0 chữ
Chương 339
Chương 339: Võ vận
Tiếng bước chân liên hồi vang lên, nữ tử Mai Ngưng chạy một mạch tới khu vực chiến trường vừa kết thúc, khi trông thấy tràng cảnh nơi đó, nàng ta vui mừng nhưng lại lo lắng, nước mắt tràn ra.
Giữa mảnh đại địa hoang tàn, một cỗ thi thể to lớn nhộm đầy máu tươi nằm dài bất động, phía trên có một gã thanh niên đang thở dốc, cái đáng sợ là một cánh tay của hắn đã không còn, phần bả vai huyết dịch chảy xuống xối xả.
“Sư phụ...” Mai Ngưng kinh hãi vội nhảy lên thân thể đầu quái thú bạch hổ, tiến lại gần A Diệt, nước mắt không ngừng trào ra. Thấy vậy hắn gắng gượng mỉm cười nói: “Yên tâm, rồi cánh tay ta sẽ mọc lại thôi, con giúp ta xử lý cỗ thi thể dưới chân này nhé, tối nay chúng ta sẽ có một bữa ăn đại bổ.”
Thấy đệ tử lau đi nước mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu, hắn liền nhảy xuống rồi đi đến một địa phương sạch sẽ để nghỉ ngơi khôi phục. Hắn đắp lên những vết thương rất nhiều loại thuốc rồi băng bó lại, nơi đây thiên địa nguyên khí rất loãng, mà hắn không thể vận dụng nguyên lực, nên thời gian tái tạo lại cánh tay sẽ khá lâu, tốt nhất vẫn là băng bó lại như cách của phàm nhân.
Mai Ngưng rất chăm chỉ thu chiến lợi phẩm cho sư phụ, chỉ trong nửa ngày mà nàng đã phân loại ra từng khúc thịt đồng đều, tất cả đều là vật đại bổ trên thi thể quái thú cửu cảnh và bát cảnh.
Suốt thời gian hai tồn tại đỉnh cao giao chiến, uy lực đã khiến toàn bộ những sinh linh còn sống sót tháo chạy rất xa, nên hiện tại họ không cần lo ngại chuyện mùi máu tanh sẽ thu hút quái thú tìm đến.
Bữa tối hôm đó là một hồi thưởng thức mĩ vị, cảm nhận vị ngon từ miếng thịt cửu cảnh tan trong khoang miệng, khiến đôi sư đồ hết sức sảng khoái. Cơ thể A Diệt hấp thu tinh hoa trong thức ăn, khiến thương thế của bản thân phục hồi nhanh hơn, cánh tay cũng đã mọc lại chút ít, ước chừng vài ngày sau là phát triển hoàn toàn.
“Sư phụ, sao người có thể mọc lại tay vậy?” Mai Ngưng tò mò hỏi, nàng đã trông thấy phần cánh tay bị mất của nam tử trước mặt, bấy giờ nhô ra thêm một phần.
A Diệt cười đáp: “Kẻ có thể diệt sát tồn tại trên cường bảng như vi sư đâu phải loại tầm thường, tất nhiên phải có thần thông đặc biệt chứ.”
Tuy còn hơi nghi hoặc nhưng Mai Ngưng chỉ gật đầu chứ không hỏi thêm, nàng luôn cảm thấy vị sư phụ trước mặt này, cùng với hai nữ sư phụ khác, đều không giống người bình thường.
A Diệt sau khi tiêu diệt sạch một khối thịt lớn, lại nói: “Đợi vài ngày cho mọi thương thế của ta khôi phục hoàn toàn, thì ta sẽ hộ tống con trở lại chỗ ở của Dược lão nhân, chứ để con đi một mình ta không an tâm.”
“Vậy làm phiền người rồi.” Mai Ngưng gật đầu, như vậy cũng tốt, nàng lại được ở bên vị sư phụ này lâu hơn vài ngày.
A Diệt tiếp tục ăn uống, trong lòng đang suy tính, rồi nhớ lại lời nói của gã Bạch Dã trước khi tắt thở. “Nghĩa huynh của ta chính là Di Sơn Viên, ngươi gϊếŧ ta sẽ bị võ vận của ta ám trên thân suốt mấy năm liền, rồi sẽ có ngày huynh ấy tìm tới ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
Di Sơn Viên, bài danh đệ tam trên cường bảng, là quái thú mạnh nhất vùng đất này, nghe nói hắn ta kết bái huynh đệ với rất nhiều quái thú cường đại khác, và được tôn làm lão đại. Địa bàn của Di Sơn Viên cách rất xa khu vực này, muốn cấp tốc chạy từ đó đến đây cũng phải mất cả tháng, nên A Diệt mới chưa vội đi ngay.
Hắn tính sau khi đưa Mai Ngưng an toàn tới ngôi miếng cổ của Dược lão nhân, bản thân hắn sẽ hoạt động gần với khu vực cổng tiến vào nội thành, một khi gặp phải biến cố hắn sẽ lập tức chạy vào bên trong, tránh bị con khỉ già uy hϊếp tính mạng.
Quái thú tầng 7 tầng 8 có số lượng nhiều hơn nhân loại cùng bậc gấp mấy lần, nhưng tại sao chúng lại không dám bén mảng tới nội thành, là bởi vì tường thành phòng ngự phi thường kiên cố. Cái quan trọng nhất, chính là sức mạnh của những tồn tại đứng đầu phe nhân loại, cao hơn phe quái thú, nên đám súc sinh đó mới không dám làm càn.
Hai kẻ bài danh đầu trên cường bảng là nhân loại, như vậy đủ hiểu chiến lực đỉnh tiêm của phe nào mạnh hơn rồi. Chưa kể đệ nhất cường bảng danh xưng Cổ Ma, nghe nói có thể bằng sức một mình đánh bại chín gã cường bảng còn lại, nên tất nhiên khiến lũ quái thú càng thêm kiêng kị.
Vài ngày sau, hai thầy trò nhanh chóng hành tẩu, băng qua bao núi non sông ngòi, ai nấy đều đeo một bao thịt lớn sau lưng. Hiện tại A Diệt đã khôi phục hoàn toàn, cánh tay phải cũng đã trở lại bình thường, không hổ là năng lực tái sinh huyết nhục thần kỳ của tồn tại Bỉ Ngạn cảnh.
Sau khi diệt sát Bạch Dã, A Diệt đã có được võ vận của tên đó, khiến cường độ tăng tiến luyện thể nhanh hơn gấp nhiều lần, làm hắn vui mừng không thôi, vì mục tiêu duy nhất của hắn hiện giờ chính là đạt tới võ giả cửu cảnh.
Điều kiện gϊếŧ một hoặc đánh bại ba, trong số những kẻ trên cường bảng, không phải là mục tiêu duy nhất. Còn một điều nữa cần hoàn thành nếu muốn rời khỏi đây, chính là đạt tới tầng 9 luyện thể giả, tầng thứ được coi là cao nhất tại thế giới này.
Trước đó lão già họ Dược không nói ra cho ba người biết, bởi vì lão không nghĩ tới trường hợp bọn họ chưa đạt tới tầng 9, mà đã có thể hoàn thành yêu cầu kia. Lão nghĩ nếu ba người ngoại lai có thể thực hiện được thử thách đó, thì chắc hẳn phải có thực lực võ giả cửu cảnh rồi.
Cửu cảnh chính là tầng thứ cao nhất mà sinh linh tại thế giới này có thể đạt được, cái gọi là vũ phu tầng 10 mà Dược lão già từng khoe, chỉ là một loại trạng thái quá độ trong thời gian ngắn mà thôi, về bản chất thì lão ta vẫn là cửu cảnh đỉnh phong, hoặc có thể xưng vô địch.
Khi hai sư đồ trở lại ngôi miếu hoang, gặp lão già họ Dược, thì lão ta rất vui mừng khi Mai Ngưng có thứ thực lực được xem là vô địch trong đồng giai. Khi xem xét A Diệt lão lại càng bất ngờ hơn, vì quanh thân hắn có võ vận của Bạch Dã lưu chuyển, đang từng ngày tăng phúc hắn đạt tới cực hạn bát cảnh.
“Không hổ là cao nhân từ ngoại giới tới, có thể diệt sát vượt cấp, khiến lão phu cũng không khỏi kinh ngạc.” Lão già để lại một lời đánh giá rất cao về A Diệt.
Sau khi hỏi han một vài điểm mấu chốt về tên Di Sơn Viên từ chỗ lão già, A Diệt liền chào tạm biệt hai người rồi tự mình rời đi. Hắn tiếp tục băng qua bao khu vực nguy hiểm, đi ngang vô vàn vùng hiểm địa, diệt sát không biết bao nhiêu quái thú mạnh mẽ, cuối cùng cũng dần đến phạm vi có nhiều võ giả hoạt động.
Nếu muốn tránh khỏi sự truy sát của Di Sơn Viên, thì A Diệt chỉ việc trở về nội thành, nhưng hắn không làm vậy. Muốn có thể đột phá cửu cảnh, thì phải trải qua sinh tử chiến cực kỳ khốc liệt, đánh với những kẻ có thực lực mạnh hơn bản thân. Nên hắn muốn chờ cho bài danh thứ ba cường bảng tìm tới, rồi đánh với con khỉ đó một trận.
Nhưng tốc độ hành động của đệ tam cường bảng nhanh hơn hắn tưởng, A Diệt còn chưa kịp đi tới khu vực mà bản thân định trước, đã bị một bầy quái thú to lớn bao vây. Kẻ cầm đầu của bầy súc sinh này là năm đầu bát cảnh quái thú, đều mang huyết mạch viễn cổ, họ Diệt đối phó với bọn chúng cũng phải chật vật một phen.
...................
Một đầu quái thú ngã xuống, gã trung niên vừa hạ sát nó, lúc này nhảy lên cỗ thi thể mà khoanh tay ngạo nghễ, đắc ý tiếp nhận vô số lời hô vang tán dương xung quanh. Trung niên này chính là Thôi Sơn Phong, vài ngày trước vừa thành công tấn thăng thất cảnh võ phu, nay được xem là một kẻ có máu mặt tại khu vực này.
Vừa rồi chỉ trong thời gian ngắn mà ông ta đã đánh gϊếŧ được một đầu quái thú tầng 6, khiến đám thủ hạ cùng một vài dong binh đoàn khác hết lời khen ngợi, muốn lấy lòng. Dù sao võ giả tầng 7 cả nhân loại mới có chừng trăm người, nên tất nhiên hiện tại địa vị của họ Thôi tăng lên cả mảng lớn, không phải đám tầng 6 có thể so sánh.
“Đùng!” Đột nhiên thanh âm núi sập đất nứt vang lên chói tai, khiến cả đám mấy chục người tại nơi đây giật bắn mình. Vô số con mắt dồn tới phương hướng bạo phát âm thanh, chỉ thấy một ngọn núi lớn đã sụp đổ, từ nơi đó có một thân ảnh bị bắn ngược về hướng này, cày rãnh sâu trên mặt đất dài cả dặm!
Bụi đất mù mịt, từ dưới rãnh đất nhảy lên một thân ảnh chật vật vô cùng, khi nhìn thấy hắn ta, gã trung niên họ Thôi cả kinh thốt lên: “Dược huynh đệ, là các hạ thật sao?”
Đám thành viên dong binh đoàn do họ Thôi cầm đầu cũng bất ngờ không thôi, cái dáng người đó và đôi mắt phượng đó, không thể nhầm lẫn đi đâu được, đích thị là kẻ tự nhận tên Dược Thể rồi. Nhưng lúc này bọn họ bất ngờ không thôi, tại sao hắn bị đánh bay như vậy mà vẫn còn sống, mà tại sao ngọn núi nguy nga phía xa kia lại bị phá hủy?
Đúng lúc này thanh âm đinh tai nhức óc lại vang lên, từ phương xa có hư ảnh cự viên khổng lồ trỗi dậy, đập mạnh song thủ lên ngực, lớn miệng ngâm dài, khiến bầu trời lung lay, khí tức bạo phát thổi bay tất cả.
“Đó... đó là Di Sơn Viên... đệ tam cường bảng...!” Thôi Sơn Phong kinh hãi tột độ, run rẩy thốt lên, hai chân bỗng mềm nhũn lại. Nhiều kẻ quỳ gục xuống không thể di chuyển mảy may, trong lòng hoảng sợ tự hỏi tại sao tồn tại đáng sợ ấy lại xuất hiện ở nơi này.
Từ phương hướng xuất hiện hư ảnh đáng sợ đó, bắn vọt đến một thân ảnh cao to vạn vỡ, chính là một lão già trông như dã nhân, râu tóc bạc trắng, dập mạnh nhất thủ xuống vị trí tên thanh niên tuấn mỹ.
“Tên khốn kiếp, dám gϊếŧ sạch thủ hạ tâm đắc nhất của ta, còn sát hại nghĩa đệ Bạch Dã nữa, mau đền mạng lại ngay!” Tiếng quát vang lên rung trời, lão già dã nhân liên tục vung quyền, công kích tới tên thanh niên trước mặt.
A Diệt tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau, gần như không còn sức phản kháng. Sắc mặt hắn kinh hoàng không thôi, trong lòng nghĩ: “Tại sao cùng là cửu cảnh quái thú mà lại chênh lệch tới vậy? Cho dù có năm tên Bạch Dã, cũng không phải đối thủ của lão súc sinh này nữa. Tại sao lão lại mạnh như thế chứ?”
Di Sơn Viên quát lớn: “Hừ, đám nhân loại cửu cảnh của các ngươi chết dưới tay ta số lượng còn hơn cả một bàn tay, thì một tên bát cảnh như ngươi gắng gượng chống cự có tác dụng gì chứ? Còn không mau quỳ xuống nhận chết!”
Giữa mảnh đại địa hoang tàn, một cỗ thi thể to lớn nhộm đầy máu tươi nằm dài bất động, phía trên có một gã thanh niên đang thở dốc, cái đáng sợ là một cánh tay của hắn đã không còn, phần bả vai huyết dịch chảy xuống xối xả.
“Sư phụ...” Mai Ngưng kinh hãi vội nhảy lên thân thể đầu quái thú bạch hổ, tiến lại gần A Diệt, nước mắt không ngừng trào ra. Thấy vậy hắn gắng gượng mỉm cười nói: “Yên tâm, rồi cánh tay ta sẽ mọc lại thôi, con giúp ta xử lý cỗ thi thể dưới chân này nhé, tối nay chúng ta sẽ có một bữa ăn đại bổ.”
Thấy đệ tử lau đi nước mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu, hắn liền nhảy xuống rồi đi đến một địa phương sạch sẽ để nghỉ ngơi khôi phục. Hắn đắp lên những vết thương rất nhiều loại thuốc rồi băng bó lại, nơi đây thiên địa nguyên khí rất loãng, mà hắn không thể vận dụng nguyên lực, nên thời gian tái tạo lại cánh tay sẽ khá lâu, tốt nhất vẫn là băng bó lại như cách của phàm nhân.
Suốt thời gian hai tồn tại đỉnh cao giao chiến, uy lực đã khiến toàn bộ những sinh linh còn sống sót tháo chạy rất xa, nên hiện tại họ không cần lo ngại chuyện mùi máu tanh sẽ thu hút quái thú tìm đến.
Bữa tối hôm đó là một hồi thưởng thức mĩ vị, cảm nhận vị ngon từ miếng thịt cửu cảnh tan trong khoang miệng, khiến đôi sư đồ hết sức sảng khoái. Cơ thể A Diệt hấp thu tinh hoa trong thức ăn, khiến thương thế của bản thân phục hồi nhanh hơn, cánh tay cũng đã mọc lại chút ít, ước chừng vài ngày sau là phát triển hoàn toàn.
“Sư phụ, sao người có thể mọc lại tay vậy?” Mai Ngưng tò mò hỏi, nàng đã trông thấy phần cánh tay bị mất của nam tử trước mặt, bấy giờ nhô ra thêm một phần.
Tuy còn hơi nghi hoặc nhưng Mai Ngưng chỉ gật đầu chứ không hỏi thêm, nàng luôn cảm thấy vị sư phụ trước mặt này, cùng với hai nữ sư phụ khác, đều không giống người bình thường.
A Diệt sau khi tiêu diệt sạch một khối thịt lớn, lại nói: “Đợi vài ngày cho mọi thương thế của ta khôi phục hoàn toàn, thì ta sẽ hộ tống con trở lại chỗ ở của Dược lão nhân, chứ để con đi một mình ta không an tâm.”
“Vậy làm phiền người rồi.” Mai Ngưng gật đầu, như vậy cũng tốt, nàng lại được ở bên vị sư phụ này lâu hơn vài ngày.
A Diệt tiếp tục ăn uống, trong lòng đang suy tính, rồi nhớ lại lời nói của gã Bạch Dã trước khi tắt thở. “Nghĩa huynh của ta chính là Di Sơn Viên, ngươi gϊếŧ ta sẽ bị võ vận của ta ám trên thân suốt mấy năm liền, rồi sẽ có ngày huynh ấy tìm tới ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
Hắn tính sau khi đưa Mai Ngưng an toàn tới ngôi miếng cổ của Dược lão nhân, bản thân hắn sẽ hoạt động gần với khu vực cổng tiến vào nội thành, một khi gặp phải biến cố hắn sẽ lập tức chạy vào bên trong, tránh bị con khỉ già uy hϊếp tính mạng.
Quái thú tầng 7 tầng 8 có số lượng nhiều hơn nhân loại cùng bậc gấp mấy lần, nhưng tại sao chúng lại không dám bén mảng tới nội thành, là bởi vì tường thành phòng ngự phi thường kiên cố. Cái quan trọng nhất, chính là sức mạnh của những tồn tại đứng đầu phe nhân loại, cao hơn phe quái thú, nên đám súc sinh đó mới không dám làm càn.
Hai kẻ bài danh đầu trên cường bảng là nhân loại, như vậy đủ hiểu chiến lực đỉnh tiêm của phe nào mạnh hơn rồi. Chưa kể đệ nhất cường bảng danh xưng Cổ Ma, nghe nói có thể bằng sức một mình đánh bại chín gã cường bảng còn lại, nên tất nhiên khiến lũ quái thú càng thêm kiêng kị.
Vài ngày sau, hai thầy trò nhanh chóng hành tẩu, băng qua bao núi non sông ngòi, ai nấy đều đeo một bao thịt lớn sau lưng. Hiện tại A Diệt đã khôi phục hoàn toàn, cánh tay phải cũng đã trở lại bình thường, không hổ là năng lực tái sinh huyết nhục thần kỳ của tồn tại Bỉ Ngạn cảnh.
Sau khi diệt sát Bạch Dã, A Diệt đã có được võ vận của tên đó, khiến cường độ tăng tiến luyện thể nhanh hơn gấp nhiều lần, làm hắn vui mừng không thôi, vì mục tiêu duy nhất của hắn hiện giờ chính là đạt tới võ giả cửu cảnh.
Điều kiện gϊếŧ một hoặc đánh bại ba, trong số những kẻ trên cường bảng, không phải là mục tiêu duy nhất. Còn một điều nữa cần hoàn thành nếu muốn rời khỏi đây, chính là đạt tới tầng 9 luyện thể giả, tầng thứ được coi là cao nhất tại thế giới này.
Trước đó lão già họ Dược không nói ra cho ba người biết, bởi vì lão không nghĩ tới trường hợp bọn họ chưa đạt tới tầng 9, mà đã có thể hoàn thành yêu cầu kia. Lão nghĩ nếu ba người ngoại lai có thể thực hiện được thử thách đó, thì chắc hẳn phải có thực lực võ giả cửu cảnh rồi.
Cửu cảnh chính là tầng thứ cao nhất mà sinh linh tại thế giới này có thể đạt được, cái gọi là vũ phu tầng 10 mà Dược lão già từng khoe, chỉ là một loại trạng thái quá độ trong thời gian ngắn mà thôi, về bản chất thì lão ta vẫn là cửu cảnh đỉnh phong, hoặc có thể xưng vô địch.
Khi hai sư đồ trở lại ngôi miếu hoang, gặp lão già họ Dược, thì lão ta rất vui mừng khi Mai Ngưng có thứ thực lực được xem là vô địch trong đồng giai. Khi xem xét A Diệt lão lại càng bất ngờ hơn, vì quanh thân hắn có võ vận của Bạch Dã lưu chuyển, đang từng ngày tăng phúc hắn đạt tới cực hạn bát cảnh.
“Không hổ là cao nhân từ ngoại giới tới, có thể diệt sát vượt cấp, khiến lão phu cũng không khỏi kinh ngạc.” Lão già để lại một lời đánh giá rất cao về A Diệt.
Sau khi hỏi han một vài điểm mấu chốt về tên Di Sơn Viên từ chỗ lão già, A Diệt liền chào tạm biệt hai người rồi tự mình rời đi. Hắn tiếp tục băng qua bao khu vực nguy hiểm, đi ngang vô vàn vùng hiểm địa, diệt sát không biết bao nhiêu quái thú mạnh mẽ, cuối cùng cũng dần đến phạm vi có nhiều võ giả hoạt động.
Nếu muốn tránh khỏi sự truy sát của Di Sơn Viên, thì A Diệt chỉ việc trở về nội thành, nhưng hắn không làm vậy. Muốn có thể đột phá cửu cảnh, thì phải trải qua sinh tử chiến cực kỳ khốc liệt, đánh với những kẻ có thực lực mạnh hơn bản thân. Nên hắn muốn chờ cho bài danh thứ ba cường bảng tìm tới, rồi đánh với con khỉ đó một trận.
Nhưng tốc độ hành động của đệ tam cường bảng nhanh hơn hắn tưởng, A Diệt còn chưa kịp đi tới khu vực mà bản thân định trước, đã bị một bầy quái thú to lớn bao vây. Kẻ cầm đầu của bầy súc sinh này là năm đầu bát cảnh quái thú, đều mang huyết mạch viễn cổ, họ Diệt đối phó với bọn chúng cũng phải chật vật một phen.
...................
Một đầu quái thú ngã xuống, gã trung niên vừa hạ sát nó, lúc này nhảy lên cỗ thi thể mà khoanh tay ngạo nghễ, đắc ý tiếp nhận vô số lời hô vang tán dương xung quanh. Trung niên này chính là Thôi Sơn Phong, vài ngày trước vừa thành công tấn thăng thất cảnh võ phu, nay được xem là một kẻ có máu mặt tại khu vực này.
Vừa rồi chỉ trong thời gian ngắn mà ông ta đã đánh gϊếŧ được một đầu quái thú tầng 6, khiến đám thủ hạ cùng một vài dong binh đoàn khác hết lời khen ngợi, muốn lấy lòng. Dù sao võ giả tầng 7 cả nhân loại mới có chừng trăm người, nên tất nhiên hiện tại địa vị của họ Thôi tăng lên cả mảng lớn, không phải đám tầng 6 có thể so sánh.
“Đùng!” Đột nhiên thanh âm núi sập đất nứt vang lên chói tai, khiến cả đám mấy chục người tại nơi đây giật bắn mình. Vô số con mắt dồn tới phương hướng bạo phát âm thanh, chỉ thấy một ngọn núi lớn đã sụp đổ, từ nơi đó có một thân ảnh bị bắn ngược về hướng này, cày rãnh sâu trên mặt đất dài cả dặm!
Bụi đất mù mịt, từ dưới rãnh đất nhảy lên một thân ảnh chật vật vô cùng, khi nhìn thấy hắn ta, gã trung niên họ Thôi cả kinh thốt lên: “Dược huynh đệ, là các hạ thật sao?”
Đám thành viên dong binh đoàn do họ Thôi cầm đầu cũng bất ngờ không thôi, cái dáng người đó và đôi mắt phượng đó, không thể nhầm lẫn đi đâu được, đích thị là kẻ tự nhận tên Dược Thể rồi. Nhưng lúc này bọn họ bất ngờ không thôi, tại sao hắn bị đánh bay như vậy mà vẫn còn sống, mà tại sao ngọn núi nguy nga phía xa kia lại bị phá hủy?
Đúng lúc này thanh âm đinh tai nhức óc lại vang lên, từ phương xa có hư ảnh cự viên khổng lồ trỗi dậy, đập mạnh song thủ lên ngực, lớn miệng ngâm dài, khiến bầu trời lung lay, khí tức bạo phát thổi bay tất cả.
“Đó... đó là Di Sơn Viên... đệ tam cường bảng...!” Thôi Sơn Phong kinh hãi tột độ, run rẩy thốt lên, hai chân bỗng mềm nhũn lại. Nhiều kẻ quỳ gục xuống không thể di chuyển mảy may, trong lòng hoảng sợ tự hỏi tại sao tồn tại đáng sợ ấy lại xuất hiện ở nơi này.
Từ phương hướng xuất hiện hư ảnh đáng sợ đó, bắn vọt đến một thân ảnh cao to vạn vỡ, chính là một lão già trông như dã nhân, râu tóc bạc trắng, dập mạnh nhất thủ xuống vị trí tên thanh niên tuấn mỹ.
“Tên khốn kiếp, dám gϊếŧ sạch thủ hạ tâm đắc nhất của ta, còn sát hại nghĩa đệ Bạch Dã nữa, mau đền mạng lại ngay!” Tiếng quát vang lên rung trời, lão già dã nhân liên tục vung quyền, công kích tới tên thanh niên trước mặt.
A Diệt tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau, gần như không còn sức phản kháng. Sắc mặt hắn kinh hoàng không thôi, trong lòng nghĩ: “Tại sao cùng là cửu cảnh quái thú mà lại chênh lệch tới vậy? Cho dù có năm tên Bạch Dã, cũng không phải đối thủ của lão súc sinh này nữa. Tại sao lão lại mạnh như thế chứ?”
Di Sơn Viên quát lớn: “Hừ, đám nhân loại cửu cảnh của các ngươi chết dưới tay ta số lượng còn hơn cả một bàn tay, thì một tên bát cảnh như ngươi gắng gượng chống cự có tác dụng gì chứ? Còn không mau quỳ xuống nhận chết!”
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
