0 chữ
Chương 337
Chương 337: Rèn luyện
Cách cửa đá khai mở, ba thân ảnh chậm rãi bước ra, ai nấy đều có chung thần sắc âm trầm, khí huyết sụt giảm. Thấy thiếu nữ Mai Ngưng định mở miệng hỏi thăm, Ngân Liên liền nói: “Mai muội, Dược lão gọi muội vào trong có chuyện quan trọng cần dặn dò.”
“Vậy ba vị hãy nghỉ ngơi tại đình viện bên kia nhé, tiểu nữ vào với sư phụ một lát.” Nói rồi thiếu nữ liền tò mò đi vào bên trong gian phòng. Ba người một nam hai nữ đi tới đình viện cổ xưa cách đó không xa, ngồi xuống ghế đá rồi im lặng, không ai ngờ rằng lão già này lại là kẻ mạnh nhất tại nơi đây, ban nãy còn bị lão thị uy một trận, tổn thất bao nhiêu huyết khí.
A Diệt lấy ra tấm bản đồ rồi bắt đầu quan sát kĩ càng, suy tính các nước đi tiếp theo của bản thân. Vừa rồi sau khi khè ba người, lão họ Dược đã đưa cho mỗi người một tấm bản đồ rất chi tiết về vùng đất này, cùng với lãnh thổ của những kẻ trên cường bảng. Phương thức luyện thể đỉnh cao võ giả, hay các võ học thông dụng, lão ta cũng đều đã chỉ rõ cho ba người.
Một hồi lâu sau, thiếu nữ họ Mai đã đi ra khỏi gian thạch điện, rồi tiến tới đình viện nơi ba người đang chờ, cúi người ôm quyền lên tiếng: “Từ nay tiểu nữ đã trở thành đệ tử kí danh của ba vị, mong ba sư phụ nhận của đồ nhi một lạy.”
Sau khi tiếp nhận hành lễ của tân đệ tử, A Diệt cùng nhị nữ bắt đầu phân công trọng trách truyền dạy với nhau. Điều này ba người cùng Dược lão nhân cũng đã nói qua, giờ chỉ cần phân chia cho đệ tử biết nữa là xong.
Kim Hoa và Ngân Liên tất nhiên từ giờ sẽ đi theo nhau không rời, nên thời gian Mai Ngưng ở bên nhị nữ phải gấp đôi với A Diệt. Bọn họ phân công cho họ Mai đi theo nhị nữ hai năm, sau đó sẽ theo họ Diệt một năm, cứ đổi qua đổi lại như vậy, cho tới khi nào ba người họ thực hiện đủ điều kiện để ra khỏi nơi đây mới thôi.
Giữa trưa, khi vầng thái dương đã leo lên tới giữa trời, cũng là lúc ba kẻ ngoại lai tạm biệt lẫn nhau, rời khỏi ngôi miếu hoang cổ xưa này. Kim Ngân nhị nữ giờ có thêm một thiếu nữ nữa đi theo, có vẻ tam nữ khá là hòa hợp với nhau. Hướng ngược lại, một thân ảnh độc hành đang nhanh chóng di chuyển qua các cành cây, muốn tìm tới vùng hiểm địa để rèn luyện càng sớm càng tốt.
Vài ngày sau Diệt Chúng Sinh đã có mặt tại một dãy sơn mạch nguy nga, được xem là vùng hiểm địa nổi danh trong hơn ngàn dặm quanh đây. Khu vực này có số lượng quái thú sinh sống rất đông, hơn nữa thực lực trên tầng 6 không phải là ít, rất thích hợp để võ giả rèn luyện sinh tử đẳng cấp cao.
Dược lão nhân không truyền lại bao nhiêu võ học cho hắn cùng nhị nữ, nhưng kinh nghiệm để có thể đạt tới đỉnh cao võ giả thì không thiếu, mà cách tốt nhất chính là luôn chiến đấu trong hoàn cảnh sinh tử. Với mức độ thích ứng và học hỏi nhanh của Bỉ Ngạn cảnh, A Diệt tin tưởng chỉ qua vài năm thì bản thân sẽ đạt tới những tầng võ phu cao hơn.
Từ đó tên thanh niên tuấn mỹ cắm chốt tại dãy sơn mạch này, hàng ngày săn gϊếŧ quái thú, đa số nhắm đến những đầu quái thú đẳng cấp cao, điên cuồng chiến đấu sinh tử. Một khi đói sẽ dùng chính thi thể quái thú làm thức ăn, trong thân thể quái thú có rất nhiều chất đại bổ giúp tăng cường nhục thân nhân loại, giúp đẳng cấp luyện thể của A Diệt ngày càng tăng.
Lúc trước để có thể diệt sát được một đầu quái thú tầng 7, hắn cần dốc hết sức lực, thân cũng mang thương thế không nhẹ. Hiện tại hắn đã có thể cùng lúc giao đấu với hai đầu súc sinh tầng 7, mà sau khi thành công diệt sát, thân cũng không có bao nhiêu thương tích. Cứ thế ngày qua ngày, cường độ nhục thân dần tăng cao, võ phu tầng 8 không còn xa.
A Diệt có thể tiến bộ nhanh tới vậy, là bởi vì bản thân hắn không phải phàm nhân, đối với tồn tại cảnh giới như hắn thì nhiêu đây tiến bộ không là gì, nhưng trong tình trạng bị mất đi sức mạnh cùng lượng lớn chiến lực như, thì tầm đó tăng tiến lại là thành tựu rất cao.
“Đã một năm trôi qua rồi, không biết bên ngoài Rèn Thể Thành giờ ra sao? Những tồn tại Bỉ Ngạn cảnh khác có kiếm thêm được nhiều đại cơ duyên hay không? Bí cảnh rộng lớn này đến bao giờ mới đóng lại...” Hắn trầm ngâm suy tư, bản thân ngồi trên một đầu quái thú to lớn, ánh mắt hướng lên nhìn thẳng tới vầng thái dương sáng chói.
Chốc lát sau, lại tiếp tục chuỗi ngày rèn luyện đẫm máu của mình, hắn như sát thần đi lại giữa núi rừng, đoạt mạng của không biết bao nhiêu quái thú, trở thành ác mộng của vô vàn sinh linh.
Hiện giờ ngay cả quái thú tầng 8 hắn cũng có thể giao thủ trong một khoảng thời gian, sau đó còn dư sức chạy thoát thân, không mấy nguy kịch. Mỗi lần trở về sơn động là một lần ngâm mình trong hồ nước thuốc, được hắn dùng rất nhiều kì chân dị thảo hái được mà nấu thành, còn có cả đống xương cốt dịch tủy của đám quái thú.
Cho tới một ngày có một chú chim bay tới tìm hắn, nó hót lên ríu rít không ngừng, A Diệt liền để chú chim đậu lên tay, rồi lấy mẩu giấy nhỏ được quấn quanh chân nó ra, bắt đầu đọc dòng chữ ghi trên đó.
“Không ngờ hai năm trôi qua nhanh như vậy.” Lẩm bẩm một câu, hắn liền nhanh chóng trở về sơn động thu dọn đồ đạc, sau đó đi xuống chân núi, rời khỏi phạm vi vùng hiểm địa này. A Diệt dựng lên một căn nhà tranh tạm bợ, nghỉ ngơi tại đây nửa ngày thì thiếu nữ Mai Ngưng cũng đã tìm tới, nhìn qua khá là tả tơi, xem ra trên đường tới đây đã bị quái thú mạnh mẽ truy sát.
Mai Ngưng nay cũng xấp xỉ mười tám, nhìn bề ngoài không lớn hơn trước là bao, có điều cường độ nhục thân đã tăng lên không ít. Nữ tử này dung mạo coi như ưa nhìn và có phần dễ thương, chứ không được xem là quá xinh đẹp, lúc này gặp mặt vị nam sư phụ trẻ tuổi trông còn xinh hơn cả mình, khiến nàng có chút ngượng ngùng.
“Mai Ngưng bái kiến sư phụ, một năm kế tiếp phải làm phiền sư phụ nhiều rồi.” Thiếu nữ thi lễ cung kính nói, nàng biết trông hắn cũng giống như nhị nữ đều mang vẻ trẻ trung, nhưng thực ra là những cao nhân rất lợi hại, thừa sức làm sư phụ của mình.
A Diệt gật đầu, rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Ta trước giờ chưa từng có đồ đệ, nên có thể cách dạy sẽ không được quá tốt, nhưng con cứ yên tâm, trong một năm tới ta sẽ rèn luyện con đạt được thành quả tốt nhất có thể.”
Không lâu sau, hai người sánh vai rời khỏi khu vực này, đi đến những vùng đất mới tại ngoại thành, tìm kiếm quái thú lợi hại. Thiếu nữ sau hai năm đi theo tu luyện cùng Kim Ngân nhị nữ, nay đã có thực lực võ giả tầng 2, kĩ năng chiến đấu cũng coi như thông thạo, không phải loại chân yếu tay mềm.
Trong một năm tới, A Diệt không nghĩ bản thân sẽ giúp nàng ta leo lên được tầng 3, vì càng lên cao sẽ càng khó, nhưng hắn sẽ dốc hết sức có thể. Hai sư đồ sau chừng mười ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến một vùng đồng bằng rộng thênh thang, có tên gọi là Bình nguyên chết chóc.
Tại đây, họ Diệt thu hút một bầy quái thú tầng 2 về quần công đồ đệ của mình, hắn nằm vắt chân trên một cành cây quan sát, nhìn thiếu nữ đang bị mười mấy đầu quái thú đồng giai vây công cán xé, gần như không có mấy sức phản kháng, vì phe địch quá đông.
“Có phải ta hơi quá rồi không? Dù sao nha đầu này cũng chỉ là phàm nhân, không có loại sức mạnh bộc phá khi gặp nguy cơ sinh tử như nguyên sĩ được...” A Diệt nghĩ thầm, trong lúc đó thiếu nữ đã hấp hối, hơi thở tới bờ vực tử vong!
Thân ảnh hắn chợt động, đáp xuống đúng vị trí trung tâm bầy thú, bế lên thân thể huyết nhân dần tắt đi hơi thở, khí tức thể thuật của hắn bạo phát đánh nát toàn bộ quái thú xung quanh thành những bãi máu.
“Xin lỗi, ta không nghĩ đánh mười bảy đầu quái thú đồng giai lại khó với con như vậy, có lẽ lần sau ta sẽ hạ xuống chỉ để mười sáu đầu thôi.” Nói rồi hắn liền nhanh chóng di chuyển về động phủ mà bản thân dựng lên cách đây chưa lâu, ném thiếu nữ trong lòng xuống một nồi nước lớn, được đun nóng từ trước, bỏ vào thêm các loại thảo dược hiếm.
..................
Giữa đêm, một thân ảnh hoảng hốt bật dậy từ trong nồi nước sôi, nàng nhìn khắp nơi xung quanh chả thấy ai khác, nhìn lại xuống thân thể mình thì phát hiện cường độ nhục thân đã mạnh hơn không ít. Mai Ngưng liền nhảy ra khỏi nồi nước, đi về khu vực nghỉ ngơi của mình lấy y phục mới ra thay, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi trước cách thức dạy dỗ của vị sư phụ mới này.
Hồi đi theo hai nữ su phụ, Mai Ngưng cũng phải trải qua nhiều khó khăn nhưng không đến mức cận kề cái chết như vậy, nay mới là ngày đầu tiên rèn luyện, đã bị sư phụ cho nhìn mặt tử thần rồi, liệu lần kế tiếp có phải đi luôn theo tử thần hay không?
Nàng nghỉ ngơi trong hang động rộng lớn được sư phụ gọi là động phủ này, cho tới tận sáng sớm hôm sau thì tuấn mỹ sư phụ mới trở về, còn lôi theo một cỗ thi thể quái thú to lớn khiến Mai Ngưng chấn động không thôi. Nàng không bất ngờ về kích thước của quái thú, mà kinh hãi vì đầu súc sinh này chính là loài thú có thực lực tầng 8 rất nổi danh.
“Sư... sư phụ, người đã là võ giả bát cảnh?” Họ Mai khó tin hỏi.
A Diệt mỉm cười gật đầu đáp: “Miễn cưỡng mà thôi, ta đã vất vả ác chiến với súc sinh này cả đêm mới có thể gϊếŧ được nó đấy, so với tầng 8 vũ phu chân chính thì còn khá kém.”
Thiếu nữ vẫn chấn động không thôi, vị sư phụ này của nàng chính là võ giả tầng 8, có thể hạ sát được một quái thú đồng giai mà không có bất kì thương tích gì, như vậy chứng tỏ trong bát cảnh ngài ấy cũng là một kẻ rất lợi hại.
Nha đầu này đâu biết rằng vị sư phụ tuấn mỹ kia đâu phải phàm nhân, với thân thể của tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh, dù có bị thương tích nặng đến mấy thì qua một canh giờ cũng thừa sức khôi phục hoàn toàn.
Sáng hôm đó hai sư đồ có một bữa ăn rất ngon, hơn nữa còn phi thường bổ dưỡng, bữa sáng kết thúc, cũng là lúc Mai Ngưng gặp ác mộng. Nàng ta bị sư phụ mình bỏ vào bên trong một hang ổ quái thú, bắt đầu quá trình đấu tranh giành lại mạng sống ở trong đó.
“Vậy ba vị hãy nghỉ ngơi tại đình viện bên kia nhé, tiểu nữ vào với sư phụ một lát.” Nói rồi thiếu nữ liền tò mò đi vào bên trong gian phòng. Ba người một nam hai nữ đi tới đình viện cổ xưa cách đó không xa, ngồi xuống ghế đá rồi im lặng, không ai ngờ rằng lão già này lại là kẻ mạnh nhất tại nơi đây, ban nãy còn bị lão thị uy một trận, tổn thất bao nhiêu huyết khí.
A Diệt lấy ra tấm bản đồ rồi bắt đầu quan sát kĩ càng, suy tính các nước đi tiếp theo của bản thân. Vừa rồi sau khi khè ba người, lão họ Dược đã đưa cho mỗi người một tấm bản đồ rất chi tiết về vùng đất này, cùng với lãnh thổ của những kẻ trên cường bảng. Phương thức luyện thể đỉnh cao võ giả, hay các võ học thông dụng, lão ta cũng đều đã chỉ rõ cho ba người.
Sau khi tiếp nhận hành lễ của tân đệ tử, A Diệt cùng nhị nữ bắt đầu phân công trọng trách truyền dạy với nhau. Điều này ba người cùng Dược lão nhân cũng đã nói qua, giờ chỉ cần phân chia cho đệ tử biết nữa là xong.
Kim Hoa và Ngân Liên tất nhiên từ giờ sẽ đi theo nhau không rời, nên thời gian Mai Ngưng ở bên nhị nữ phải gấp đôi với A Diệt. Bọn họ phân công cho họ Mai đi theo nhị nữ hai năm, sau đó sẽ theo họ Diệt một năm, cứ đổi qua đổi lại như vậy, cho tới khi nào ba người họ thực hiện đủ điều kiện để ra khỏi nơi đây mới thôi.
Vài ngày sau Diệt Chúng Sinh đã có mặt tại một dãy sơn mạch nguy nga, được xem là vùng hiểm địa nổi danh trong hơn ngàn dặm quanh đây. Khu vực này có số lượng quái thú sinh sống rất đông, hơn nữa thực lực trên tầng 6 không phải là ít, rất thích hợp để võ giả rèn luyện sinh tử đẳng cấp cao.
Dược lão nhân không truyền lại bao nhiêu võ học cho hắn cùng nhị nữ, nhưng kinh nghiệm để có thể đạt tới đỉnh cao võ giả thì không thiếu, mà cách tốt nhất chính là luôn chiến đấu trong hoàn cảnh sinh tử. Với mức độ thích ứng và học hỏi nhanh của Bỉ Ngạn cảnh, A Diệt tin tưởng chỉ qua vài năm thì bản thân sẽ đạt tới những tầng võ phu cao hơn.
Lúc trước để có thể diệt sát được một đầu quái thú tầng 7, hắn cần dốc hết sức lực, thân cũng mang thương thế không nhẹ. Hiện tại hắn đã có thể cùng lúc giao đấu với hai đầu súc sinh tầng 7, mà sau khi thành công diệt sát, thân cũng không có bao nhiêu thương tích. Cứ thế ngày qua ngày, cường độ nhục thân dần tăng cao, võ phu tầng 8 không còn xa.
A Diệt có thể tiến bộ nhanh tới vậy, là bởi vì bản thân hắn không phải phàm nhân, đối với tồn tại cảnh giới như hắn thì nhiêu đây tiến bộ không là gì, nhưng trong tình trạng bị mất đi sức mạnh cùng lượng lớn chiến lực như, thì tầm đó tăng tiến lại là thành tựu rất cao.
“Đã một năm trôi qua rồi, không biết bên ngoài Rèn Thể Thành giờ ra sao? Những tồn tại Bỉ Ngạn cảnh khác có kiếm thêm được nhiều đại cơ duyên hay không? Bí cảnh rộng lớn này đến bao giờ mới đóng lại...” Hắn trầm ngâm suy tư, bản thân ngồi trên một đầu quái thú to lớn, ánh mắt hướng lên nhìn thẳng tới vầng thái dương sáng chói.
Chốc lát sau, lại tiếp tục chuỗi ngày rèn luyện đẫm máu của mình, hắn như sát thần đi lại giữa núi rừng, đoạt mạng của không biết bao nhiêu quái thú, trở thành ác mộng của vô vàn sinh linh.
Hiện giờ ngay cả quái thú tầng 8 hắn cũng có thể giao thủ trong một khoảng thời gian, sau đó còn dư sức chạy thoát thân, không mấy nguy kịch. Mỗi lần trở về sơn động là một lần ngâm mình trong hồ nước thuốc, được hắn dùng rất nhiều kì chân dị thảo hái được mà nấu thành, còn có cả đống xương cốt dịch tủy của đám quái thú.
Cho tới một ngày có một chú chim bay tới tìm hắn, nó hót lên ríu rít không ngừng, A Diệt liền để chú chim đậu lên tay, rồi lấy mẩu giấy nhỏ được quấn quanh chân nó ra, bắt đầu đọc dòng chữ ghi trên đó.
“Không ngờ hai năm trôi qua nhanh như vậy.” Lẩm bẩm một câu, hắn liền nhanh chóng trở về sơn động thu dọn đồ đạc, sau đó đi xuống chân núi, rời khỏi phạm vi vùng hiểm địa này. A Diệt dựng lên một căn nhà tranh tạm bợ, nghỉ ngơi tại đây nửa ngày thì thiếu nữ Mai Ngưng cũng đã tìm tới, nhìn qua khá là tả tơi, xem ra trên đường tới đây đã bị quái thú mạnh mẽ truy sát.
Mai Ngưng nay cũng xấp xỉ mười tám, nhìn bề ngoài không lớn hơn trước là bao, có điều cường độ nhục thân đã tăng lên không ít. Nữ tử này dung mạo coi như ưa nhìn và có phần dễ thương, chứ không được xem là quá xinh đẹp, lúc này gặp mặt vị nam sư phụ trẻ tuổi trông còn xinh hơn cả mình, khiến nàng có chút ngượng ngùng.
“Mai Ngưng bái kiến sư phụ, một năm kế tiếp phải làm phiền sư phụ nhiều rồi.” Thiếu nữ thi lễ cung kính nói, nàng biết trông hắn cũng giống như nhị nữ đều mang vẻ trẻ trung, nhưng thực ra là những cao nhân rất lợi hại, thừa sức làm sư phụ của mình.
A Diệt gật đầu, rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Ta trước giờ chưa từng có đồ đệ, nên có thể cách dạy sẽ không được quá tốt, nhưng con cứ yên tâm, trong một năm tới ta sẽ rèn luyện con đạt được thành quả tốt nhất có thể.”
Không lâu sau, hai người sánh vai rời khỏi khu vực này, đi đến những vùng đất mới tại ngoại thành, tìm kiếm quái thú lợi hại. Thiếu nữ sau hai năm đi theo tu luyện cùng Kim Ngân nhị nữ, nay đã có thực lực võ giả tầng 2, kĩ năng chiến đấu cũng coi như thông thạo, không phải loại chân yếu tay mềm.
Trong một năm tới, A Diệt không nghĩ bản thân sẽ giúp nàng ta leo lên được tầng 3, vì càng lên cao sẽ càng khó, nhưng hắn sẽ dốc hết sức có thể. Hai sư đồ sau chừng mười ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến một vùng đồng bằng rộng thênh thang, có tên gọi là Bình nguyên chết chóc.
Tại đây, họ Diệt thu hút một bầy quái thú tầng 2 về quần công đồ đệ của mình, hắn nằm vắt chân trên một cành cây quan sát, nhìn thiếu nữ đang bị mười mấy đầu quái thú đồng giai vây công cán xé, gần như không có mấy sức phản kháng, vì phe địch quá đông.
“Có phải ta hơi quá rồi không? Dù sao nha đầu này cũng chỉ là phàm nhân, không có loại sức mạnh bộc phá khi gặp nguy cơ sinh tử như nguyên sĩ được...” A Diệt nghĩ thầm, trong lúc đó thiếu nữ đã hấp hối, hơi thở tới bờ vực tử vong!
Thân ảnh hắn chợt động, đáp xuống đúng vị trí trung tâm bầy thú, bế lên thân thể huyết nhân dần tắt đi hơi thở, khí tức thể thuật của hắn bạo phát đánh nát toàn bộ quái thú xung quanh thành những bãi máu.
“Xin lỗi, ta không nghĩ đánh mười bảy đầu quái thú đồng giai lại khó với con như vậy, có lẽ lần sau ta sẽ hạ xuống chỉ để mười sáu đầu thôi.” Nói rồi hắn liền nhanh chóng di chuyển về động phủ mà bản thân dựng lên cách đây chưa lâu, ném thiếu nữ trong lòng xuống một nồi nước lớn, được đun nóng từ trước, bỏ vào thêm các loại thảo dược hiếm.
..................
Giữa đêm, một thân ảnh hoảng hốt bật dậy từ trong nồi nước sôi, nàng nhìn khắp nơi xung quanh chả thấy ai khác, nhìn lại xuống thân thể mình thì phát hiện cường độ nhục thân đã mạnh hơn không ít. Mai Ngưng liền nhảy ra khỏi nồi nước, đi về khu vực nghỉ ngơi của mình lấy y phục mới ra thay, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi trước cách thức dạy dỗ của vị sư phụ mới này.
Hồi đi theo hai nữ su phụ, Mai Ngưng cũng phải trải qua nhiều khó khăn nhưng không đến mức cận kề cái chết như vậy, nay mới là ngày đầu tiên rèn luyện, đã bị sư phụ cho nhìn mặt tử thần rồi, liệu lần kế tiếp có phải đi luôn theo tử thần hay không?
Nàng nghỉ ngơi trong hang động rộng lớn được sư phụ gọi là động phủ này, cho tới tận sáng sớm hôm sau thì tuấn mỹ sư phụ mới trở về, còn lôi theo một cỗ thi thể quái thú to lớn khiến Mai Ngưng chấn động không thôi. Nàng không bất ngờ về kích thước của quái thú, mà kinh hãi vì đầu súc sinh này chính là loài thú có thực lực tầng 8 rất nổi danh.
“Sư... sư phụ, người đã là võ giả bát cảnh?” Họ Mai khó tin hỏi.
A Diệt mỉm cười gật đầu đáp: “Miễn cưỡng mà thôi, ta đã vất vả ác chiến với súc sinh này cả đêm mới có thể gϊếŧ được nó đấy, so với tầng 8 vũ phu chân chính thì còn khá kém.”
Thiếu nữ vẫn chấn động không thôi, vị sư phụ này của nàng chính là võ giả tầng 8, có thể hạ sát được một quái thú đồng giai mà không có bất kì thương tích gì, như vậy chứng tỏ trong bát cảnh ngài ấy cũng là một kẻ rất lợi hại.
Nha đầu này đâu biết rằng vị sư phụ tuấn mỹ kia đâu phải phàm nhân, với thân thể của tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh, dù có bị thương tích nặng đến mấy thì qua một canh giờ cũng thừa sức khôi phục hoàn toàn.
Sáng hôm đó hai sư đồ có một bữa ăn rất ngon, hơn nữa còn phi thường bổ dưỡng, bữa sáng kết thúc, cũng là lúc Mai Ngưng gặp ác mộng. Nàng ta bị sư phụ mình bỏ vào bên trong một hang ổ quái thú, bắt đầu quá trình đấu tranh giành lại mạng sống ở trong đó.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
