc đó hắn đã cảm nhận tử vong cận kề rồi, khi vật bảo mệnh của hắn chuẩn bị kích phát, giúp cả hai tìm một đường sinh cơ, thì bông hoa giấy lại ra tay trước. Nhờ có thứ đó, mà Ma Quân không phải tiêu hao bảo vật giữ mạng của mình, khiến hắn vui mừng không thôi, cảm giác như được sinh ra một lần nữa.
Chuyện Ma Quân còn bảo vật áp đáy hòm để bảo mệnh cho hai người, A Diệt không hề hay biết, vì Ma Quân không muốn họ Diệt dựa vào đó mà hành sự lỗ mãng. Cũng vì thế nên hiện giờ khi đã nhớ lại tất cả, A Diệt liền kích động vạn phần, nghĩ nếu không có bông hoa giấy đó thì hắn chết chắc rồi.
“Phải cảm ơn vị tiền bối năm xưa đã ban tặng ta đóa hồng liên này.” A Diệt như nhớ lại hình bóng người đó rồi thì thào, nhờ có vật vị kia ban cho mới giúp hắn giữ được tiểu mệnh trong lần nghịch dại này.
Ma Quân cũng vui vẻ nói: “Hồi đó ta cứ nghĩ nữ tử thần bí kia là một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, xem ra ta đã quá coi thường mức độ thâm tàng tại Phần Quốc rồi, vị đó chắc chắn phải là tồn tại thượng vị, hơn nữa còn cực kỳ mạnh!”
A Diệt gật gật đầu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, quan sát cơ thể mình, vì từ lúc tỉnh lại hắn không thấy cây lưỡi hái đâu. Hắn nói: “Khối hắc châu là một thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ, tựa hồ ta có cảm giác nó đang trốn trong người ta!”
“Đó chắc chắn là một món bảo cụ phẩm chất cực kỳ cao, cảnh giới của ngươi hiện tại chưa đủ để thôi động nó đâu, nếu thật sự thứ đó đang ở trong người ngươi thì ngươi cũng đừng dại mà động tới!” Ma Quân vội nói, hắn vẫn còn cảm thấy khϊếp hồn khi nghĩ lại thời khắc bản thân bị hút lấy toàn bộ sinh cơ.
A Diệt nhắm mắt ngưng thần quan sát thể nội, lúc này mở bừng cặp mắt, rồi hướng xuống cánh tay phải, bàn tay tức thì nắm chặt lại. Trước con mắt của hắn và Ma Quân, một đồ hình hoa văn kì bí hắc sắc hiện lên trên cánh tay hắn, A Diệt nhớ rõ một vài đường vân trên thanh lưỡi hái cũng có hoa văn tương tự.
“Quả nhiên thứ đáng sợ đó đã dung nhập vào cánh tay phải của ta, hiện tại nó đã chiếm một phần kinh mạch ở cánh tay rồi, may mắn là chuyện này không khiến ta cảm thấy chút sự bất lợi nào.” A Diệt tự mình lẩm bẩm, hắn thở phào vì thứ đáng sợ này không làm loạn trong thân thể hắn, cũng không điên cuồng hút lấy sức mạnh của hắn nữa.
Ma Quân hưng phấn kích động nói: “Thế thì tốt quá rồi, thứ này là một đại bảo vật, giá trị chắc chắn không thể đong đếm. Hiện tại cứ giấu nó trong người ngươi, sau này khi ngươi mạnh lên, có thể dựa vào nó mà tạo lên danh tiếng lẫy lừng.”
A Diệt cười khổ lắc lắc đầu, không biết đến bao giờ hắn mới đủ sức sử dụng thứ đáng sợ này, hiện giờ cứ mỗi lần nhớ tới hình dạng thanh lưỡi hái, hắn lại bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Giờ đây trên hai cánh tay hắn đều có vật không thể tách rời, hơn nữa lai lịch còn rất phi phàm, bên phải có cây lưỡi hái tử thần, bên trái có giáp hộ thủ Cang Tráo Luân.
“À phải rồi, ta còn có một điều bất ngờ nữa.” A Diệt bỗng dưng tươi cười nói, sắc mặt trở nên vui mừng, khi nãy kiểm tra nội thể hắn đã phát hiện ra một chuyện cực vui. Hắn vung tay quạt một cái về phía trước, luồng kình phong từ tay hắn phát tán ra, đánh tan vô vàn cự thạch, thổi bay cả một mảng rừng, khí tức mạnh mẽ vô cùng.
Ma Quân không khỏi bất ngờ hô lên: “Ngươi đã tấn cấp! Chậc chậc, đúng là kì họa đắc phúc mà.”
A Diệt thỏa mãn gật đầu nói: “Có lẽ khi thanh lưỡi hái thôn phệ toàn bộ tu hành lực từ cơ thể ta, thì cũng vô tình phá vỡ luôn rào cản tiểu cảnh giới trong đóa bỉ ngạn. Sau đó trong quá trình hồi phục tại bên trong đóa liên giấy, vào lúc nạp lại năng lượng, thân thể ta đã tự tấn cấp, tiến lên đại thành!”
[Diệt Chúng Sinh: Bỉ Ngạn cảnh – đại thành]
Nạp giới lóe sáng, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện sáu viên đan dược bắt mắt, A Diệt liếc mắt nhìn thứ trong tay mình rồi nói: “Không ngờ chuẩn bị kỹ càng rồi mà lại tự nhiên tấn cấp không tốn chút sức lực nào. Sáu viên Tinh Tiến Hoàn này, đợi khi nào ta trùng kích bình cảnh đại viên mãn thì phục dụng cũng chưa muộn.”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
