0 chữ
Chương 365
Chương 365: Vô thường
Dưới tòa đại trận rộng thênh thang, cảnh tượng băng sơn liệt địa diễn ra không ngừng, thứ sinh linh khổng lồ với bộ dáng khó coi, lúc bấy giờ đang điên cuồng công kích những nhân loại nhỏ bé xung quanh.
“Phi chu viện quân tốc độ rất nhanh, có lẽ sắp tới đây rồi, các vị cố gắng cầm cự trước thứ súc sinh này nhé.” Lão già Lục Thạch truyền âm cho tất cả mọi người, bản thân vung sức phản kháng trước vài xúc tu lao tới. Vô vàn cự thạch tụ hợp lại, hóa thành bốn cánh tay khổng lồ, điên cuồng tung quyền đối chiến với những sợi xúc tu, mỗi cú đánh đều bạo phát dư lực kinh người.
Lão già Hồ Phong cũng không hề thua kém, kế bên có một thanh đao hình vòng cung xoay tròn cực kì nhanh, hội tụ vô vàn phong thuộc tích biến dị, ngay khi bắn lên đã tức thì chém cụt một xúc tu to lớn.
Thấy hai gã Bỉ Ngạn cảnh đại thành đánh liều như vậy, bảy người còn lại ai nấy đều thi triển thần thông, dốc sức chống trả trước sự càn quét của hàng ngàn xúc tu. Những xúc tu này số lượng càng nhiều thì uy lực trên mỗi đầu sẽ càng giảm, với thực lực của bọn họ có thể đánh cụt được, nhưng chẳng may bị chúng chộp trúng cũng không hề dễ sống.
Theo cái phất đơn thủ, trăm phi kiếm kim trúc tức thì dung hợp, chả mấy chốc đã trở thành một thanh cự kiếm dài mấy chục trượng, sau đó lưỡi kiếm bốc cháy nhờ tế hỏa phù. Thanh niên tuấn mỹ đạp mạnh một cước vào chuôi kiếm, cự kiếm tức thì gào thét phóng vọt tới phía vài cỗ xúc tu đang lăm le hướng tới vị trí hắn.
Ầm một tiếng đinh tai, vô số xúc tu bị chém đứt, chất dịch hôi thối tại phần bị tổn thương phun trào, đầu cự quái gầm thét rung trời. A Diệt mặt không đổi sắc đứng thủ tại chỗ, thời gian vừa qua hắn để ý và đã phát hiện một điều, thứ ghê tởm này thường tìm quả hồng mềm mà bóp trước, nên hắn mới để lộ ra bảy phần thực lực khiến cự quái nhắm đến những kẻ yếu hơn.
“Thằng cha kia có thực sự chỉ là tiểu thành không vậy? Sao cường độ nguyên lực của hắn lại cao bất thường như thế?” Gã Chúc Diệu không khỏi chấn động nhìn về hướng A Diệt, mấy kẻ khác cũng đồng dạng như thế, chiêu vừa rồi của hắn uy lực quả thật rất kinh người, nếu dùng để công kích bọn họ thì không biết có mấy kẻ còn sống.
Mắt thấy vài đầu xúc tu lại lao tới, A Diệt nhanh chóng kêu gọi trúc long xuất hiện, chỉ huy cự long quấn chặt lại rồi công kích, tránh để mấy thứ hôi hám đó cận thân. Xung quanh bầy tiểu quái giới tràn tới, hắn liền phóng thích mấy trăm cỗ khôi lỗi rồi để bọn chúng ác chiến lẫn nhau, bản thân vẫn giữ sức đề phòng cự quái đang bất động.
Thứ sinh vật khổng lồ đó từ khi phóng thích bạt ngàn xúc tu, thì bản thân đứng bất động tại chỗ, dường như nó không thể vừa di chuyển thân thể, vừa điều động cả ngàn xúc tu công kích được. Chỉ sau vài tuần trà, một phần ba số xúc tu đã bị đánh đứt, mà phe nhân loại mới có vài người bị thương, không một kẻ nào nguy hiểm đến tính mạng cả.
Cự quái nhận ra cách này không thể uy hϊếp đến đám sinh linh nhỏ bé khốn kiếp kia, liền thu lại phần lớn xúc tu, chỉ để lại chừng mười đầu trên lưng mà thôi, giờ đây mỗi một đầu xúc tu đó uy lực chắc chắn mạnh hơn vô số lần. Mười vó bắt đầu di chuyển, như một tòa sơn phong chuyển động, khiến đám nhân loại phía dưới vội vã chạy ra xa.
Ngay khi phát hiện sóng khí cấm không biến mất, cả đám nhao nhao hóa thành độn quang bay vọt lên cao, rồi hiện hình từ khoảng cách rất xa phóng tới công kích. Thấy mười xúc tu trên lưng cự quái động đậy, lão Hồ Phong liền quát lớn: “Các vị cẩn thận, ở trạng thái mười xúc tu, thì uy lực của nó sẽ rất mạnh, cho dù ta và Lục nguyên hữu cũng khó có thể chống đỡ!”
Lời lão ta còn chưa dứt, hai đầu xúc tu đã bắn vọt tới hai nhân ảnh phiêu phù giữa trời, mỗi xúc tu ở trạng thái thu lại chỉ dài chừng nửa dặm, vậy mà bạo phát một cái đã duỗi ra những năm dặm trong nháy mắt. Tên trung niên Áo Đa cùng gã đại hán họ Lệ ngay tức thì bị chộp trúng, cả hai giãy giụa trong vô lực, hơi thở sau đã bị kéo tới lưng cự quái, tốc độ quá nhanh khiến mấy kẻ khác không kịp hỗ trợ.
Đột nhiên một tòa động thiên xuất hiện, từ bên trong bắn vọt ra đạo ngân quang, chém đứt hai đầu xúc tu khổng lồ, giúp hai người kia vừa lúc thoát khỏi việc bị giam vào trong bọng nước. Cự quái liền liếc mắt nhìn tới phương hướng tòa động thiên vừa tiêu biến, đã trông thấy một cỗ phi chu nhỏ gọn đang lơ lửng tại đó.
Sắc mặt của những kẻ khác như lấy lại được sự sống, nhiều kẻ kích động hoặc thở phào, mấy tên đang bị thương cũng có thời gian dùng thuốc để khôi phục. Từ trên phi chu bước ra một tên thanh niên tuấn lãng, sắc mặt nghiêm nghị, thân mang giáp phục ngân bạc sáng loáng, khí thế mạnh mẽ, cầm một thanh trường kích trong tay.
“Là Bất Tử Quân Chủ, viện binh không ngờ lại là Bất Tử Quân Chủ, vậy thì chúng ta không cần lo đầu súc sinh này làm càn nữa rồi!” Nữ tử có bộ dáng trẻ tuổi trong nhóm người kích động thốt lên, ánh mắt nhìn tới thân ảnh đang phiêu phù phía trước phi chu kia có vài phần xuân ý.
Những người khác ai nấy đều vui mừng, vì uy danh của người vừa tới đã rất vang dội tại Thú Loạn Vực này, có hắn ở đây bọn họ có thể an tâm. A Diệt nhìn thân ảnh phía xa, nghe những lời nói xung quanh cũng cảm thấy nhẹ người, viện binh đã tới coi như nhiệm vụ của bọn hắn gần như hoàn thành rồi.
Bất Tử Quân Chủ là đệ nhất trưởng lão của thế lực đỉnh tiêm Huyễn Âm Đình, đệ tử thân truyền của Thanh Trúc Hầu, và là kẻ có danh xưng Bỉ Ngạn cảnh vô địch tại Thú Loạn Vực. Lúc này hắn liếc mắt nhìn tới chín người có bộ dáng chật vật phía xa, rồi lại nhìn xuống cự quái ngay phía dưới, trong lòng nghĩ thầm.
“Mấy tên này cũng thật xui xẻo, là nhóm bị sư phụ phân nhân sự ít nhất, vậy mà lại đóng quân phải nơi có quái giới cực hạn hạ vị xuất hiện, tựa hồ trong tất cả những khe hở cỡ nhỏ thì chỉ có duy nhất nơi đây gặp phải tình huống này thôi.”
Nhưng hắn cũng không khỏi nghi hoặc, vì ngay khi nhận được tin khu vực này có quái giới cực mạnh xuất hiện, sư phụ liền thông chi cho hắn điều hắn cấp tốc tới đây cứu viện. Nếu không phải Thanh Trúc Hầu ra lệnh, thì phân bộ chỉ điều tới đây một gã Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong thông thường mà thôi.
Cảm nhận khí tức cường đại trên thân kẻ vừa tới, đầu cự quái tức thì đổi mục tiêu công kích, nó cảm thấy kẻ này có uy hϊếp tới tính mạng nó, nên phải toàn lực tiêu diệt đầu tiên. Bất Tử Quân Chủ tên thật là Thiên Thủy, mắt thấy công kích của cự quái lao lên, hắn cười khẩy một tiếng, tay xoay nhanh cây trường thương rồi ra đòn tiếp chiêu.
Dư uy từ trận chiến đỉnh cao bạo phát, khiến mấy kẻ khác bị đẩy văng ra xa, ai nấy liền phi độn rời xa khu vực này, nhường lại một khoảng chiến trường rộng rãi cho hai kẻ kia tha hồ đại triển thần uy.
Vài đầu xúc tu phô thiên cái địa chộp xuống nhân ảnh nhỏ bé, Thiên Thủy liền vung mạnh trường thương khiến không gian xung quanh lung lay, những chiếc xung tu bị ảnh hưởng mà mất đi phương hướng, đâm mạnh vào các địa phương khác. Lưỡi thương nhất kích, tức thì đυ.c thủng một lỗ máu sâu hoắm giữa bụng cự quái, khiến nó kêu lên đau đớn.
Đứng từ xa quan chiến, A Diệt không khỏi trầm trồ giống như bao kẻ xung quanh, trước mắt họ đang là màn thể hiện của những tồn tại đạt tới cực hạn trong cảnh giới này, so với hai kẻ đó thì chín người tại đây còn kém xa. Ai đó lên tiếng: “Không thể tin nổi bọn họ ngang cảnh giới với chúng ta, cùng là Bỉ Ngạn cảnh sao chênh lệch lớn như vậy chứ?”
Những người khác cũng không biết nói gì, khi thấy Thiên Thủy bắt đầu thắng thế rồi giày xéo cự quái, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng. Bấy giờ trên thân thể khổng lồ như núi đã có đầy rẫy thương tích, cự quái vừa đánh vừa đau đớn thét gào, lợi trảo hay xúc tu mỗi khi vung ra đã ngay tức thì bị nhân loại trước mắt triệt hạ.
Thấy thứ ghê tởm này đẻ ra hàng ngàn tiểu quái giới, tuấn lãng thanh niên liền bay lên cao, theo cú phất tay của hắn, một đại động thiên xuất hiện, thả xuống cơn mưa trường kích.
Nhưng hành động của cự quái khiến ai nấy đều bất ngờ, nó vùng cả thân thể khổng lồ lên dùng lưng đỡ lấy rậm rạp trường kích phi xuống, che chắn cho bầy tiểu quái phía dưới. Trong lúc mọi người còn đang không hiểu chuyện gì, thì hành động tiếp theo của cự quái càng khiến bọn họ cả kinh hơn, có người còn cảm thấy buồn nôn.
Những lợi trảo to lớn cùng nhau gộp lại, cự quái gom bầy tiểu quái lại sau đó há cái miệng lớn như chậu máu, một hơi nuốt trọn toàn bộ! Trông thấy cảnh tượng sinh linh do mình vừa sinh ra rồi lại lấy về ăn như thế này, họ Thiên không khỏi che miệng nhíu mày: “Tình mẫu tử của đám súc sinh này thật ghê tởm.”
Nhưng dị biến nhờ vậy mà nổi lên, thân thể khổng lồ tức thì bạo phát luồng năng lượng huyết sắc, trên lớp da lộ rõ những hoa văn kì dị. Cảm nhận thấy năng lượng pháp tắc từ cự quái phát tán, Thiên Thủy liền tức thì thi triển công kích, hắn nhận ra thứ ghê tởm này đã dùng tới loại bí pháp nào đó, có thể vận dụng pháp tắc trong một khoảng thời gian.
Ấn ký vừa hình thành trên mi tâm cự quái, ngay lập tức cả cỗ thân thể khổng lồ biến mất, trường kích của Thiên Thủy liền đâm vào khoảng không. Một sợi dây mây có đầu sắc nhọn phá không bắn tới lưng hắn, tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, ba lớp quang tráo hộ thể tức thì bao quanh hắn ta, nhưng dễ dàng bị xuyên thủng, rồi hung hăng cắm sâu vào da thịt!
“Nhanh quá!” Trong đầu Thiên Thủy chỉ kịp lóe lên hai từ, bỉ ngạn tại đan điền đã bị dây mây đâm thủng, phần đầu nhọn còn trồi ra phía trước bụng. Dây mây tùy ý vung mạnh một cái, quăng thân thể vô lực của hắn đi xa, đâm nát đỉnh một ngọn núi.
“Là pháp tắc tốc độ, không xong rồi!” Lục Thạch kinh hãi thốt lên, đám người đứng cách vùng chiến trường mười dặm quan chiến, bấy giờ muốn chạy cũng đã muộn, cự quái đã lơ lửng ngay phía trên bọn họ, bóng đen khổng lồ che chắn toàn bộ ánh sáng mặt trời, tựa tận thế bao trùm.
“Phi chu viện quân tốc độ rất nhanh, có lẽ sắp tới đây rồi, các vị cố gắng cầm cự trước thứ súc sinh này nhé.” Lão già Lục Thạch truyền âm cho tất cả mọi người, bản thân vung sức phản kháng trước vài xúc tu lao tới. Vô vàn cự thạch tụ hợp lại, hóa thành bốn cánh tay khổng lồ, điên cuồng tung quyền đối chiến với những sợi xúc tu, mỗi cú đánh đều bạo phát dư lực kinh người.
Lão già Hồ Phong cũng không hề thua kém, kế bên có một thanh đao hình vòng cung xoay tròn cực kì nhanh, hội tụ vô vàn phong thuộc tích biến dị, ngay khi bắn lên đã tức thì chém cụt một xúc tu to lớn.
Theo cái phất đơn thủ, trăm phi kiếm kim trúc tức thì dung hợp, chả mấy chốc đã trở thành một thanh cự kiếm dài mấy chục trượng, sau đó lưỡi kiếm bốc cháy nhờ tế hỏa phù. Thanh niên tuấn mỹ đạp mạnh một cước vào chuôi kiếm, cự kiếm tức thì gào thét phóng vọt tới phía vài cỗ xúc tu đang lăm le hướng tới vị trí hắn.
Ầm một tiếng đinh tai, vô số xúc tu bị chém đứt, chất dịch hôi thối tại phần bị tổn thương phun trào, đầu cự quái gầm thét rung trời. A Diệt mặt không đổi sắc đứng thủ tại chỗ, thời gian vừa qua hắn để ý và đã phát hiện một điều, thứ ghê tởm này thường tìm quả hồng mềm mà bóp trước, nên hắn mới để lộ ra bảy phần thực lực khiến cự quái nhắm đến những kẻ yếu hơn.
Mắt thấy vài đầu xúc tu lại lao tới, A Diệt nhanh chóng kêu gọi trúc long xuất hiện, chỉ huy cự long quấn chặt lại rồi công kích, tránh để mấy thứ hôi hám đó cận thân. Xung quanh bầy tiểu quái giới tràn tới, hắn liền phóng thích mấy trăm cỗ khôi lỗi rồi để bọn chúng ác chiến lẫn nhau, bản thân vẫn giữ sức đề phòng cự quái đang bất động.
Thứ sinh vật khổng lồ đó từ khi phóng thích bạt ngàn xúc tu, thì bản thân đứng bất động tại chỗ, dường như nó không thể vừa di chuyển thân thể, vừa điều động cả ngàn xúc tu công kích được. Chỉ sau vài tuần trà, một phần ba số xúc tu đã bị đánh đứt, mà phe nhân loại mới có vài người bị thương, không một kẻ nào nguy hiểm đến tính mạng cả.
Ngay khi phát hiện sóng khí cấm không biến mất, cả đám nhao nhao hóa thành độn quang bay vọt lên cao, rồi hiện hình từ khoảng cách rất xa phóng tới công kích. Thấy mười xúc tu trên lưng cự quái động đậy, lão Hồ Phong liền quát lớn: “Các vị cẩn thận, ở trạng thái mười xúc tu, thì uy lực của nó sẽ rất mạnh, cho dù ta và Lục nguyên hữu cũng khó có thể chống đỡ!”
Lời lão ta còn chưa dứt, hai đầu xúc tu đã bắn vọt tới hai nhân ảnh phiêu phù giữa trời, mỗi xúc tu ở trạng thái thu lại chỉ dài chừng nửa dặm, vậy mà bạo phát một cái đã duỗi ra những năm dặm trong nháy mắt. Tên trung niên Áo Đa cùng gã đại hán họ Lệ ngay tức thì bị chộp trúng, cả hai giãy giụa trong vô lực, hơi thở sau đã bị kéo tới lưng cự quái, tốc độ quá nhanh khiến mấy kẻ khác không kịp hỗ trợ.
Đột nhiên một tòa động thiên xuất hiện, từ bên trong bắn vọt ra đạo ngân quang, chém đứt hai đầu xúc tu khổng lồ, giúp hai người kia vừa lúc thoát khỏi việc bị giam vào trong bọng nước. Cự quái liền liếc mắt nhìn tới phương hướng tòa động thiên vừa tiêu biến, đã trông thấy một cỗ phi chu nhỏ gọn đang lơ lửng tại đó.
Sắc mặt của những kẻ khác như lấy lại được sự sống, nhiều kẻ kích động hoặc thở phào, mấy tên đang bị thương cũng có thời gian dùng thuốc để khôi phục. Từ trên phi chu bước ra một tên thanh niên tuấn lãng, sắc mặt nghiêm nghị, thân mang giáp phục ngân bạc sáng loáng, khí thế mạnh mẽ, cầm một thanh trường kích trong tay.
“Là Bất Tử Quân Chủ, viện binh không ngờ lại là Bất Tử Quân Chủ, vậy thì chúng ta không cần lo đầu súc sinh này làm càn nữa rồi!” Nữ tử có bộ dáng trẻ tuổi trong nhóm người kích động thốt lên, ánh mắt nhìn tới thân ảnh đang phiêu phù phía trước phi chu kia có vài phần xuân ý.
Những người khác ai nấy đều vui mừng, vì uy danh của người vừa tới đã rất vang dội tại Thú Loạn Vực này, có hắn ở đây bọn họ có thể an tâm. A Diệt nhìn thân ảnh phía xa, nghe những lời nói xung quanh cũng cảm thấy nhẹ người, viện binh đã tới coi như nhiệm vụ của bọn hắn gần như hoàn thành rồi.
Bất Tử Quân Chủ là đệ nhất trưởng lão của thế lực đỉnh tiêm Huyễn Âm Đình, đệ tử thân truyền của Thanh Trúc Hầu, và là kẻ có danh xưng Bỉ Ngạn cảnh vô địch tại Thú Loạn Vực. Lúc này hắn liếc mắt nhìn tới chín người có bộ dáng chật vật phía xa, rồi lại nhìn xuống cự quái ngay phía dưới, trong lòng nghĩ thầm.
“Mấy tên này cũng thật xui xẻo, là nhóm bị sư phụ phân nhân sự ít nhất, vậy mà lại đóng quân phải nơi có quái giới cực hạn hạ vị xuất hiện, tựa hồ trong tất cả những khe hở cỡ nhỏ thì chỉ có duy nhất nơi đây gặp phải tình huống này thôi.”
Nhưng hắn cũng không khỏi nghi hoặc, vì ngay khi nhận được tin khu vực này có quái giới cực mạnh xuất hiện, sư phụ liền thông chi cho hắn điều hắn cấp tốc tới đây cứu viện. Nếu không phải Thanh Trúc Hầu ra lệnh, thì phân bộ chỉ điều tới đây một gã Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong thông thường mà thôi.
Cảm nhận khí tức cường đại trên thân kẻ vừa tới, đầu cự quái tức thì đổi mục tiêu công kích, nó cảm thấy kẻ này có uy hϊếp tới tính mạng nó, nên phải toàn lực tiêu diệt đầu tiên. Bất Tử Quân Chủ tên thật là Thiên Thủy, mắt thấy công kích của cự quái lao lên, hắn cười khẩy một tiếng, tay xoay nhanh cây trường thương rồi ra đòn tiếp chiêu.
Dư uy từ trận chiến đỉnh cao bạo phát, khiến mấy kẻ khác bị đẩy văng ra xa, ai nấy liền phi độn rời xa khu vực này, nhường lại một khoảng chiến trường rộng rãi cho hai kẻ kia tha hồ đại triển thần uy.
Vài đầu xúc tu phô thiên cái địa chộp xuống nhân ảnh nhỏ bé, Thiên Thủy liền vung mạnh trường thương khiến không gian xung quanh lung lay, những chiếc xung tu bị ảnh hưởng mà mất đi phương hướng, đâm mạnh vào các địa phương khác. Lưỡi thương nhất kích, tức thì đυ.c thủng một lỗ máu sâu hoắm giữa bụng cự quái, khiến nó kêu lên đau đớn.
Đứng từ xa quan chiến, A Diệt không khỏi trầm trồ giống như bao kẻ xung quanh, trước mắt họ đang là màn thể hiện của những tồn tại đạt tới cực hạn trong cảnh giới này, so với hai kẻ đó thì chín người tại đây còn kém xa. Ai đó lên tiếng: “Không thể tin nổi bọn họ ngang cảnh giới với chúng ta, cùng là Bỉ Ngạn cảnh sao chênh lệch lớn như vậy chứ?”
Những người khác cũng không biết nói gì, khi thấy Thiên Thủy bắt đầu thắng thế rồi giày xéo cự quái, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng. Bấy giờ trên thân thể khổng lồ như núi đã có đầy rẫy thương tích, cự quái vừa đánh vừa đau đớn thét gào, lợi trảo hay xúc tu mỗi khi vung ra đã ngay tức thì bị nhân loại trước mắt triệt hạ.
Thấy thứ ghê tởm này đẻ ra hàng ngàn tiểu quái giới, tuấn lãng thanh niên liền bay lên cao, theo cú phất tay của hắn, một đại động thiên xuất hiện, thả xuống cơn mưa trường kích.
Nhưng hành động của cự quái khiến ai nấy đều bất ngờ, nó vùng cả thân thể khổng lồ lên dùng lưng đỡ lấy rậm rạp trường kích phi xuống, che chắn cho bầy tiểu quái phía dưới. Trong lúc mọi người còn đang không hiểu chuyện gì, thì hành động tiếp theo của cự quái càng khiến bọn họ cả kinh hơn, có người còn cảm thấy buồn nôn.
Những lợi trảo to lớn cùng nhau gộp lại, cự quái gom bầy tiểu quái lại sau đó há cái miệng lớn như chậu máu, một hơi nuốt trọn toàn bộ! Trông thấy cảnh tượng sinh linh do mình vừa sinh ra rồi lại lấy về ăn như thế này, họ Thiên không khỏi che miệng nhíu mày: “Tình mẫu tử của đám súc sinh này thật ghê tởm.”
Nhưng dị biến nhờ vậy mà nổi lên, thân thể khổng lồ tức thì bạo phát luồng năng lượng huyết sắc, trên lớp da lộ rõ những hoa văn kì dị. Cảm nhận thấy năng lượng pháp tắc từ cự quái phát tán, Thiên Thủy liền tức thì thi triển công kích, hắn nhận ra thứ ghê tởm này đã dùng tới loại bí pháp nào đó, có thể vận dụng pháp tắc trong một khoảng thời gian.
Ấn ký vừa hình thành trên mi tâm cự quái, ngay lập tức cả cỗ thân thể khổng lồ biến mất, trường kích của Thiên Thủy liền đâm vào khoảng không. Một sợi dây mây có đầu sắc nhọn phá không bắn tới lưng hắn, tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, ba lớp quang tráo hộ thể tức thì bao quanh hắn ta, nhưng dễ dàng bị xuyên thủng, rồi hung hăng cắm sâu vào da thịt!
“Nhanh quá!” Trong đầu Thiên Thủy chỉ kịp lóe lên hai từ, bỉ ngạn tại đan điền đã bị dây mây đâm thủng, phần đầu nhọn còn trồi ra phía trước bụng. Dây mây tùy ý vung mạnh một cái, quăng thân thể vô lực của hắn đi xa, đâm nát đỉnh một ngọn núi.
“Là pháp tắc tốc độ, không xong rồi!” Lục Thạch kinh hãi thốt lên, đám người đứng cách vùng chiến trường mười dặm quan chiến, bấy giờ muốn chạy cũng đã muộn, cự quái đã lơ lửng ngay phía trên bọn họ, bóng đen khổng lồ che chắn toàn bộ ánh sáng mặt trời, tựa tận thế bao trùm.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
